*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Nghe Trần Thế Anh nói, Giang thị cùng nha đầu bẩm báo đều ngẩn người. Trần Thế Anh bình thường ôn hòa, nhã nhặn, cho dù là đối với đầy tớ đều là thái độ hòa ái, đối với Trần Vũ Huy, hoặc là những hài tử khác lại càng là tính tình tốt. Không nghĩ tới, lại nói ra lời nói tuyệt tình đến như thế.
Nha đầu kia lại vội vàng bẩm: "Không có, không có tchết. Bọn nô tỳ phát hiện được sớm, ôm nàng từ trên ghế xuống."
Trần Thế Anh lại lạnh lùng trách cứ: "Không có chết, kinh hãi như thế làm chi? Trở về trông chừng nó, sáng mai sẽ đưa đi. Còn có, nói cho nó biết, nó làm nhiều chuyện khiến thân nhân đau cừu nhân mừng như thế, đã giày vò sạch tất cả thương tiếc của ta đối với nó rồi, kêu nó tự giải quyết cho tốt, ta cũng sẽ không thấy nó nữa."
Giang thị nhìn Trần Thế Anh nét mặt đầy vẻ giận dữ một chút, thấp giọng nói: "Lão gia bớt giận, đừng giận hỏng thân thể. Thiếp, thiếp vẫn là đi xem Huy nha đầu một chút đi."
Trần Thế Anh gật đầu nói: "Kêu người trông chứng nó, đừng ở nhà gặp chuyện không may. Nếu nó thật muốn tìm chết, liền hồi hương rồi chết, thắt cổ, nhảy xuống giếng, người khác nhìn cũng nhìn không nổi." Lại đứng dậy nói: "Ta đi nhà mới xem một chút, trực tiếp ở chỗ đó một đêm. Tìm hai bà tử thân thể khỏe mạnh đưa Huy nha đầu, đừng nháo ra động tĩnh lớn khiến người ta chế giễu."
Nói xong, liền trực tiếp đi rồi.
Giang thị nhìn bóng lưng hắn, kêu người đi gọi Lục di nương bồi hắn. Dư di nương bởi vì "Ỷ sủng mà kiêu", muốn tự nuôi dưỡng Triều ca nhi, năm ngoái liền bị Trần Thế Anh xua đuổi đi trong trang ở.
Giang thị về sau lại nạp cho hắn một tiểu thiếp hoặc là thông phòng nha đầu trẻ tuổi tướng mạo đẹp, Trần Thế Anh đều không cần. Còn kéo tay nàng nói: "Lấy vợ phải lấy hiền. Ở thời điểm ta bị giam giữ, liền nghĩ nếu như một ngày kia có thể ra ngoài, nhất định không phụ nàng nữa."
Khi đó, Giang thị đều bị cảm động khóc.
Giang thị vuốt đầu tóc mai một cái, bước chân nhẹ nhàng đi đến phía dãy nhà sau. Thầm nói, vừa đưa Huy nha đầu đi, trong phủ này liền triệt để sạch sẽ.
Vừa tới đến hậu viện, liền sau khi nghe được dãy nhà sau truyền đến một trận tiếng khóc rống.
Giang thị hừ lạnh, Huy nha đầu kia thật sự là không muốn sống rồi, vốn là còn dư lại nửa cái mạng, nháo loạn nữa, lại mất vài năm thọ.
Tiến tây phòng, chứng kiến Trần Vũ Huy đang nằm ở trên giường dùng khăn bụm mặt khóc, dưới giường còn chồng chất vài thước lụa trắng ở chỗ đó.
Nàng ta nghe nha đầu bẩm báo nói phu nhân đến, mà không nghe nói lão gia đến, còn có chút không tin. Kéo khăn xuống vừa nhìn, quả thật chỉ có Giang thị đứng ở bên giường, lại nhìn lại phía sau nàng, cũng không như nguyện chứng kiến phụ thân Trần Thế Anh.
Giang thị biết rõ tâm tư nàng ta, cười lạnh nói: "Đừng nhìn nữa, cha cô đã bị cô chọc tức bỏ đi rồi."
Trần Vũ Huy không tin phụ thân có thể vứt bỏ nàng ta không để ý như vậy, hỏi nha đầu tự mình đi bẩm báo kia: "Cha ta đâu? Ông ta liền mặc kệ ta chết sống?"
Người cần biểu thị không ở chỗ này, nha đầu còn không dám nói ra hoàn toàn lời Trần Thế Anh kêu nàng truyền đến, nhưng phu nhân tại đây, nàng cũng không dám lá mặt lá trái. Chỉ đành kiên trì nói: "Lão gia nói, nói, nói cô nãi nãi làm nhiều chuyện thân nhân đau cừu nhân mừng như thế, đã giày vò hết sạch thương tiếc của lão gia đối với người, còn, còn kêu tự giải quyết cho tốt, lão gia về sau cũng không sẽ lại gặp người nữa."
Nếu như phụ thân mặc kệ nàng ta, đừng nói làm