Ngày mai đồ đạc sẽ được chuyển tới nhà mới, tuy rằng lúc xong việc đã thu dọn đại khái nhưng vẫn còn một số thứ vương vãi chưa thu dọn xong, hai đứa nhỏ cùng Hạ Tử Ngôn đều được điều động đến hỗ trợ.
Trước tiên quét dọn trong ngoài phòng một lần. Trong viện không có tạp vật, mặt đất là dùng đá nhỏ trải lên, phía tây là một mảnh đất trống dùng để trồng rau, bên trái có một cái giếng để thuận tiện lấy nước lấy nên không phải rất sâu. Phía trước nhà để lại bốn khối đất trống ở bốn góc, tính toán dùng để trồng cây, bỏ đi những thứ này quét dọn cũng rất thuận tiện, một buổi sáng toàn bộ xử lý.
Buổi chiều, Lâm Uyển Uyển phái Khương Gia Minh và ba đứa nhỏ đi trồng hành tỏi gừng các loại cây gia vị ở mảnh đất trống trồng rau, tuy không hiểu tại sao cô lại trồng cỏ, mà Khương Gia Minh nghĩ đó là dược liệu nên cũng làm theo lời cô, sau đó Lâm Uyển Uyển mới giải thích với họ những thứ này là để nấu và ăn, bọ họ gật đầu ngơ ngác nửa hiểu nửa không.
Bốn ô trống còn lại, Lâm Uyển Uyển nhờ họ trồng cây lựu, là giống cây nhỏ do cô trồng từ không gian, lúc đầu Khương Gia Minh từ chối, vì cây lựu là ám ảnh của hắn, làm hắn suýt mất đi tức phụ nên hắn có điểm không thích loài cây này, ngay cả hai đứa trẻ cũng có chút đồng tình trước lời nói của hắn.
Nhưng Lâm Uyển Uyển cảm thấy trồng cây lựu cũng rất tốt, vừa đẹp lại vừa ngon, hơn nữa có thể quang minh chính đại lấy ra cũng chỉ có cây lựu, cũng không thể để cho cô trồng cây hồng đi, cô cũng không thích ăn, thứ này ăn nhiều dễ dàng kết sỏi, cô là người đầu tiên cự tuyệt. Cuối cùng dùng một lý do đơn giản thô bạo làm ba cha con họ không thể cự tuyệt, bản bảnthaan cô thật sự phi thường yêu thích, cũng là từ cây lựu mang đến cho bọn họ một cuộc sống mới.
Để làm cho tất cả cây cỏ được trồng đều sống sót thành công, Lâm Uyển Uyển đã cố tình gian lận bằng cách pha nước linh tuyền vào nước, pha loãng rồi mang đi tưới cây.
Vốn dĩ Khương Gia Minh lo lắng thời tiết lạnh cây sống không nổi, không ngờ mấy ngày sau nhìn lại, rau trồng trong ruộng đều đã có mầm. Tuy chỉ có một chút nhưng cũng đủ khiến hắn kinh ngạc, cây lựu hôm trước còn thiếu chút sức sống hôm nay đã hoàn toàn tươi tỉnh. Đối với nghi hoặc của Khương Gia Minh, Lâm Uyển Uyển đơn giản giải thích do nước và đất tốt nên mới được như vậy.
Khương Gia Minh tin là thật, gật đầu đồng ý, hắn cũng nghĩ không ra lý do nào khác, nhớ tới tức phụ mình từng nói nơi này là nơi phong thủy trân quý, Khương Gia Minh càng tin hơn. Nhìn bộ dạng của Khương Gia Minh khiến Lâm Uyển Uyển có chút ngượng ngùng, nói dối người tin tưởng mình thật sự có chút không tốt.
Ba đứa nhỏ không có suy nghĩ phức tạp nhiều, ngoài việc vui vẻ hạnh phúc.
Một lớn ba nhỏ còn đang ở trong sân vây quanh thảo luận, Lâm Uyển Uyển đã tiến vào trong phòng, đi dạo một vòng từ phòng chính đến sương phòng, lại đến phòng bếp, nghĩ cách bố trí sao cho hợp lí.
Khương Gia Minh sau đó cũng đi theo, hắn tò mò tức phụ muốn làm gì, có chuyện gì cần hắn cũng có thể giúp đỡ, ba đứa nhỏ thuần túy là không nhìn thấy Khương Gia Minh cùng Lâm Uyển Uyển, mới tìm qua đi theo.
Ngẩn ngơ một lúc, Lâm Uyển Uyển nhớ tới trong biệt thự không gian đặt không ít hạt châu, có thể xâu thành rèm cửa treo ở trong phòng ngủ, xin thứ lỗi cho trái tim thiếu nữ của cô. Vì thế vụng trộm đem hạt châu cùng sợi tơ chuyển đến đông phòng, cũng chính là phòng tương lai của cô, mấy người cùng nhau hỗ trợ xâu lại.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh, hình như có rất nhiều người tới, còn có tiếng vó ngựa, "Có ai không?" Là thanh âm của nam nhân.
Tay dừng lại, nhìn về phía Khương Gia Minh, hẳn là đồ đạc đã đến, lưu lại ba đứa nhỏ ở trong phòng tiếp tục xâu hạt, Khương Gia Minh làm nam nhân duy nhất nên đi trước Lâm Uyển Uyển, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đập vào mắt chính là bốn chiếc xe ngựa đầy ắp, có hơn mười thanh niên tráng đinh đi theo, người nói chuyện chính là vị nam nhân trung niên trước mắt này, cùng hai phu thê bọn họ từng có duyên gặp mặt, chính là quản sự của cửa hàng bách hóa họ mua đồ đạc.
"Khương huynh đệ, phu nhân, đồ đạc toàn bộ đều ở chỗ này, mời hai vị kiểm tra một chút." Hắn cung kính cúi đầu.
"Ừ!" Khương Gia Minh đáp, cùng Lâm Uyển Uyển kiểm tra, nhìn còn có vẻ rất nghiêm túc, thật ra hắn có chút hiểu biết về nghề mộc, từ chất liệu gỗ mà nói là không có vấn đề gì.
Chỉ là hắn cũng không rõ ràng tức phụ nhà mình rốt cuộc mua những cái gì, nhìn danh sách cùng đồ đạc, hắn một lần nữa trợn tròn mắt.
Lâm Uyển Uyển đại khái nhìn một lần, cảm thấy ổn rồi đi qua nói chuyện với vị quản sự kia, Khương Gia Minh cũng đi theo một bên.
"Lâm quản sự, những thứ này đều có thể, còn phải làm phiền các huynh đệ hỗ trợ chuyển vào."
"Phu nhân khách khí rồi, đây là chuyện nên làm, thỉnh phu nhân cứ việc phân phó, còn lại cứ yên tâm giao tại hạ." Lâm quản sự cười đáp ứng. Ngôn Tình Sắc
Dưới sự chỉ huy của Lâm Uyển Uyển, còn có Khương Gia Minh phụ trợ, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp có trật tự, ba đứa nhỏ trong phòng tò mò nhìn chằm chằm các nam nhân chuyển đồ đạc ra vào ra vào, một bên thấp giọng trao đổi, một bên tay còn không quên xâu chuỗi hạt châu.
Xong việc, thanh toán hết số tiền còn lại, mặt khác lại cho thêm năm lượng bạc, xem như là phí vất vả mọi người đã hỗ trợ vận chuyển đồ đạc, về phần cơm trưa liền không giữ lại, căn nhà vốn còn là một cái vỏ rỗng, biết lấy cái gì đi chiêu đãi người khác.
Tiễn xong mấy người này, bên trong hạt châu cũng xâu chuỗi không sai biệt lắm, để bọn nhỏ hỗ trợ Khương Gia Minh treo lên.
Toàn bộ đông phòng cuối cùng cũng có hình có dạng, bên phải cửa vào là một cái giường lớn, bên cạnh là hai tủ quần áo vừa mới bày ra, giữa phòng còn đặt một cái bàn tròn, cộng thêm ba cái ghế tròn, đi qua là thùng tắm, dùng rèm châu ngăn ở bên trong. Bên ngoài đối diện cửa, tương đối trống rỗng, ngoại trừ đặt ba chậu gỗ cùng giá đỡ, không còn vật gì khác.
So với đông phòng thì tây phòng chỉ là thiếu rèm châu, nhiều thêm giá sách cùng bàn làm việc, là phòng đặc biệt thiết kế riêng cho hai đứa con trai.
Đồ nội thất trong nhà chính là nhiều nhất, có hai cái ghế thái sư, ở giữa là bàn trà. Bên cạnh hai hàng tổng cộng sáu cái ghế, bốn cái bàn trà, ở giữa là một cái bàn tròn lớn, dùng để ăn cơm.
Tới hai gian sương phòng liền đơn giản hơn nhiều, ngoại trừ bàn ghế cùng tủ, chậu gỗ cộng với giá đỡ cũng không có cái gì khác.
Buổi chiều, Khương Gia Minh bận việc khác, ba đứa nhỏ đồng thời bị để lại ở dược quán, chỉ có một mình Lâm Uyển Uyển đến nhà mới, đồ dùng trong phòng bếp của cô lấy ra từ không gian, bát đũa, bếp lò, nồi, các loại dao, vân vân mây mây đều bày ra, ngay cả gia vị cũng không ít.
Đông phòng, tây phòng cô còn tìm mấy bức tranh chữ ra treo, chăn bông gì đó toàn bộ trải xong, cách ngày chuyển vào nhà mới cũng không còn mấy ngày, coi như còn thiếu hai cái chăn chữ hỷ, còn phải tìm thời gian lên huyện thành mua. Nhà chính thì treo câu đối và một bức tranh phong cảnh.
Thu xếp xong mọi chuyện, Lâm Uyển Uyển đóng cửa khóa tất cả cửa ra vào cẩn thận mới trở về dược quán.
Hiện đã là cuối tháng mười hai thời tiết lạnh hơn nhiều, tiền tiêu ra ào ào, tiền vào nhỏ giọt, cô thiết nghĩ nên tìm biện pháp kiếm tiền, còn có tán gẫu với Khương Gia Minh thâu đêm thì phải làm sao đây?