“Ta ra 110”.”
“120.”
“150 lượng.”
Các thanh âm liên tiếp trong đại đường vang lên, các cậu ấm này nọ đều không thiếu tiền, đặc biệt là trong nhà làm buôn bán, vài trăm lượng này nơi nào so sánh được với đường trắng hiếm lạ như thế?
Liễu Duy đôi mắt sáng lên, không nghĩ tới một túi đường trắng này còn có thể bán đấu giá a.
Bất qua đường này là của Cố Vân Đông, hắn quay đầu lại hỏi ý kiến của nàng.
Đôi mắt Cố Vân Đông cũng sáng lấp lánh, mấy bại gia tử này đấu giá hung mãnh thêm một chút nữa đi, nàng hiện tại thực thiếu tiền a.
Nhưng mà, hiện thực lại tàn khốc.
Thực mau, một quản sự nguyên bản đi theo bên người Liễu lão gia bước xuống đại sảnh, đi đến bên người bọn họ nhỏ giọng nói, “Lão gia nói, Cố cô nương muốn nhân cơ hội này kiếm ít tiền cũng không sai, chỉ là không quá tốt, rốt cuộc sau này Cố cô nương sẽ làm sinh ý về đường trắng, chuyện này cũng không phải là việc làm ngày một ngày hai hay là bán số lượng ít, sau này lại mua đường trắng công tử ca cảm thấy giá cả quá cao, chỉ sợ sẽ gây thù chuốc oán, người ở đây đối với Cố cô nương ấn tượng cũng sẽ không tốt, sau này mua bán sẽ chịu ảnh hưởng, vậy thì mất nhiều hơn được, làm buôn bán vẫn là nên dĩ hòa vi quý.”
Thiệu Thanh Viễn ở một bên nghe vậy, cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Liễu lão gia nói rất có lý, hơn nữa tốt nhất vẫn là đem đường bán cho Đào gia.”
Cố Vân Đông biết Liễu lão gia đây là đang nhắc nhở chính mình, sợ nàng tuổi còn nhỏ chịu đựng không được dụ hoặc. Nàng là có thể tiếp thu ý kiến của người khác, đôi mắt thực mau từ ‘tiền tiền tiền’ trở nên bình tĩnh trở lại.
Nàng hít sâu một hơi, đối với quản sự kia nói, “Đa tạ Liễu bá phụ, Vân Đông minh bạch.”
Quản sự liền yên tâm trở về ghế lô.
Cố Vân Đông mắt thấy cái giá mọi người đưa ra càng lúc càng thái quá, thậm chí có người vì khí phách chi tranh trực tiếp tiêu tới 400 lượng, hơn nữa xem tình huống những người khác còn không có dừng lại tính toán.
Nàng trong lòng thầm lau một chút mồ hôi, chính mình thiếu chút nữa bị tiền tài ăn mòn rồi.
“Mọi người đều yên lặng một chút.” Cố Vân Đông đột nhiên mở miệng, đám người đang tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng tức khắc khắc ngừng lại, liền nghe được nàng nói, “Thật không phải với mọi ngươi, đường này vẫn là phải cho Đào gia, rốt cuộc lúc trước đã nói như vậy rồi.”
Đào Hành nguyên bản còn đang tức giận, hiện giờ vừa nghe lời này tức khắc cao hứng.
Không nghĩ tới Cố Vân Đông nói tiếp, “Chỉ là Liễu thiếu gia có nói sai một câu rồi, lúc trước chưởng quầy kia nói lấy giá cả gấp mười lần mua trở về, đây là giá cả gấp mười lần của đường trắng này. Mà đường trắng này không bao lâu nữa sẽ xuất ra thị trường, đến lúc đó định giá là một trăm văn một cân, nơi này là hai mươi cân, chính là 32 lượng bạc, gấp mười lần đó là 320. Cho nên Đào thiếu gia, chỉ cần đưa 320 lượng này, đường chính là của ngươi.”
Cái này thật ra không sai, Tần Văn Tranh mang tin tức về nói, triều đình bên kia định giá chính là một trăm văn tiền một cân đường trắng.
Cố Vân Đông cảm thấy giá cả này kì thật cũng còn tốt, không ít người vẫn là có thể mua nổi. Nàng nhớ rõ trước kia ở Anh quốc đường trắng chính là mặt hàng xa xỉ chỉ có quý tộc mới có thể dùng.
Thậm chí người ở đây nghe thấy giá cả này, đều cảm thấy thực có thể tiếp thu, mới vừa rồi kêu giá thế nhưng một lần lại một lần kêu tới 600 lượng rồi.
Đào Hành thật muốn hộc máu, hắn lúc trước đến 80 lượng còn ngại đắt, hiện giờ thế nhưng muốn 320 lượng.
Không cho, ai muốn thì muốn đi.
Nhưng không đợi hắn nói ra, liền nghe được một đạo thanh âm uy nghiêm phía sau truyền đến, “Đào Hành, cho nàng, Đào gia còn không đến mức lật lọng, khi dễ một cô nương gia.”
Đào Hành đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy phụ thân nhà mình nguyên bản còn ở trong sương phòng, sắc mắt mặt thập phần khó coi.
Bạn đang đọc truyện tại đây