Bác Lý làm theo lời Lâm Ninh, quả nhiên chưa đầy ba mươi phút sau, Phàm Dương đã trở về.
Lâm Ninh nằm ở sofa, tâm thất phập phồng lo sợ rằng anh sẽ không về, sợ anh thật sự sẽ không đau lòng vì cô. Ngay khi nhìn thấy anh bước vào nhà, cô liền bật dậy, hớn hở chạy đến trước mặt anh.
“Cuối cùng anh cũng về rồi, mau mau, mau vào ăn tối với em” Lâm Ninh nắm lấy cánh tay Phàm Dương, lôi kéo anh đi vào trong bếp.
Vào nhà ăn, Phàm Dương ngồi đối diện Lâm Ninh, khi Vi Vi dọn ra phần ăn cho cậu chủ, Phàm Dương phẩy bàn tay tỏ ý không cần.
Vi Vi theo lệnh cậu chủ, dẹp vào phần ăn, mang ra một ly nước ấm, bàn ăn chỉ có mỗi Lâm Ninh ngồi ăn, Phàm Dương chỉ ngồi đó xem điện thoại.
Anh có mặt chỉ để có người không chết đói.
Lâm Ninh chờ anh cả buổi chiều, lúc này bụng đã đói meo, cô ngồi ăn rất ngon, vừa ăn vừa nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt. Cứ ăn một miếng lại ngẩn nhìn anh một cái, lại còn vừa ăn vừa nói chuyện.
“Hôm nay anh đi làm có gì vui không í?”
Hỏi xong, nhìn nét mặt anh cứng ngắt, Lâm Ninh mím lại cái miệng nhọn, mới đêm qua phát sinh chuyện không vui với cô xong, cô lại hỏi anh đi làm vui không, câu hỏi này thật không phù hợp mà.
Lâm Ninh chuyển sang chủ đề khác.
“Vừa rồi đợi anh lâu ơi là lâu, em đã cày lại hết chương trình chúng tôi kết hôn của Phùng Thế Phong và Huỳnh Khiết Hinh luôn đó.”
“Em còn coi xong tập mới của chương trình nấu ăn nữa.”
“À phải rồi, hay là hôm nào em nấu cho anh ăn ha, yên tâm yên tâm, tuy không ngon nhưng sẽ không trúng độc.”
Lâm Ninh nói luyên thuyên một mình, Phàm Dương không có đáp lời, chỉ ngồi lướt điện thoại chờ đợi cô ăn xong.
Hôm nay Lâm Ninh vô cùng ngoan ngoãn, ăn xong, uống hết thuốc, uống cạn cả cốc sữa, tay cầm cốc sữa đã rỗng vẫy vẫy trước mặt anh khoe khoan.
“Chồng xem chồng xem, hôm nay em ăn xong còn uống hết sữa ngay luôn nè.”
Phàm Dương không phản ứng, cô đã xong rồi thì đứng dậy, gương mặt vẫn nghiêm nghị chẳng có biểu hiện gì khác, lãnh đạm nói.
“Xong rồi thì lên phòng ngủ đi.”
“Anh không ngủ với em à?” Lâm Ninh tròn mắt chớp chớp.
Phàm Dương khựng lại một giây, nhìn cô bé ngây ngô, ánh mắt nghiêm lại.
“Em đúng thật vô tư.”
Anh và cô đang có mâu thuẫn, cô lại vô tư lự như thể chẳng có chuyện gì, Phàm Dương nghiêm mặt, ánh mắt hiện ra tia khó chịu.
“Anh không bình thản như em” Anh lạnh giọng, âm thanh băng lãnh.
“Em không phải trẻ con nữa, đừng nghịch ngợm làm những trò như vậy.”
Anh đang nói đến chuyện Lâm Ninh không chịu ăn cơm khi mà anh không trở về, Lâm Ninh mếu máo phản ứng lại.
“Nhưng mà em không trẻ con như vậy thì anh cũng đâu trở về…”
Anh phải trở về, không lãng tránh Lâm Ninh thì Lâm Ninh mới có thể từ từ làm anh nguôi ngoai.
Phàm Dương nhúng vai, lãnh đạm gật đầu.
“Được rồi, ngày mai anh sẽ về đúng giờ, em đừng nghịch ngợm như thế nữa.”
Nói rồi Phàm Dương cất bước đi ra khỏi bàn ăn, Lâm Ninh vội hỏi.
“Anh lại đi đâu?”
Bước chân Phàm Dương ngừng lại, không có xoay lại.
“Ngoan ngoãn lên phòng ngủ đi, tối nay anh ở phòng làm việc.”
Nói rồi Phàm Dương cất bước đi, Lâm Ninh nhìn theo bóng lưng anh, mi mắt rũ xuống, trái tim chậm đi một nhịp, sau đó vội vàng nâng bước chạy theo Phàm Dương.
Lâm Ninh chạy lên tầng lầu, đuổi theo anh đến trước phòng làm việc.
Anh vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, Lâm Ninh đã nắm lấy vạt áo của anh.
“Phàm Dương…”
Tay cô níu lấy vạt áo giữ lại, vì vội vã đuổi theo, hơi thở có phần dồn dập.
Phàm Dương ngừng lại, nhưng anh vẫn không quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt bạc lãnh chỉ toàn là bóng tối nhìn đăm đăm vào tay nắm cửa.
“Anh đừng giận em được không?”
Giọng cô nhỏ xíu hỏi, Phàm Dương siết chặt tay cầm cánh cửa, giọng anh cũng thật nhỏ, âm thanh nhỏ khẽ lại trĩu nặng làm sao.
“Em đừng giấu anh được không?”
Anh hỏi nhưng nghe như là thỉnh cầu, vừa là trách móc.
Lâm Ninh nắm chặt vạt áo Phàm Dương, đầu dần cúi xuống, cô nhìn vào bàn tay bản thân đang nắm lấy vạt áo của anh, mày đẹp chau lại, hai cánh môi run run mấp mấy.
“Anh đừng giận em mà…”
Phàm Dương không nhận được câu trả lời, đổi lại là một câu nói thật vô nghĩa.
“Anh không giận em” Phàm Dương thấp giọng đáp, hụt hẫng cười trừ.
“Chỉ là anh không thể tin tưởng em, anh không biết anh đang đối diện với ai, anh không biết em đang nghĩ gì, mọi thứ về em, anh đều không biết, ngược lại em đã biết mọi thứ về anh.”
Chuyện của cô và anh không hề đơn giản, anh không đơn giản là giận, mà là hoài nghi, là không thể tin tưởng.
Lâm Ninh lặng im, bàn tay nắm vạt áo anh mất đi lực nắm, yếu ớt níu lấy vạt áo.
Cô không thể trả lời, đáp án cho anh là một màn im lặng đến vụng vỡ trái tim Phàm Dương.
Phàm Dương hít thở một hơi, âm giọng vẫn dịu dàng, chỉ là rất xa cách.
“Bà nhỏ, em về phòng đi.”
Phàm Dương nâng chân bước vào phòng, vạt áo trong tay Lâm Ninh theo bước đi của anh tuột ra, tay cô chỉ còn nắm lấy không khí.
Cạch.
Cửa phòng làm việc đóng lại, đại diện cho trái tim cũng khép lại.
Bàn tay Lâm Ninh nắm lấy không khí, ngón tay dần tê lạnh run rẩy.
Lâm Ninh trở về phòng, cô lại thẫn thờ ngồi trên giường, cả đêm chỉ ngồi thẫn thờ.
Không có anh bên cạnh, quả thật không ngủ được.
Ba ngày trôi qua, Phàm Dương đi làm như thường lệ, đúng như anh nói, anh trở về rất đúng giờ, anh cùng cô dùng bữa, bữa ăn rất bình lặng trôi qua, Lâm Ninh cũng không luyên thuyên như hôm trước.
Cô lặng lẽ cúi đầu nhìn bữa ăn của mình, ăn xong, Phàm Dương sẽ về phòng làm việc, còn Lâm Ninh sẽ ở phòng ngủ chính.
Đã ba ngày đều đặn trôi qua như vậy.
Đêm nay đã là đêm thứ tư, Lâm Ninh cũng chẳng thể ngủ, cô nằm nhìn trần nhà rất lâu, thời gian cứ thế trôi qua từng phút.
Đến giữa đêm, mắt Lâm Ninh vẫn mở to, ba đêm chìm đắm trong suy nghĩ, giờ đây tâm trí cô chỉ có câu hỏi vừa thỉnh cầu vừa oán trách của Phàm Dương.
Anh ấy không thể tin tưởng cô nữa, bởi vì anh ấy chẳng biết bản thân đang đối diện với ai.
Anh sẽ không thể tin tưởng cô cho đến khi nào cô bộc bạch chuyện mà cô giấu kín, chỉ trừ khi cô thành thật nói ra, anh mới không lạnh nhạt với cô nữa.
Cô đã biết mọi thứ của anh, anh cũng muốn hiểu rõ cô, như thế mới là công bằng.
Nhưng Lâm Ninh phải biết nói như thế nào đây?
Chuyện quay ngược thời gian ở trên cõi đời này vô cùng phù phiếm, nhất là với những người không thật sự trải qua, nó giống như một trò cười, hoặc là một chuyện hão huyền chỉ có trong tưởng tượng của loài người.
Cô nói rằng cô đi ngược thời gian thì liệu anh có tin không? Một người theo chủ nghĩa vô thần, tư tưởng theo khuynh hướng khoa học chủ nghĩa duy vật như anh liệu có tin chuyện đó không?
Hay là nghe xong anh sẽ nghĩ rằng cô đang bịa đặt rồi đùa cợt với anh?
Trọc trằn suốt ba đêm, đầu óc lúc này không nghĩ được bất kỳ thứ gì nữa, từ tâm trí đến trái tim đều trống rỗng. Lồng ngực cô nặng trĩu, bao cát đè trên ngực ngày càng lớn, hiện tại chúng lớn đến mức nặng trịch đè nặng lồng ngực, cô không thở nổi nữa.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn đi gặp anh, chỉ muốn được anh vỗ về giấc ngủ.
Ba đêm không ngủ được, nếu được anh ôm, cô chắc chắn sẽ ngủ rất ngon, Lâm Ninh khao khát vòng tay vững chắc kia, khao khát được chìm đắm vào lòng ngực ấm áp ấy, nhưng mà anh giận cô rồi.
“…” Nhìn trần nhà trắng tinh, mi mắt nặng nề mà lại chẳng ngủ được, trái tim rỗng tuếch, hai hốc mi càng lúc càng cay xè.
Ngồi dậy giữa đêm, nhìn lên đồng hồ vừa đúng mười hai giờ đêm, Lâm Ninh bước xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ. Cô đi đến phòng làm việc, tay nắm lấy chốt cửa đẩy ra.
Lâm Ninh nhẹ nhàng bước vào phòng, phòng làm việc không bật đèn tối tăm, Phàm Dương ngồi ở bàn làm việc, hai chiếc màn hình máy tính sáng đèn, ánh sáng dội lên người anh.
Phàm Dương nâng mắt từ màn hình máy tính nhìn cô, gương mặt vẫn không biểu tình.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Em…” Lâm Ninh nhìn anh chằm chằm, đôi mắt tròn xoe dần dần ngấn ra một lớp nước, hai bàn tay nhỏ bấu lấy thân váy ngủ.
Bậm bậm cánh môi, gương mặt nhỏ nhắn trở nên nhăn nhó.
Phàm Dương nhìn không nổi nét mặt kia của Lâm Ninh, mắt chuyển hướng trở về màn hình máy tính, tùy tiện đáp.
“Trở về phòng ngủ đi.”
Anh không nhìn cô nữa, trái tim rỗng tuếch của Lâm Ninh hoá thành một vũng bùn.
“Hic…” Lâm Ninh rít ra một âm, cái mũi nghẹn ngào hít vào sụt sịt nước, rỉ ra âm thanh bủn rủn mếu máo.
“Hu…”
Ngón tay Phàm Dương đang chuẩn bị gõ xuống bàn phím sượng lại, khựng lại trong không khí. Âm thanh mếu máo như gai nhọn bủa vây trái tim Phàm Dương, anh nuốt xuống một ngụm, bàn tay nắm lại thành quả đấm, mắt vẫn không nhìn cô, lãnh đạm nói.
“Trở về phòng đi, anh đang làm việc.”
“Em không ngủ được…” Lâm Ninh mếu máo bậm môi, nước mắt lả chả rơi xuống, hai bàn tay bấu lấy thân váy ngủ, tủi thân dâng trào.
“Anh không ôm… Anh không… Hic… Không ôm em…”
Lâm Ninh buông ra làn váy, hai bàn tay nhỏ run run hướng về phía anh, nước mắt tuông như suối nức nở.
“Anh… Anh ôm…”
Con ngươi Phàm Dương nhĩu động, đầu lông mày nghiêm nghị chau chặt lại, anh hít sâu vào một hơi, phiền phức muốn đuổi cô về phòng, nâng lên mi mắt nhìn về phía trước, vừa nhìn đến đôi tay nhỏ nhắn hướng về anh, trái tim anh lập tức lọt tỏm xuống mặt đất.
Cô mếu máo như đứa trẻ, đôi mắt lấp lánh đong đầy nước, những giọt nước mắt chạy lăn tăn xuống đôi gò má, chúng mang theo trái tim anh rơi xuống.
“Anh ôm… Ôm em…”
Ruột gan náo loạn nhức nhói đến tứ chi cũng tê rần một trận, Phàm Dương gấp rút đứng dậy, vội vội vàng vàng bước ra khỏi bàn làm việc, đi đến ôm lấy thân thể nhỏ nhắn vào lòng.
Ôm cô vào lòng, vội vàng hôn lên mái tóc, tựa càm vào cái đầu gỗ ngốc nghếch than thở.
“Thật là… Không tuyệt thực được thì dùng cái trò này à? Tổ tông của tôi ơi, em quá đáng cũng vừa phải thôi.”
Khi anh bước còn chưa đến, Lâm Ninh đã bước lên một bước, hai cánh tay vòng lấy thắt lưng anh ôm lại, mặt mũi ướt đẫm dụi vào lòng anh. Tham lam hít lấy hít để mùi hương mà ba đêm qua cô chỉ có thể ngửi từ chiếc gối nằm, hít được mùi hương nước hoa gỗ dịu dàng, Lâm Ninh càng nức nở dữ dội.
“Anh ôm… U ô ô… Ôm ôm mà…”
Phàm Dương ôm lấy thân thể mềm mại, hai cánh tay vững chắc ôm chặt cô vào lòng, gần như ép cô hoà vào một thể, gắt gao ôm ấp bà nhỏ đang vỡ oà, cười khổ.
“Anh ôm đây mà, tiểu tổ tông, anh đang ôm em đây còn gì.”
Còn tiếp…
(P/s Này thì dận, dận nữa đi, dận lắm vào, tổ tông nhà anh khóc thì anh có mà loạn lên.
Hồi trước tui khum thích kiểu nũng nũng nịu nịu như vậy đâu, cơ mà bà Phàm nhõng nhẽo nó lại cưng dì đâu.
Thêm một biệt danh mới cho Lâm Ninh là “Tiểu tổ tông nhà ông Phàm”, chu cha, nghe nó cưng chiều gì đâu.)
_ThanhDii