Lâm Uyển Uyển thầm thở dài, bi thương phát hiện khoảng thời gian này cô ngoại trừ thở dài vẫn là thở dài, bỗng nhiên cảm giác mình đã già rồi. A phi, tuy cô ta có tâm hồn hai mươi tám tuổi nhưng vẫn tuổi thì vẫn còn trẻ lắm, càng đừng nói hiện tại cô còn đang ở trong khối thân thể mới 19 tuổi, nếu như ở hiện đại, vẫn còn đang trên ghế nhà trường đó.
Với xuất thân của Lâm Uyển Uyển, cô rất dễ dàng thay thế, sau này cho dù cô có viết chữ, vẽ tranh hay làm những việc khác, người khác cũng không nghi ngờ gì, nơi này bối cảnh văn hóa so với thời cổ trong lịch sử không sai biệt lắm, cái gì mà Thiên tự văn, Tam tự kinh, Kinh Thi, vân vân cô đều biết.
Có một chút rắc rối là cô không biết thêu thùa may vá, ngược lại việc trong đồng đã từng làm qua, trong những năm quá khứ đen tối, dưới sự phê bình gay gắt của bà cô đã làm được việc đồng áng, mặc dù là trong quá khứ 20 năm về trước, nhưng chắc là sẽ giúp cô có thể miễn cưỡng thích nghi cuộc sống ở đây.
Trong trí nhớ, nguyên chủ dường như biết chơi đàn cổ, cái này thì cô không biết, violin cô còn có thể, bất quá với tình huống hiện tại, người nhà mẹ đẻ cũng không có ở đây, không ai biết cô có thể hay không thể, vấn đề không lớn.
Chuyện của nguyên chủ Lâm Uyển Uyển và Khương Gia Minh, cũng không nói lên được ai đúng ai sai, dù sao bối cảnh thời đại như vậy, cô cũng không xoắn xuýt làm gì. Đối với những người khác của Khương gia, cô một chút hảo cảm cũng không có, cho dù là đại phòng cũng nhạt nhòa, người đại tẩu kia cũng chướng mắt tính tình của nguyên chủ.
Kéo lên ống quần, lộ ra một loạt vết sẹo, lít nha lít nhít, giống như là chân rết, sâu như vậy, về sau muốn xóa bỏ cũng khó, may mắn là trên mặt không có.
Trong phòng này không có gương, chỉ có thể từ trong bóng nước có thể nhìn sơ qua mình, bất quá đã từng trải qua 1 lần đả kích, lần này cô có thể bình tĩnh nhìn rõ ràng. Trên đầu được quấn lại giống như cái bánh bao, làn da ngăm đen thô ráp không nói, lại còn gầy như da bọc xương, đôi mắt sâu hoắm lại, một bộ dáng bệnh trạng, thiếu chút nữa còn tưởng là gặp quỷ. Là một người nhan khống chính hiệu, cô thật sự muốn chết, nhớ trước kia cô cũng là một người con gái xinh đẹp diễm lệ a.
Sau một tháng dưỡng thương, Lâm Uyển Uyển cảm thấy mình đã có chút da thịt, da dẻ cũng trắng hơn một chút, Khương Gia Minh cũng tức giận nên nấu ăn riêng cho cô, thỉnh thoảng có thể ăn chút đồ xa xỉ như cơm, thịt do hắn chạy lên núi săn về, gạo cũng là dùng con mồi săn về để đổi lấy, nhìn những vết thương trên người hắn, cô cũng cảm thấy có chút đau lòng.
"Cạch" một tiếng có tiếng mở cửa, hai đứa nhỏ bước vào, vây quanh cô vui vẻ gọi một tiếng nương.
Lâm Uyển Uyển thật sự rất thích hai tiểu tử này, hai đứa đều hiểu chuyện và dễ thương, về phần mấy người không thích thuần túy chính là mù mắt.
"Lấy cỏ cho heo xong rồi sao, có mệt hay không?"
"Nương, con không mệt."
"Nương, không mệt mỏi, cho nương cái này." Nói xong một bàn tay vươn ra, trên tay thế nhưng lại là một quả lựu đỏ thẫm, giống như hiến vật gì đó thật quý hiếm nói: "Đây là ta cùng với ca ca ở trên núi nhìn thấy, trông giống như một cái đèn lồng nhỏ, màu hồng hồng thật đẹp mắt."
Lâm Uyển Uyển xoa xoa đầu hai tiểu tử kia, ngạc nhiên nhận lấy quả lựu đỏ, không ngờ hai bạn nhỏ này lại mang đến cho cô thứ tốt như vậy, nhìn biểu tình thì chắc hẳn người nơi này còn không biết quả này có thể ăn.
"Ừ, rất đẹp, các con hái đâu ra vậy?"
Hai tiểu tử kia có chút ấp úng nói lắp, "Trên núi có rất nhiều."
"Thật sao?" Lâm Uyển Uyển lông mày nhướn lên, cô nhớ kĩ trong kí ức của nguyên chủ chưa từng thấy qua, hai tiểu gia hỏa này khẳng định là tiến vào sâu trong núi.
Khuyết Nhi run lên một cái, làm sao bây giờ, nương hình như là phát hiện, cha cùng nương đều không cho phép bọn họ đi lên núi, bình thường cũng chỉ là ở dưới chân núi tìm một chút rau dại, trên núi đều là cha cùng nương mang theo bọn hắn mới được đi theo.
Hai tiểu gia hỏa kia liếc nhau một cái, đem đầu cúi thấp xuống, "Nương, chúng ta sai rồi, về sau sẽ không đi nữa."
Được, ngoan! Lâm Uyển Uyển nhìn quả lựu đỏ trên tay, có chút buồn cười nhìn hai tiểu tử thông minh này, trên núi vẫn là quá nguy hiểm, nhà tiểu hài tử rất dễ xảy ra chuyện, giả vờ tức giận, nghiêm khắc dạy dỗ vài câu, để hai tiểu hài tử cam đoan mới yên tâm.
"Vậy cái này các ngươi phát hiện như thế nào?" Lâm Uyển Uyển có chút tò mò.
"Nương, cái này để ta nói, đây là ta phát hiện, có một lần rất nhiều tiểu hài tử bọn ta đi lên núi chơi, thiếu chút nữa tiến vào sâu trong núi, Giác Nhi không cẩn thận tụt lại phía sau, đi lạc đường, sau đó liền nhìn thấy quả này, lúc ấy Giác Nhi sợ hãi, không nhìn cẩn thận, chỉ vội vã tìm đường."
"Đúng vậy, nương, lúc ấy đệ đệ đi lạc, Khuyết Nhi cũng ở đó, mọi người đều đi tìm đến điên rồi, may mà đệ đệ không sao."
Quả thật là có chuyện như vậy, sau khi biết được, hai tiểu tử cũng là bởi vì chuyện này mới bị cấm lên núi.
"Nương, Giác Nhi cùng ca ca thấy nương từ sau khi tỉnh lại luôn có chút rầu rĩ không vui, muốn làm nương cao hứng, vốn là ca ca muốn hái hoa đưa cho nương, nhưng Giác Nhi cảm thấy hoa khắp nơi đều có, vì thế nghĩ đến quả màu hồng hồng này, rất đẹp, chính là không biết có thể ăn hay không."
Lâm Uyển Uyển có chút đau lòng, cũng có chút ấm lòng, hai đứa bé này thật tri kỷ, vì để nàng cao hứng, mà nghĩ nhiều như vậy. Đem quả lựu đặt sang một bên, kéo hai tiểu gia hỏa kia ôm vào trong ngực, nước mắt không tự chủ chảy xuống.
Tựa hồ cảm nhận được tâm tình của Lâm Uyển Uyển, Khương Liên Giác giơ bàn tay nhỏ bé lên lau nước mắt cho Lâm Uyển Uyển, "Nương, ngươi đừng khóc, Giác Nhi sau này sẽ trông đệ đệ, không đi đến nơi nguy hiểm nữa."
Nói xong, hai tiểu tử kia đều khóc lên.
"Được, Giác Nhi, Khuyết Nhi, đừng khóc, đừng khóc." Lâm Uyển Uyển lấy khăn che mặt từ trong cổ tay áo ra, lau nước mắt cho hai tiểu tử, sau đó phân phó cho hai tiểu tử đi bê một chậu nước.
Lâm Uyển Uyển ngồi trên giường, lắc lắc đầu, có chút bất lực, đa sầu đa cảm, hơi một tí là rơi lệ, căn bản cô cũng không phải người dễ rơi nước mắt, hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần.
Hai tiểu gia hỏa bưng vào môt chậu nước đầy, đi từng bước một cẩn thận đi vào, Lâm Uyển Uyển vội vàng đứng dậy tiếp nhận chậu nước đặt lên trên bàn, đúng là hai đứa nhỏ ngốc.
Đêm hai đứa nhỏ đẩy ra ngoài, Lâm Uyển Uyển đóng cửa khóa lại, cái gọi là khóa thật ra chính là chèn một miếng gỗ vào giữa hai cánh cửa, đề phòng người đột nhiên đi vào.
Thời tiết hiện tại vẫn còn rất nóng, dùng nước lạnh lau người cũng không thành vấn đề, sau khi rửa mặt xong, Lâm Uyển Uyển đơn giản cởi áo ra, lấy khăn ướt lau trên người. Đột nhiên, cô phát hiện trên ngực trái của mình có thứ gì đó, trông giống hệt vết hoa mai trước đây của cô, Lâm Uyển Uyển kinh ngạc, điều này có nghĩa là không gian của cô vẫn còn sao.
Tuy rằng nghĩ không ra, vì sao mỗi ngày đều lau thân thể, nhưng như thế nào hôm nay mới lộ ra, có lẽ là nàng cùng thân thể này đã hoàn toàn phù hợp hoặc Lâm Uyển Uyển thật sự đã ra đi.
Lâm Uyển Uyển mang tâm tình thấp thỏm, sờ lên hoa văn trên ngực anh, thoáng nghĩ liền biến mất trong phòng, may là không có ai nhìn thấy.