Cố Vân Đông liền thấy nàng ngồi bệt xuống đất, đè nặng thịt mỡ trên bụng, có chút gian nan cởi giày ra, từ dưới miếng lót giày lấy ra một tờ ngân phiếu năm lượng bạc đưa ra.
Cố Vân Đông, “…”
Đậu má, đôi mắt bị huân đến đau quá.
Dương thị vội tiến đến che lại cái mũi của nàng, “Đông Đông lại đây, nàng ta phóng độc.”
Cố Vân Đông cảm thấy nương nàng nói thực hình tượng, nàng lập tức vẫy vẫy tay, “Thu từng này được rồi, từ bỏ.”
Quá thúi, tới gần còn không dám chứ sao dám cầm trên tay…
Tôn quả phụ vội không ngừng đem ngân phiếu một lần nữa nhét trở lại giày, vội vàng mặc tốt.
Cố Vân Đông cau mày, phí một màn kịch lớn như vậy, còn lãng phí một viên mạch lệ tố của nàng, kết quả chỉ cầm được có năm lượng bạc.
Tôn quả phụ nhìn nàng một cái, “Ngươi, ngươi hiện tại có thể cho ta giải dược đi?”
“Ngươi nghĩ gì vậy?” Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng, “Đứng lên đi, ra cửa nói với những người khác rằng để hai mẹ con chúng ta đi, chờ cho chúng ta an toàn rời đi, tự nhiên sẽ nói cho ngươi phương pháp giải độc.”
Tôn quả phụ giận mà không dám nói gì, cũng không biết có phải tác dụng của tâm lí hay không, nàng cảm giác trên người mình hiện tại rất đau, chẳng lẽ trước khi độc phát chết còn có cái thống khổ gì nữa sao?
Nàng lập tức không dám trì hoãn, vội vàng bò dậy mở ra cửa phòng.
Hai người ngoài cửa cảm thấy thật kỳ quái vì không cảm thấy động tĩnh gì bên trong, liền thấy Tôn quả phụ xụ mặt đi ra.
Thôn trưởng cùng Tưởng thị cũng ở bên ngoài, thấy nàng ra tới, Tưởng thị vội vàng vào nhà xem.
Cố Vân Đông cũng mang Dương thị ra tới, nàng thấy hai mẹ con đều không có việc gì, lúc này mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thôn trưởng bên kia đang giáo huấn Tôn quả phụ, “… Đều nói chuyện này ta sẽ xử lý, ngươi làm loạn thêm làm cái gì, ngươi nếu không đem thôn trưởng này để vào mắt, về sau có chuyện gì cũng không cần tìm ta.”
Tôn quả phụ vội cười nói, “Không có không có, ta đây không phải là nghĩ đây chỉ là việc nhỏ thôi sao, ta tìm các nàng để thương lượng một chút rốt cuộc phải giải quyết như thế nào mới tốt. Xem, này không phải là đã giải quyết rồi sao, chúng ta đều đã bàn bạc xong. Thôn trưởng, ngươi nhanh nhanh để các nàng đi thôi, nghe nói các nàng không có nhiều thời gian đâu.”
Thôn trưởng, “…” Hắn gặp quỷ rồi.
Tưởng thị, “…” Tôn quả phủ lại muốn câu dẫn nam nhân của nàng có phải hay không? Cười đến nịnh nọt như vậy.
Nàng trừng mắt nhìn Tôn quả phụ một cái, vội hỏi Cố Vân Đông, “Nàng không khi dễ các ngươi đi?”
Cố Vân Đông lắc đầu, “Không có, Tôn thẩm vẫn là thực có đạo lý, chúng ta cùng nàng nói sự tình trải qua, cũng xin lỗi. Nàng đặc biệt cảm thông chúng ta là hai nữ tử nhu nhược cũng không dễ dàng, biết chúng ta còn có việc gấp, liền nói tự mình cùng các ngươi giải thích, không truy cứu chúng ta.”
Tôn quả phụ nhịn không được run run, xin lỗi? Nữ tử nhu nhược? Nha đầu thúi này cũng quá biết diễn kịch đi.
Tưởng thị biểu tình phức tạp, Tôn quả phụ là người sẽ biết đạo lý sao?
Cố Vân Đông phi thường khẳng định gật gật đầu, “Đúng vậy, cũng đã chậm trễ ba mươi phút, nếu lại không đi liền không đuổi kịp trấn nào trọ lại.”
Tưởng thị nghi hoặc, các nàng chậm trễ không chỉ có ba mươi phút đi.
Nhưng Tôn quả phụ nghe được ba mươi phút, đột nhiên nôn nóng lên, “Đúng vậy đúng vậy, hai nữ nhân tổng không thể ăn ngủ ngoài trời ở vùng núi hoang vu dã ngoại, không an toàn, nhanh nhanh để các nàng lên đường đi. Bằng không nếu là người ngoài biết, còn tưởng rằng thôn của chúng ta khi dễ người ta đấy.”
Thôn trưởng thật sự cảm thấy chính mình gặp quỷ, hắn như thế nào lại cảm giác dường như không quen biết Tôn quả phụ, “Nhưng, Phó Minh còn chưa có tỉnh đâu.” Làm người bị hại, tổng khổng thể gì cũng không biết đi.
Vừa mới dứt lời, bên kia liền có thôn dân hô lên, “Tỉnh tỉnh, Phó Minh tỉnh. Thôn trưởng, các ngươi mau đi xem một chút đi.”
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.