*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Nhị lão gia tức đến không chịu được, khẩu vị Lý thị này càng lúc càng lớn, cho rằng quan ngũ phẩm là cây bạch tùng à. Ông ta không khách khí, đánh bà ta vài bạt tai vào mồm.
Ông ta đánh Lý thị, cũng bởi vì Lý thị muốn phá hư hôn sự của Sở Trân cùng Tứ công tử Lưu gia, ra ngoài nói bậy Lưu gia không ít, Lưu gia tức giận đến muốn từ hôn. Về sau, vẫn là Nhị lão gia thỉnh cầu tam phu nhân đi Lưu gia chịu nhận lỗi, Lưu gia mới nhịn khẩu khí này. Sự kiện kia còn chưa có thanh toán, bà ta lại tới nói sự kiện này, lại còn dám nói đại ca ích kỷ. Hiện tại, ngay cả Nhị lão gia đều biết rõ đại ca của mình bị Hoàng thượng nghi kỵ, Lý thị lại dám đề yêu cầu dạng này.
Lý thị vốn là không thoải mái trong lòng, cảm thấy Sở Trân là đích nữ Hầu phủ, Sở Lệnh An là con trai trưởng Hầu phủ, một đứa hôn sự tìm không tốt, một đứa tiền đồ không tốt, không nói kém xa so với con trai trưởng đích nữ đại phòng cùng tam phòng, ngay cả một đứa thứ tử phòng bọn họ cũng không bằng.
Hiện tại Nhị lão gia vừa đánh bà ta, bà ta liên tục đè nén tức giận ở trong lòng cũng đều phát tiết ra, vung tay cùng Nhị lão gia. Nhị lão gia không còn một cánh tay, thân thể lại bị nữ sắc lấy hết. Mà Lý thị đang nổi nóng, qua vài hiệp liền cào mặt Nhị lão gia ra nhiều đường vết máu.
Nhị lão gia giận dữ, hét lớn: "Biến, cút về nhà mẹ đẻ, lão tử muốn bỏ vợ!"
Lý thị vừa nghe liền bị hù dọa rồi, vội vàng ngừng tay, lại khóc thỉnh cầu Nhị lão gia tha thứ, cũng nguyện ý xuất ra hai ngàn lượng bạc cho Nhị lão gia, để ông ta mua lại một hồng bài Tiểu Vô Song bên trong Ỷ Hồng Lâu mà ông ta đã sớm ưng ý, lại mua tòa nhà an trí. Sở lão hầu gia cùng Sở Hầu gia cũng sẽ không cho phép một đứa kỹ nữ vào phủ làm thiếp.
Lý thị ở quá khứ quản lý Hầu phủ trong thời gian vài chục năm, tham ô của chung hơn năm vạn lượng bạc, đều sung làm bạc đồ cưới của mình. Trước bị Nhị lão gia làm lụn bại hơn một vạn lượng, lại lục tục thêm một ít bất động sản vì mình cùng con trai con gái, bây giờ còn còn dư lại hơn ba vạn lượng.
Nhị lão gia vừa nghe, cũng liền không nói lại lời nói hưu Lý thị. Lý thị tham nhiều tiền như vậy, hơn phân nửa đều bị Nhị lão gia dùng, cho nên Nhị lão gia cho dù có tức Lý thị, cũng khoan dung bà ta đến bây giờ.
Chuyện này lại truyền vào trong tai đám người lão hầu gia cùng Trần A Phúc, lão hầu gia tức giận đến gọi Nhị lão gia đi mắng to một hồi.
Nhìn đến nhi tử mặt như tên hề, còn nghĩ đến tiểu Vô Song bị ông ta mua lại làm ngoại thất, lão hầu gia vừa tức vừa giận, cho ông ta hai bạt tai. Cắn răng nói: "Hai người mày cùng tức phụ mày, không có một đứa bớt lo. Mà thôi, mà thôi, đợi đến lão Tam cùng Tuyên Nhi trở về, liền ở riêng đi."
Nhị lão gia bị hù dọa bỗng chốc quỳ trên mặt đất, nói: "Phụ thân còn ở đây, các con sao có thể ở riêng? Đây là bất hiếu. Huống chi, triều đình có luật pháp, cha mẹ ở đây, không ở riêng."
Ông ta nói nói như thế, lại ước gì ở riêng. Ở riêng mặc dù đại phòng lấy phần lớn, nhưng nhị phòng cũng có thể phân không ít. Cha già sinh sống tự gò bó, lại chỉ có ba con trai, không giống người nhà khác con trai trưởng