Diệp trang chủ đen mặt đi thẳng vào phòng ngủ, thấy phu nhân không có ở đây, hắn theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, không muốn phu nhân nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của mình, sẽ tổn hại đến hình tượng uy vũ của mình.
Diệp phu nhân nếu như biết chỉ muốn nói, từ ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, hình tượng Diệp Thiên Vĩ nhà ngươi đã biến mất không còn chút tăm hơi.
Sau một hồi thu thập, Diệp trang chủ soi gương hài lòng gật đầu, quả nhiên vẫn anh tuấn tiêu sái như vậy, sau đó mới bước ra phòng ngủ đi về phía đại sảnh tiếp khách.
Lâm Uyển Uyển biết bên ngoài có một người đã đứng một hồi lâu, cảm giác khí tức giống như Thái quản gia, về phần Diệp trang chủ ngay cả cái bóng cũng không có, cũng không biết đang làm cái gì, không thể nghi ngờ nếu như Diệp trang chủ không tới, Thái quản gia kia cũng sẽ không tiến vào bên trong.
Một bước, hai bước, ba bước.. Tiếng bước chân từ xa đến gần, lúc này hẳn là chính chủ tới cửa, Lâm Uyển Uyển rốt cục thở phào nhẹ nhõm, chờ Diệp trang chủ so với chờ nữ nhân trang điểm còn muốn phiền toái hơn.
Diệp trang chủ sau khi tiến vào, cười ha ha đi đến bên cạnh Lâm Thiên Tứ, cao giọng nói, "Lâm huynh, ngươi rốt cục cũng chịu đến thăm lão bằng hữu là ta đây! Chờ hồi lâu đi, mới vừa rồi có một số việc đang bận, kính xin Lâm huynh thứ lỗi." Người đi theo phía sau nghiễm nhiên là Thái quản gia lúc trước dẫn bọn họ vào.
Nghe chủ nhân nói như vậy, sắc mặt Thái quản gia không được tự nhiên giật giật, lừa gạt! Tuy rằng phía sau đã nhanh chóng che đậy, nhưng vẫn bị Lâm Uyển Uyển tinh mắt phát hiện, ánh mắt lóe lên.
Đồng thời Lâm Thiên Tứ cũng đứng lên, "Diệp đệ sao lại nói vậy, mấy năm nay phiêu bạt bên ngoài, cũng không phải không nhớ tới lão đệ ngươi." Nói là lời khách sáo, nhưng cũng đúng là thật có tưởng niệm lão bằng hữu này.
Hai người nắm tay nhìn nhau cười cười, thật đúng như đợi hồi lâu phía trước chưa phát sinh chuyện gì, Lâm Uyển Uyển khinh thường bĩu môi, thân thể hơi di chuyển về phía trước hai bước.
Diệp trang chủ tựa hồ lúc này mới chú ý tới Lâm Uyển Uyển đang đứng đối diện, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong ánh mắt lộ ra chút kinh hỉ, có chút không xác định hỏi: "Cái này, đây chẳng lẽ là đại chất nữ, Tiểu Uyển?"
Lâm Uyển Uyển thầm nghĩ, diễn, ngươi tiếp tục diễn, ta cam đoan sẽ không vạch trần ngươi. Phía sau nghe được tên gọi mình, Lâm Uyển Uyển sửng sốt.. Người này còn biết nàng, nàng sao lại không nhớ rõ đã gặp qua vị Diệp trang chủ này?
Lâm Thiên Tứ vẫy tay với Lâm Uyển Uyển, "Uyển Uyển, đến bên này, đây là Diệp thúc thúc, mau bái kiến với Diệp thúc thúc."
"Vâng!" Lâm Uyển Uyển đi tới trước mặt Diệp trang cười nói: "Gặp qua Diệp thúc thúc" Thanh âm không có cao thấp phập phồng, không nghe ra cảm xúc.
Diệp trang chủ cười một tiếng, hắn cũng đã quen nhìn đủ loại người, làm sao còn nhìn không ra tiểu cô nương trước mắt này không thích mình, xem ra chuyện vừa rồi ở cách vách không phải là ngẫu nhiên, nhất định là nha đầu này cố ý làm, thật thú vị!
Lâm Thiên Tứ vì đứng một bên nên cũng chú ý đến, nhưng thấy cũng không có gì không ổn, chắc là thời gian này đã quen với tính tình lạnh lùng của cô. Lúc này Diệp trang chủ thật sự không nghĩ nhiều như vậy, hắn đương nhiên không biết Diệp trang chủ xảy ra chuyện nhìn trộm cách vách vừa rồi, hai vị chủ tớ Diệp trang chủ cũng sẽ không nói ra, một người cảm thấy xấu hổ, một người còn lại cũng vẫn là cảm thấy xấu hổ.
Về phía Lâm Uyển Uyển, đối với ánh mắt đánh giá của Diệp trang chủ, hoàn toàn không sao hết, cô cũng không tin Diệp trang chủ có thể nhìn ra cái gì, cô cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, liền tùy tiện Diệp trang chủ đánh giá, dù sao cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào.
Diệp Trang chủ thấy Lâm Uyển Uyển bộ dạng như mọi người, hình như phán đoán của mình đã sai, ngượng ngùng sờ sờ mũi, thật sự là già rồi đa nghi sao, a phi, nói sai rồi, vẫn là nam tử anh tuấn tiêu sái, làm sao có thể!
Thu hồi ánh mắt đánh giá, đi về phía chủ vị ngồi xuống, những người khác cũng mỗi người một ghế an vị. Về phần chuyện vừa rồi, hắn vẫn không tin đó là ngẫu nhiên, đương nhiên hắn cũng sẽ không đem việc này nhắc tới, một là không có chứng cớ, hai là thật sự mất mặt, huống hồ hắn cũng không phải là một người thích tính toán chi li, chuyện kia cũng cứ như vậy trôi qua, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm Uyển Uyển, sau đó lại nói chuyện với Lâm Thiên Tứ.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, tiểu nha đầu nũng nịu năm đó, hiện giờ đã là một đại cô nương rồi!" Diệp trang chủ cảm khái nói, rất có cảm giác năm tháng không tha cho ai, bọn họ đều chậm rãi già đi, tựa như tiểu nha đầu nhà hắn kia, hiện giờ cũng nghịch ngợm khiến người ta phiền muộn a!
"Ai nói không phải." Lâm Thiên Tứ tự hào liếc mắt nhìn khuê nữ ngồi ngay ngắn đối diện.
* * * Chờ đã, thật sự là càng nói càng thái quá, đại cô nương cái gì? Làm ơn, cô đều đã là mẹ của hai đứa nhỏ, tính là đại cô nương nào, Diệp trang chủ này không biết, cha, ngươi cũng sẽ không không biết chứ! Lâm Uyển Uyển nhịn không được nói thầm trong bụng.
Về phần những lời ngươi nói sau này tới ta lui, Lâm Uyển Uyển lười nghe, vẫn xuất thần, chờ đến phiên cô rồi mở miệng cũng không muộn.
Lâm Thiên Tứ và Diệp trang chủ hai người đang trò chuyện hăng say, tất cả những không vui phía trước cũng được bỏ qua, vốn cũng chỉ là chuyện nhỏ, một người ghi thù một người không coi mình là huynh đệ, một người lại tự giác nhận lỗi với huynh đệ, cho nên cũng là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, ai cũng không thể nói được cái gì, chính là Đáng thương Lâm Uyển Uyển bị liên lụy vô ích, vẻ mặt bất lực.
Trùng hợp là phu nhân diệp trang chủ đi tới, rốt cục cắt ngang cuộc đối thoại nhàm chán giữa hai người.
Diệp phu nhân nàng cũng là nghe hạ nhân trong trang nói, chỉ biết trong nhà có khách nhân, là bằng hữu của lão gia nhà nàng, nói hình như là họ Lâm, nàng tám chín phần mười liền đoán được là ai, liền vội vàng từ chỗ nữ nhi bên kia chạy tới.
Tiến vào đầu tiên là cùng lão gia nhà mình đối mặt một cái, "Lão gia!" Sau đó mới xoay người hướng Lâm Thiên Tứ nói, "Lâm đại ca, đã lâu không gặp! Sao tỷ tỷ không đến? Đó là Tiểu Uyển sao?" Trong giọng điệu không thể nghi ngờ mang theo mong chờ, hỏi đến Tiết thị hoàn toàn là bởi vì tình cảm khuê mật của hai người, về phần Lâm Uyển Uyển nàng vẫn có chút ấn tượng.
"Muội tử, ngươi đến, tẩu tử gần đây cũng thường nhắc tới ngươi, còn không phải là do mới chuyển về, trong nhà còn bận rộn, chờ qua một thời gian.." Lâm Thiên Tứ vui vẻ trả lời, ánh mắt còn liếc nhìn Diệp trang chủ một cái, nhìn bộ dáng ghen tuông của Diệp trang chủ, càng vui vẻ trêu chọc hơn.
* * * Diệp trang chủ thấy bộ dáng tiểu nhân của Lâm Thiên Tứ, hận không thể giờ phút này liền đứng lên đánh vị đại ca này một trận, vi lão bất tôn, còn cố ý khiêu khích hắn, không được, hắn muốn tìm tẩu tử cáo trạng.
Diệp phu nhân đối với phương thức ở chung của hai người đã quen, đối với thú vui đùa ác của bọn họ cũng là không nói nên lời, bất lực đến cực điểm, điểm này nàng cùng Tiết thị giống nhau, sớm đã mệt mỏi, cũng chỉ có hai người này vui vẻ không mệt mỏi.
Bước từng bước nhỏ đến chỗ Lâm Uyển Uyển. Lần này cũng không cần cha nói, Lâm Uyển Uyển tự mình đứng lên hành lễ với Diệp phu nhân, Diệp trang chủ nàng không có ấn tượng, vị trước mắt này nàng đã gặp qua vài lần, là một nữ tử đoan trang uyển chuyển, lại không nghĩ tới là phu nhân của Diệp trang chủ - Phương di hảo!
Diệp phu nhân kéo tay Lâm Uyển Uyển, cao hứng nói, "Hài tử ngoan!"
Sau đó nói vài ba câu, liền đi đến ghế bên cạnh Diệp trang chủ ngồi xuống, Lâm Uyển Uyển không nói gì ngồi xuống, vừa rồi cô còn có thể được coi là đại cô nương, lúc này lại giáng thành hài tử, cô đều phải hoài nghi tuổi thật của mình, đừng lừa gạt như vậy chứ!
Chẳng qua, Lâm Uyển Uyển cũng coi như nhận ra cái gọi là Diệp trang chủ này, căn bản chính là một con khổng tước xòe đuôi còn là một bình dấm chua (ghen tuông), mà cha nàng thế nhưng cũng có một mặt vô sỉ như vậy, thật sự là làm mù mắt chó của nàng, mau trả lại tam quan cho nàng, mau trả lại cho ta một người cha bình thường!
Chuyện của Lâm Uyển Uyển nói sau cùng, Diệp trang chủ khoát tay, để cô một mình đi tìm nữ nhi của hắn, sau đó cùng cha nàng đi uống rượu, để lại Lâm Uyển Uyển ngây ngốc tại chỗ, những người này là ai! Thật sự là cha nàng cùng bằng hữu thân thiết sao? Nàng dám cam đoan Diệp trang chủ này nhất định là đang ghi thù lúc trước.
Cũng may còn có Thái quản gia lưu lại, Lâm Uyển Uyển nhìn chằm chằm Thái quản gia, ánh mắt sáng ngời, cười hắc hắc.
Thái quản gia không hiểu sao phía sau có một trận lạnh lẽo, thiên a, hắn vô tội a.