Đừng nói đến sang ngày hôm sau, ngoại trừ việc không tiện đường gặp được cây lựu đỏ ra, cô hiện tại quả thực chính là một tiệm thuốc nhỏ di động, ngoại trừ những thứ quý giá kia, không gian của cô không sai biệt lắm đều đã có.
Lâm Uyển Uyển không tham lam, mỗi loại chỉ lấy mười gốc, đào cây cùng với đất, thuận tiện cho cô trồng ở trong không gian, sau đó luân phiên dùng, mười gốc cũng có thể biến thành trăm gốc, thậm chí nhiều hơn.
Tất nhiên, cô ấy không nghĩ đến việc đào bới tất cả mọi thứ và in lặng kiếm bộn tiền trong chốc lát. Thứ nhất, cô không có thời gian, thứ hai, cô luôn kính trọng tự nhiên, sau khi trải nghiệm phản hồi do tự nhiên đáp lại con người ở hiện đại, cô tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn phạm phải loại sai lầm này, phần còn lại sẽ để các thế hệ sau tự mình đi khám phá.
Thừa dịp trời chưa tối, Lâm Uyển Uyển muốn lợi dụng ánh sáng đi tìm một số thứ khác, sau khi tìm kiếm một vòng lại phát hiện những thứ khác, tuy không phải dược liệu quý hiếm, nhưng lại có ý nghĩa rất lớn đối với sự phát triển lương thực ở thời đại này. Cô không nghĩ còn có thể tìm được nhiều loại thực vật cùng chủng loại như hành lá dại, tỏi, tụm lại trong một bụi, điều này làm cho cô vui mừng nhướn lông mày.
Về sau thậm chí còn tìm được lượng lớn gừng dại, khi cô đang hưng trí bừng bừng đào, một tiếng rít gầm truyền vào tai Lâm Uyển Uyển, thân thể cô cứng đờ, đây chính là vận cứt chó gì gặp lão hổ trên núi sao. Vốn còn nghĩ vận khí thật tốt, cả một ngày cũng không gặp phải bất cứ vật sống nào, kết quả chính là ở chỗ này chờ cô, không kịp suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt liền lắc mình biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại con hổ tại chỗ, ngây ngốc nhìn chằm chằm chỗ Lâm Uyển Uyển mới ở vừa rồi, vẻ mặt ủy khuất, nó thật sự rất đói a, bữa tối của nó sao lại không thấy đâu rồi, cái này cũng quá khi dễ người đi, a phi, không đúng, là khi dễ hổ.
Lâm Uyển Uyển trốn trong không gian, vỗ vỗ ngực lẩm bẩm nói: "Dọa chết bổn cô nương, may mắn mình chạy nhanh, không thì sắp phát sinh án mạng rồi!" cô cũng không muốn vừa mới sống lại ở cổ đại không bao lâu, đã trở thành một bữa ăn cho lão hổ, sau đó lại phất phất tay, không biết rơi vào địa phương quỷ nào tiếp theo.
"Quá mất mặt, một con hổ liền dọa ngươi thành bộ dáng này, bộ dáng cao lớn, anh minh thần võ đâu mất rồi?" Nếu như hắn có hình người, hắn nhất định sẽ ngồi xổm trong góc che mặt ngượng ngùng một phen, chủ nhân thật sự là quá mất mặt.
".. Ta là một nữ nhân, muốn cao to, anh minh thần võ để làm cái gì?" Lâm Uyển Uyển đầu đầy hắc tuyến, trợn trắng mắt, những thứ này có thể ăn sao, cô cũng không phải là nam nhân, muốn cô tự hủy hình tượng à, cô còn tính toán phát triển theo hướng vừa xinh đẹp lại vừa thông minh phát triển đi lên nha.
Vả lại, trước đây khi huấn luyện trong núi, thứ duy nhất cô gặp phải là rắn và côn trùng, hổ và báo từ lâu đã được liệt vào danh sách động vật được bảo vệ của quốc gia, muốn thấy chúng còn phải điên cuồng chạy đến sở thú. Ai có thể nghĩ đến cô ở chỗ này vận khí bạo phát như thế, trực tiếp lão hổ tìm tới cửa, nhiệm vụ trước mắt đương nhiên là bảo mệnh quan trọng hơn.
Khi còn bé cô cũng theo ông nội lên núi săn bắn, nhưng cô chỉ là quan sát, khó khăn nhất cô gặp phải chính là một con lợn rừng sức mạnh hung tàn, hiện tại hồi tưởng lại cô còn có chút khiếp đảm, cái này so với con hổ bên ngoài, càng không cần phải nói, hoàn toàn không cùng một cấp độ, muốn cùng con hổ này đối đầu, cô là ngại mình sống quá lâu sao?
Lâm Uyển Uyển thầm nghĩ, lúc này con hổ kia có lẽ vẫn đang ở bên ngoài tìm cô, hơn nữa trời lại chập tối, ra ngoài thực sự không thích hợp, đành đợi đến rạng sáng ngày mai.
Nhìn mấy khối đất trống chất đống không ít đồ vật, Lâm Uyển Uyển không thể không bội phục vận khí cùng sự liều lĩnh của mình, những thứ này ít nhất ba ngày tìm kiếm mới có thể thu thập được, cô may mắn có không gian trợ lực không phải mang vác, mặc dù không tìm được thứ trân quý khác, lần này vào núi có những thứ này cô cũng không thiệt thòi.
Quy đổi thời gian bên ngoài và bên trong, một giờ bên ngoài tương đương với một ngày trong không gian. Dựa vào sắc trời khi cô bước vào, hình như là khoảng sáu giờ tối. Mùa đông sắp đến, đêm sẽ dài hơn đoán chừng sáu giờ sáng mới có thể hửng sáng, nói cách khác cô có thời gian hơn mười ngày đối phó một đống trên mặt đất này.
Nhìn ruộng rau xanh mướt, mới chỉ qua mấy ngày, đã có thể hái ăn được rồi, cô vui mừng khôn xiết, đúng lúc bụng cồn cào, cô chợt nhận ra mình đang rất đói. Nhớ tới buổi trưa còn chưa ăn cơm, vội vàng chạy tới vườn rau, hái một nắm rau xanh, cùng với hai quả cà chua, kích động chạy vào phòng bếp trong biệt thự. Sau đó bắt đầu chế biến, phải nói rằng bếp gas cùng với bếp lửa đúng là hai phạm trù khác nhau.
Bên này Lâm Uyển Uyển ăn rau xanh luộc, trứng xào cà chua, cảm thán rau trồng trong không gian quả nhiên không giống bình thường, không những hương vị ngon, ăn vào còn cảm cảm thấy cả người thoải mái.
Con hổ ngoài không gian kia thì lại không ổn, con mồi chạy đi, thực buồn bực, vẻ mặt buồn bã ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích.
Dưới chân núi, Hai đứa nhỏ trong nhà Mạnh đại thúc nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía xa, có chút ăn không vào nhưng lại không dám lộ ra ngoài, sợ nương một mình ở trên núi lo lắng cho bọn họ.
Về phần Khương gia ở phía tây, tức là nhà mẹ chồng Lâm Uyển Uyển, liền hỏi một tiếng cũng đều không có, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, còn đang oán giận một nhà tam phòng, quở trách bọn họ không phải.
Những chuyện này Lâm Uyển Uyển không biết, mặc dù biết cũng sẽ không để ý, bản thân cô cũng không nghĩ tới so đo quá nhiều.
Sau khi ăn no, Lâm Uyển Uyển không lập tức bắt đầu công việc, đầu tiên là đi dạo một vòng trong sân biệt thự, sau đó chậm rãi từ kho hàng bên cạnh lấy ra một cái cuốc nhỏ cùng bình tưới nước.
Liên tiếp mấy ngày, Lâm Uyển Uyển đều lặp lại động tác giống nhau, cuốc đất, trồng trọt, tưới nước, rốt cục hoàn thành công việc.
Lâm Uyển Uyển nghỉ ngơi đầy đủ nhàn nhã bấm tay tính toán, ngoài làm việc và ngủ ra thì còn khoảng năm ngày nữa, không biết con hổ chết tiệt kia còn ở đó không, bên ngoài đã nửa đêm rồi, ra ngoài bây giờ thực sự không phải lựa chọn sáng suốt. Cô chợt nhớ đến những quả hồng mà mình đã bỏ bê bấy lâu, cách làm bánh quả hồng cô chỉ biết sơ sơ, cụ thể thế nào nào cô cũng chưa từng làm qua, cũng không phải đặc biệt hiểu rõ, cũng may cô có sở thích thu thập các loại sách, nhất là phương diện sách cổ và đồ ăn, cuối cùng tìm ra kế sách đối phó, cười tủm tỉm nghĩ sau khi đi ra ngoài có thể dùng bánh hồng kiếm một khoản, làm vốn khởi nghiệp.
Chế biến bánh hồng cần tốn khá nhiều tâm tư, chỉ có thể dùng quả hồng giòn, lúc trước cứ thế hái, hái cũng không ít hồng chín, rốt cuộc lãng phí hơn phân nửa, Lâm Uyển Uyển có chút đau lòng thở dài, cũng may đồ vật để trong không gian sẽ không bị hỏng, giữ nguyên trạng như lúc mới hái xuống bất luận để bao lâu. Vì thế cô chuyên tâm bắt đầu làm = bánh hồng, ban đầu gọt vỏ không thuận tay còn làm hỏng mấy quả, sau đó tự chế đồ cố định lại tốt hơn không ít, càng gọt càng thuận tay, đáng thương cho đôi tay cô trở nên tê liệt mỏi rã rời không nhấc lên được, may mắn có nước linh tuyền phụ trợ hồi phục nhanh, làm làm đến thuận buồm xuôi gió, không đến hai ngày đã đem toàn bộ hồng phơi nắng ở trong sân phía sau biệt thự, chiếm mất một nửa khoảng đất, về phần khống chế nhiệt độ thì không khách khí ném cho Ngọc Tác, những thứ khác vẫn phải do chính cô đến phí sức.
Quay đầu lại nhìn đống hồng chín kia, cô đột nhiên nghĩ đến có thể làm thành tương hồng, chỉ là quả chanh cần dùng thì có chút vấn đề, trong tủ lạnh có một ít, nhưng lại không đủ dùng, chỉ có thể lấy hạt giống trồng thử xem, cũng không biết có thể thành công hay không, cùng lắm thì làm hoa quả bán, dù sao cũng không bỏ không, cô cũng không quá lo lắng.
Sau khi xong việc, cô cảm thấy không có việc gì làm nên nhìn chằm chằm vào mảnh đất màu mỡ bỏ trống dùng để trồng lương thực, cô có hạt giống, định gieo nửa mẫu lúa gạo và nửa mẫu lúa mì. Nhưng lúa không có nước còn gọi là lúa nước sao? Cô không làm theo cách thông thường, không biết có được không. Múc hai thau nước linh tuyền, đem hạt giống phân biệt cho vào, ngâm nửa ngày, đến chiều gieo vài hạt vào lỗ nhỏ, cách khoảng nhất định, cứ như vậy trồng lên.
Tuy rằng không phù hợp với quy luật tự nhiên, Lâm Uyển Uyển cũng không để ý quá nhiều, trồng trọt gì đó vốn không phải sở trường của cô, trồng chút hoa hoa cỏ cỏ, hoặc là cây quả đồ ăn vặt linh tinh, cô còn có thể làm, hiện tại chỉ có thể nhắm mắt làm liều, cùng lắm thì phí chút hạt giống, dù sao thời đại này cũng có thể mua được.
Nếu như loại ý nghĩ này để cho người bên ngoài biết, khẳng định sẽ mắng cô hoang phí, ngay cả Khương Gia Minh có một thân tay nghề làm nông phỏng chừng cũng sẽ đau lòng hộc máu.