Cố Vân Đông nói xong vội vàng xoay người đi ra ngoài, nhưng ra tới cửa, xe ngựa Liễu Duy đã chạy xa.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, “Ta đuổi theo.”
Hắn vừa nói xong liền hướng phía sau xe ngựa chạy đi.
Cố Vân Đông thở dài một hơi, vừa định xoay người, bỗng nhiên thấy một đạo thân ảnh ở cửa nhà nàng đang nhìn vào trong, thấy nàng nhìn qua, vội xoay người liền đi.
Cố Vân Đông ngồi xổm xuống nhặt một hòn đá nhỏ, nhắm ngay hắn ‘bang’ ném qua.
Người nọ đầu bị trúng đá, tức khắc ngừng lại.
Cố Vân Đông hướng hắn đi đến, “Nhìn thấy ta liền chạy, như thế nào, lại làm chuyện gì trái với lương tâm hay sao? Ở bên ngoài nhà ta lén la lén lút, chẳng lẽ lại theo dõi nhà ta?”
“Đương nhiên không phải.” Thung Tử đột nhiên xoay người, vội vàng phủ nhận.
Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Cố Vân Đông, ngón tay của hắn đã sớm tốt lại bắt đầu có cảm giác ẩn ẩn đau.
Thung Tử nhịn không được lùi về sau một bước nhỏ, “Ta, ta chính là thời điểm buổi trưa về nha, nghe muội muội ta nói cha mẹ tới đây ăn tiệc, liền, liền tò mò lại đây nhìn xem.”
Thung Tử là thật không biết cha mẹ hắn thế những sẽ cùng Cố Vân Đông có lui tới, hắn bình thường không quen nhìn tính tình yếu đuối nhát gan kia của cha mẹ, cho nên quan hệ liền rất cứng đờ, những việc này cũng sẽ không nói.
Còn nữa hắn cũng có một đoạn thời gian không ở nhà, từ sau khi cùng Hồ Lượng hoàn toàn tuyệt giao, không có hắn đi đầu, hắn cũng không chủ động muốn rước họa vào thân.
Trong nhà còn thiếu Cố Vân Đông một hai lượng bạc, hắn dứt khoát đi lên trấn trên nhìn xem có việc gì để làm hay không.
Không nghĩ tới hôm nay trở về, trong nhà chỉ có một mình tiểu muội, cha mẹ buổi trưa cũng không trở về nhà ăn cơm.
Tiểu muội nói hôm nay là tân gia nhà Cố gia, cha mẹ đi Cố gia ăn tiệc.
Thung Tử thật sự là bị chấn kinh rồi, cha mẹ hắn khi nào lá gan lại lớn như vậy, cũng dám đi Cố gia cọ ăn cọ uống?
Hắn ở nhà thấp thỏm bất an, do dự lại do dự, rốt cuộc vẫn là không yên tâm liền tới đây nhìn xem.
Nhưng không nghĩ tới sẽ bị Cố Vân Đông vừa vặn bắt gặp, hiện tại thì tốt rồi, chẳng những không đem cha mẹ cứu ra ngoài được, còn đem chính mình vào hang cọp.
Cố Vân Đông hoàn toàn không biết hắn đem nhà mình trở thành đầm rồng hang hổ, nhưng thái độ của hắn như muốn nói với nàng rằng nàng chính là ma quỷ kia, khiến cho nàng thực không thích.
Đúng lúc này, Diệp thị đã rửa xong chén từ bên phía Từng gia đi tới, nhìn thấy Thung Tử đứng ở cửa còn thực sửng sốt, vội vàng đi tới, “Ngươi sao lại tới đây? Buổi trưa đã ăn cơm chưa?”
Thung Tử gật đầu, “Ăn rồi.” Ngày sau đó hai mắt nhìn Diệp thị từ trên xuống dưới, “Nương, ngươi không bị thương đi?”
“A?” Sao lại hỏi câu này? “Ta rửa chén thì như thế nào lại bị thương?”
“Cha đâu?”
“Cha ngươi đang hỗ trợ dọn bàn ghế, hẳn là một lát nữa sẽ trở lại.” Bàn ghế của Cố gia đều là mượn từ các nhà khác trong thôn, thu thập xong sau tự nhiên sẽ đem trả về.
Cố Vân Đông ở một bên nghe được đầu đầy hắc tuyến, nàng xem như minh bạch, ánh mắt kia của Thung Tử không phải là phảng phất, mà căn bản chính là xem nàng như ma quỷ.
Ôi, hình tượng của nàng đã bị hủy hoại đến tình trạng này rồi sao?
Cố Vân Đông nhịn không được xoa xoa thái dương, âm thầm hít sâu một hơi, đem cảm xúc táo bạo trong lòng kia cấp đè ép xuống.
Ngay sau đó quay đầu hiền lành nói với Diệp thị, “Diệp thẩm, ngươi đi vào trước uống chút nước đường đỏ đi, ta vừa lúc có việc muốn cùng Thung Tử nói một chút.”
Diệp thị đối với Cố Vân Đông ấn tưởng đã sửa lại rất nhiều, nàng biết cô nương này kỳ thật là một người biết phân rõ phải trái, lập tức liền gật đầu, “Được.”
Cổng lớn bên ngoài này có không ít tiểu hài tử đang chơi đùa, hai người cũng không xem như đơn độc lén ở chung, ở địa phương nông thôn nói hai ba câu cũng không bị đàm tiếu.
Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện 247