“Cố nha đầu Cố nha đâu, ngươi như thế nào lâu như vậy? Rốt cuộc ngươi có nghĩ được biện pháp gì không?” Liễu Duy phảng phất cũng chưa nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, vừa đến liền muốn duỗi tay kéo Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn chặn hắn lại, “Nói chuyện thì dùng lời mà nói, không nên động thủ động cước.”
Liễu Duy lúc này mới phản ứng lại đây, vội thu tay trở về, nhưng thần sắc trên mặt vẫn là nôn nóng đến không được, “Cố nha đầu, thế nào?”
Cố Vân Đông không để ý tới hắn, vẫn là hướng hậu viện đi đến, bên này tùy thời đều có người lại đây.
Chờ đến khi tới hậu viện, Cố Vân Đông mới đưa cái bình trong tay cho Liễu Duy.
Người sau sửng sốt, “Thứ gì?”
“Ngươi nhìn xem chẳng phải là biết rồi sao?”
Liễu Duy chỉ có thể cố gắng thu lại sự nôn nóng của mình, mở cái nắp bình ra.
Sau đó, liền thấy dưới ánh nắng chiếu xuống, một mảnh màu trắng trong bình có vẻ phá lệ chói mắt.
Liễu Duy chớp chớp mắt, “Đây là… cái gì?” Hắn có loại suy đoán không chân thật, thậm chí vì cái loại suy đoán không có khả năng này mà trở nên ẩn ẩn có chút hưng phấn lên.
“Ngươi có thể nếm một chút thử xem.” Cố Vân Đông cười tủm tỉm.
Liễu Duy vội duỗi tay vào bình, nhưng miệng bình quá nhỏ, tay hắn lại quá lớn, duỗi vô nửa ngày cũng không duỗi xuống được.
Cố Vân Đông mắt trợn trắng, “Ngươi có thể lấy một ngón tay chấm….”
Lời còn chưa nói xong đâu, liền thấy hắn một tay cầm bình, một tay mở ra, dứt khoát đổ một đống.
Sau đó liền trực tiếp vươn đầu lưỡi nếm một ngụm.
Ngay sau đó, đồng tử hắn đột nhiên co chặt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Cố Vân Đông, “Ngọt?”
“Ân.”
“Cái này, cái này là…”
“Đường cát trắng.” Cố Vân Đông cười nói.
Hô hấp của Liễu Duy đột nhiên ngừng lại, không thể tưởng tượng nhìn tiểu nha đầu trước mắt còn cao chưa đến cằm hắn, cánh môi nhịn không được run run một chút, “Giống, trắng giống như mây trắng, đường cát trắng?”
Cố Vân Đông ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn nhìn đường, nghĩ nghĩ nói, “Ngươi cảm thấy sao?”
Liễu Duy cả người như hóa gỗ, nàng chế ra được, nàng thế nhưng thật sự chế ra được!!!
Nàng không có nói mạnh miệng, không có khoác lác, đường ngọt tư tư này, hương vị so với đường đỏ không giống nhau, nhưng là, càng thêm thơm ngọt.
Liễu Duy khiếp sợ không thôi, nàng như thế nào sẽ có bản lĩnh lớn như vậy?!
“Ha, ha ha ha.” Liễu Duy ngây người nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười. Ngay từ đầu còn đứt quãng, đến sau thế nhưng lại cười ha ha, cười đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng bừng, thậm chí cả người đều run rẩy.
Nguyên bản Liễu An đang ở bên kia cửa cũng run rẩy khiếp sợ, cho rằng xảy ra chuyện gì, sốt ruột hoảng hốt chạy tới.
Nhìn thấy thiếu gia phảng phất như muốn điên lên rồi, Liễu An trong lòng lộp bộp một chút, hắn muốn khóc a, vội tiến lên vỗ vỗ hắn, “Thiếu gia thiếu gia ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng có dọa tiểu nhân, ngươi đây là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Liễu Duy bị hắn chụp đến thiếu chút nữa phun ra, đột nhiên một chân đá hắn, “Tránh ra.”
Sau đó cầm bình tiến đến trước mặt Cố Vân Đông, hai mắt tỏa sáng nói, “Cố nha đầu, ngươi quá lợi hại, ngươi như thế nào làm được? Đây là dùng cái gì để làm? Chính ngươi làm một mình sao?”
Cố Vân Đông vừa muốn trả lời, lại thấy Liễu Duy vung tay lên, “Thôi thôi, chuyện này về sau lại nói, hiện tại quan trọng nhất chính là, ta muốn mang theo cái bình đường trắng này đi tìm họ Đào, để cho hắn biết hắn kiến thức hạn hẹp đến nhường nào, hảo hảo trợn mắt chó lên nhìn xem cho rõ ràng, cái gì gọi là đường trắng.”
Hắn nói nói lại nhịn không được cười ha ha, cầm bình liền muốn đi.
Bạn đang đọc truyện tại đây