*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Chạng vạng, thời điểm một nhà Sở Lệnh Tuyên đang muốn đi Vinh An Đường, Hòa vương gia dẫn động vật gia đến. Bởi vì Hòa vương gia ở một mình tại vương phủ quá cô đơn, Thất Thất, Hôi Hôi cùng một nhà Truy Phong hơn phân nửa thời gian đều ở tại chỗ đó bồi cậu. Hôm nay vừa tan học, cậu trở về phủ lĩnh động vật gia đến.
Cậu vừa nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên, liền tiến lên cấp hắn làm cái chắp tay, cười tủm tỉm nói: "Nhạc phụ, chúng ta rất có duyên phận nha. Trước ta làm nghĩa tử của người, hiện tại lại làm con rể người."
Chứng kiến tiểu tiểu Hòa vương gia kêu được long trọng như thế, Sở Lệnh Tuyên dở khóc dở cười. Hắn là tuyệt đối không nghĩ tới, tiểu thập nhất này từ nhỏ liền gây sự cùng bản thân, thế nhưng thành tiểu con rể của mình.
Tiểu tiểu thiếu niên trước mắt, mặc áo mãng bào, mang kim quan, tuấn mi lãng mục, răng trắng môi hồng, xinh đẹp đến không nói nên lời. Cậu còn là nhi tử thái hậu sủng ái nhất, đệ đệ Hoàng thượng sủng ái nhất, nghe nói Hoàng thượng ban thưởng cho cậu một tòa nhà lớn, còn có vô số vàng bạc châu báu...
Sở Lệnh Tuyên nói ra: "Ừm, xác thực có duyên phận." Lại cực kỳ trịnh trọng nói: "Hòa vương gia và Yên Nhi cùng nhau lớn lên, biết rõ nàng ôn nhu, thiện lương, đơn thuần, không có một chút sức chiến đấu. Ta và A Phúc cũng chỉ có giao Yên Nhi cho ngài, mới yên tâm."
Sở Lệnh Tuyên nói như thế, chính là không yên tâm. Hòa vương gia điều kiện quá tốt, nhớ thương cậu lại quá nhiều người, Sở Lệnh Tuyên sợ cậu sinh hoạt ở trong đống cẩm tú sẽ mất sơ tâm, khiến khuê nữ chịu ủy khuất. Trần A Phúc hoàn toàn tin tưởng cậu, nhưng Sở Lệnh Tuyên cũng không dám hoàn toàn tin tưởng.
Hòa vương gia mặc dù tuổi còn nhỏ, lại là từ nhỏ nhìn ánh mắt người khác mà lớn lên, nghe ra Sở Lệnh Tuyên ý ở ngoài lời. Cũng đặc biệt trịnh trọng nói: "Nhạc phụ cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, con từ nhỏ liền sợ nhất muội muội chảy nước mắt. Con sẽ không ủy khuất muội muội, cũng sẽ không khiến bất luận kẻ nào ủy khuất nàng." Cậu không nói đúng là, mẫu thân và muội muội là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời, cũng là nữ nhân cậu thích nhất, không để cho các nàng chịu ủy khuất, là nguyện vọng từ nhỏ của cậu.
Đối với cậu trả lời thuyết phục, Sở Lệnh Tuyên coi như hài lòng.
Hòa vương gia lại chào hỏi Trần A Phúc và Sở Hàm Yên cùng với đệ đệ muội muội, cũng nói thời điểm nghỉ hưu mộc, thỉnh bọn họ đi Hòa vương phủ ăn cơm. Trong phủ mới tới một vị đầu bếp, làm món ăn có điểm đặc sắc. Mọi người cười cười nói nói, cùng đi Vinh An Đường ăn cơm tối.
Sở Lệnh Tuyên đi ở tuốt phía sau, chứng kiến hai tiểu ca cùng Tiểu Ngọc Nhi đuổi theo động vật gia vài ngày không gặp chạy trước tiên, tiếng cười đùa của hài đồng cùng tiếng chó sủa vang một đường. Hòa vương gia vẫn như mới trước đây, một tay kéo tay áo Trần A Phúc, còn gọi Sở Hàm Yên ở một bên kia của cậu, trước kéo tay áo tiểu cô nương, có lẽ cảm giác không được tốt, lại buông lỏng tay. Ba người bao phủ ở trong ánh nắng, cười nhẹ thì thầm, giống như mấy năm trước trên đường từ Đường Viên đi Phúc Viên.
Chứng kiến cảnh này, Sở Lệnh Tuyên yên tâm một chút. Hướng về phía phân tình "huynh muội" từ nhỏ của Hòa vương gia và Yên Nhi, cùng phân tình "mẫu tử" với A Phúc, còn có phẩm chất tốt đẹp của cậu, có lẽ sẽ không phải ủy khuất Yên Nhi đi? Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Buổi tối,