Vương thị đi rồi, Trần A Phúc chẳng quan tâm mà ăn điểm tâm, cầm một chút bánh bao hấp chưng xong đi Đường Viên.
Đại Bảo và A Lộc cùng Sở Lệnh Trí ở chung một tiểu viện, thời điểm nàng tiến đến, mấy hài tử đang ăn điểm tâm.
Đại Bảo rõ ràng không yên lòng, con mắt cũng có chút sưng, tối hôm qua nhóc ngủ không ngon.
Sở Lệnh Trí nói nhóc: "Ngươi thật không như một đàn ông, sao có thể liên tục treo ngược ở trên đai lưng của mẫu thân hả? Xem ta một chút, tách ra cùng nương ta lâu như vậy, còn không phải là nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.
Gia gia ta nói, như vậy mới có thể làm tướng quân, mới có tiền đồ."
Đại Bảo không phục nói: "Đó là bởi vì nhà thúc có tiền có thế, trước đến giờ thúc không sợ hãi có một ngày thúc sẽ tách ra với nương của thúc, từ đó sẽ không còn được gặp lại nữa.
Ta thì không được, trong nhà nghèo, đại bà ngoại không chỉ một lần nói muốn bán ta vào trong núi, bán vào gánh hát, nếu là như vậy, thì ta sẽ không còn được gặp lại mẫu thân của ta nữa." Nói đến phần sau, thanh âm cũng trầm thấp xuống.
Sở Lệnh Trí ra vẻ ngươi đang kiếm cớ, nói: "A Lộc ca ca và ngươi là một nhà, hắn đều không sợ hãi tách ra cùng nương thân giống như ngươi vậy."
Đại Bảo thốt ra: "Đó là bởi vì ta không phải là..." Cậu vội vàng dùng tay che miệng, nuốt nửa câu sau xuống.
Đó là tình hình thực tế cậu không nguyện ý nhất thừa nhận, lại không thể không thừa nhận.
Mình không phải là con ruột của mẫu thân, tất cả mọi người biết rõ, cho nên cậu mới sợ hơn.
Cậu không nói nữa, vành mắt lại hồng.
A Lộc biết rõ vì cái gì mà cậu khổ sở, vội vàng ngắt lời nói: "Kỳ thật ta cũng sợ hãi tách ra cùng ta nương, chỉ là ta lớn lên rồi, sợ hãi liền bớt chút.
Nhưng Đại Bảo còn nhỏ, về sau lớn lên thì tốt rồi." Lại an ủi Đại Bảo nói: "Hiện thời nhà ta cũng không nghèo, Sở tướng quân còn làm cha con, không ai dám bắt nạt chúng ta nữa, đại bá nương cũng không dám nói con như vậy."
Sở Lệnh Trí hào khí nói: "Đại bà ngoại của ngươi là ai, không cần đại ca ta ra mặt, tiểu gia có thể mang hộ vệ hốt nhà nàng ta."
Trần A Phúc đi vào, cười nói: "Đại Bảo, con xem nương mang cái gì đến cho các con?"
Trần Đại Bảo vừa nhìn Trần A Phúc, dáng tươi cười còn sáng lạn hơn mặt trời mới mọc bên ngoài, giang hai cánh tay kêu lên: "Mẫu thân, mẫu thân, ôm ôm, ôm ôm." Kiều đến liền đầu lưỡi đều duỗi không thẳng.
Nếu không phải chân cậu không thể động, nhất định chạy được còn nhanh hơn Truy Phong.
Sở Lệnh Trí nhún nhún vai, lắc lắc đầu, lại bĩu môi.
Trần A Phúc cười ha ha đặt hộp cơm lên bàn, từ bên trong lấy ra lồng lớn bánh bao hấp.
Cùng nhau ăn xong điểm tâm với bọn họ, bọn họ đi tiền viện thượng khóa, Trần A Phúc lại đi Di Nhiên Viện tiểu cô nương ở.
Hai cái sân kề bên, vài bước liền đến.
Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sở Hàm Yên còn đang ngủ, nàng sẽ cùng mấy người Tống mụ mụ, Ngụy thị thấp giọng nói chuyện một hồi.
Đợi tiểu cô nương sau khi tỉnh lại, lại cùng nàng chơi trong chốc lát, mới trở về nhà.
Ào Ào xem như chính thức gả vào Phúc Viên, trở thành một phần tử trong nhà.
Không chỉ Trần A Phúc thích nó, ngay cả bọn hạ nhân
.