"Chị Lạc có em gái song sinh sao?" Doãn Linh nghi hoặc hỏi, sau đó liền bác bỏ câu hỏi của chính bản thân mình.
"Chị Lạc chưa từng nói với tớ là có chị em song sinh."
"Cậu còn không rõ thì làm sao tớ rõ" Lâm Ninh cũng chỉ biết chớp chớp hai mắt tròn như hạt tiêu, trên đầu là ba dấu chấm hỏi.
"Nếu chị ấy có em gái song sinh thì đã nói với tớ rồi, tớ chưa bao giờ nghe chị Lạc nhắc đến em gái song sinh luôn ấy" Doãn Linh khó lòng tin vào sự việc này, nhìn lại Tinh Lạc với ánh mắt dò xét.
"Thật sự là em gái chị Lạc sao?"
Tinh Lạc duy trì nụ cười trừ, ngay lúc này ánh mắt người đàn ông kia cứ chằm chằm trên người cô, Tinh Lạc đổ cả mồ hôi, không dám liếc nhìn về phía bàn ăn, hướng phía Doãn Linh trước mặt, ánh mắt vẫn vô định trả lời.
"Vâng, em là em gái chị ấy."
Dù sao ở Thành An, ngoài Dư Hoà ra thì chẳng có ai sành sõi về gia đình của Tinh Lạc hết, cô hoàn toàn có thể tùy cơ ngụy biện để cứu mạng bản thân mình.
"Kỳ quái, chị Lạc chưa từng nói đến" Doãn Linh khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người nhìn ngắm Tinh Lạc.
"À..." Bị Doãn Linh dòm ngó, Tinh Lạc cười cười, cố gắng ứng phó.
"Em ở quê, chỉ mới lên hôm nay thôi."
"Chị Lạc đâu?" Doãn Linh lại hỏi.
"À thì... Chị Lạc bận rồi" Tinh Lạc tùy ý trả lời.
"Thật tình, hôm nay phải lôi chị ấy ra khỏi căn nhà u ám đó cho bằng được a" Doãn Linh thở hắc, bước chân tiến lên.
Nhận thấy Doãn Linh muốn đi qua tiệm hoa, Tinh Lạc liền mò ra không khí, hai tay xua xua nói nhanh.
"A a thì chị Lạc không có ở bên tiệm hoa."
Bốn người ngồi ở bàn ăn tập trung nhìn hai người con gái đang đứng trước mặt, Trịnh Kiệt Luân liếc nhìn bộ dạng lúng túng của Tinh Lạc, ánh mắt như viên đạn bạc tia từng hoạt động, cho đến cả từng cái mím môi nuốt nước bọt của Tinh Lạc.
"Không có ở tiệm hoa? Đi đâu rồi?" Doãn Linh lại hỏi.
Câu hỏi đánh vào tâm lý run rẩy của Tinh Lạc, trong lòng cô đang không ngừng gào thét cầu xin Doãn Linh đừng quan tâm đến cô nữa.
Ôi thánh thần ơi, em gái a, Linh Linh a, đừng quan tâm đến cái người tên Tinh Lạc nữa!
"À thì... Vừa nữa chị ấy nói là đi giao hoa rồi?"
"Giao hoa?" Doãn Linh không dễ dàng qua mặt như thế, tiệm hoa hôm nay rõ ràng không có mở cửa, Doãn Linh ngay lập tức chóng nạnh hai tay.
"Tiệm hoa hôm nay còn không có mở cửa, bây giơ cũng chín giờ rồi, sao lại có việc đi giao hoa?"
Tiệm hoa thường đóng cửa vào lúc chín giờ rưỡi tối, bây giờ đã chín giờ, lại còn nói tiệm hoa hôm nay không hề mở cửa, cái lý đi giao hoa thật không phù hợp.
Tinh Lạc vốn có thể dễ dàng qua mắt bốn người ngồi ở bàn ăn nếu như không có sự quan tâm đến mức khiến cô gào thét của em gái họ Doãn, trái tim Tinh Lạc càng lúc càng đập mạnh, lùng bùng hai bên lỗ tai rồi.
"Thì..." Tinh Lạc lúng túng bậm bậm cánh môi, cố gắng ứng phó bằng cả sinh mạng.
"Đúng rồi, chị Lạc đi trang trí tiệc cưới."
Nghe xong Doãn Linh liền há ra.
"Đã chín giờ tối còn đi trang trí tiệc cưới sao?"
"A... Tiệc cưới vào sáng ngày mai, cho nên... Cho nên chị phải đi gấp bây giờ, nên là... Chị Lạc không có ở tiệm hoa."
Tinh Lạc cố gắng lặp lại dữ kiện quan trọng là Tinh Lạc không có ở đây, hi vọng người đàn ông kia sẽ tin.
Tự cảm thấy bản thân đang quá lúng túng, lời nói sẽ không khiến người khác tin tưởng, thế nên Tinh Lạc nuốt ực một ngụm, cố gắng trấn an cơn hồi hộp, giọng nói trở nên lưu loát hơn.
"Sáng hôm nay em lên tới Thành An, chị Lạc đón em sau đó hai chị em có đi chơi vòng quanh Thành An, đến khi trở về thì tối rồi. Khi nãy chị ấy mới nhớ đến có lịch đặt trang trí tiệc cưới, lễ cưới vào ngày mai cho nên chị ấy mới phải đi gấp như thế."
Cách nói cứng rắn hơn khiến cho Doãn Linh có phần dao động, khi nãy cô có hỏi Tinh Lạc đi đâu, Tinh Lạc đã nói có việc riêng, vậy ra là đi đón em gái.
"Thế em thật sự là em gái của chị Lạc sao?" Doãn Linh tròn xoe mắt nhìn cô gái trước mặt.
"Vâng, chị nhìn em giống chị Lạc như thế, nếu em không phải em gái thì là ai chứ?" Tinh Lạc nỡ ra nụ cười tươi tắn cố gắng chiếm lấy thân thiện từ Doãn Linh.
Làm ơn đi cô em gái họ Doãn, đừng làm khó cô nữa, hãy tin tưởng cô là Tinh Tinh đi.
"Ồ" Doãn Linh cuối cùng gật gật đầu.
Cái gật đầu của Doãn Linh, trái tim Tinh Lạc suýt rơi ra ngoài, mừng thầm trong bụng, vô cùng cảm tạ thần linh đã cho cô qua ải cô em gái họ Doãn.
"Thế chị của em đã để quên gì vậy ạ?"
"Cái này" Doãn Linh đưa ra túi giấy đựng giấy khám bệnh của Tinh Lạc, Tinh Lạc như nhìn thấy châu báu giơ hai tay lên hướng về túi giấy định nhận lấy.
Thế nhưng cô chợt nhận ra bản thân đang là một người mù, tay đưa ra như vậy thì có chút sai sai, Tinh Lạc vội vàng quơ quơ hai tay, ngu ngơ hỏi.
"Đâu ạ?"
"Ở đây" Doãn Linh dịu dàng đặt quai túi giấy vào lòng bàn tay Tinh Lạc.
"Em cảm ơn chị, vậy em trở về đây."
"Khoan đã" Doãn Linh giữ lại cánh tay Tinh Lạc, chế độ thân thiện thần thánh mở ra.
"Em đã ăn gì chưa? Bây giờ trở về tiệm hoa cũng chỉ có một mình, vậy thì ở bên chỗ chị đi."
Ôi... Chế độ thân thiện đến mức Tinh Lạc chảy nước mắt.
"Không cần đâu ạ" Tinh Lạc từ chối ngay, lạy chúa trên cao, ngay bây giờ cô chỉ muốn túm cái quần lên chạy cho nhanh đi a, cô em gái họ Doãn này còn giữ cô lại ăn tối.
Ôi ôi ôi, cô ăn không nổi đâu.
Doãn Linh nào có hiểu cho lòng Tinh Lạc, vô cần thân thiện nói.
"Em cứ ở bên này đi, mắt em như thế lại còn ở tiệm hoa một mình thật không an toàn, vừa nãy em nói chị Lạc đi trang trí lễ cưới, sẽ về rất khuya đó, nên em cứ ở bên này, khi nào chị Lạc về thì em về bên đó. Từ đây qua đó có mấy bước chân đâu, ở bên này cho an toàn."
Không! Mắt cô bình thường a, cô không có mù thật đâu, cô giả mù thôi mà!!!
Tinh Lạc mếu máo, cô muốn khóc quá đi.
"Phải đó Tinh Tinh, mắt như vậy còn ở một mình không tốt đâu" Lâm Ninh lên tiếng nói thêm.
Ôi a là bà Phàm, bà Phàm cũng thật là thân thiện.
Thân thiện quá... Đến mức cô chảy nước mắt rồi!
"Nhưng mà..." Tinh Lạc không biết phải nói thế nào cho đặng, Doãn Linh liền nắm tay Tinh Lạc dắt qua bàn ăn.
"Không nhưng nhị gì hết, sang đây ngồi xuống."
Bàn ăn hình tròn, hai vợ chồng ông bà Phàm và Lục Tiến Doãn Linh, chỗ còn trống thừa ra ngay bên cạnh Trịnh Kiệt Luân.
Tinh Lạc như khúc gỗ bị Doãn Linh nhấn xuống chiếc ghế bên cạnh Trịnh Kiệt Luân.
Nụ cười trên mặt Tinh Lạc trở nên khô cứng, cô chỉ dám nhìn thẳng, không dám hướng sang vị trí ngay bên cạnh.
Tinh Lạc cảm nhận được người đàn ông bên cạnh cứ nhìn cô rồi cười cười thần bí.
Ôi a, cô ngụy trang cũng tốt mà, cười cười như thế kia là sao a? Anh không nhận ra đó chứ?
Tinh Lạc hồi hộp đến mức không dám thở mạnh, cô chỉ nhìn phía trước, Doãn Linh đã trở lại, đặt lên bàn chỗ Tinh Lạc một bát cháo thơm lừng.
"Đây, Tinh Tinh mới đến Thành An ha, đây là đặc sản ở phố mình đó, cháo cá cô Sáu."
Tinh Lạc nhe ra nụ cười vui mừng dù trong lòng cô đang rỉ thành giọt máu, hì hì cười đáp trả bằng giọng vô cùng mừng rỡ.
"Quao, cháo cá cô Sáu sao?"
Ôi... Lại còn cháo cá cô Sáu.
"Quao, em vui quá."
Vui quá đi, Tinh Lạc vui đến lồng ngực chảy máu.
"Đúng rồi, phải giới thiệu với em, bàn ăn chúng ta đang ngồi có sáu người kể cả chị" Doãn Linh nói, theo trình tự giới thiệu cho Tinh Lạc nghe.
"Chị bên cạnh tay trái của em, chị là Doãn Linh, bà chủ cái tiệm bánh này."
"Quao" Tinh Lạc vừa chảy máu lồng ngực vừa vỗ tay vui mừng.
"Người bên tay phải của em là anh Trịnh, Trịnh Kiệt Luân."
Ơ... Không phải là anh Lục sao?
Trịnh Kiệt Luân?
Ơ...?
Tinh Lạc ngơ ra mất mấy giây, ngay sau đó tiếp tục vỗ tay trầm trồ, kèm theo một cái cúi cúi.
"Chào anh Trịnh."
Doãn Linh tiếp tục giới thiệu.
"Trước mặt em là ông bà Phàm, em có biết ông bà Phàm ở Thành An không? Nổi tiếng lắm."
"Biết biết" Làm sao mà không biết a, Tinh Lạc nói thêm.
"Ở Đài Đông Nam danh tiếng ông Phàm cũng đã nổi như cồn rồi."
"Người còn lại đang ngồi bên cạnh chị, đây là anh Lục, Lục Tiến."
Doãn Linh vừa dứt lời, Lâm Ninh đã ghẹo.
"Anh Lục là bạn trai bà chủ tiệm bánh đó."
"Bà Ninh nha!" Doãn Linh xấu hổ lườm Lâm Ninh, thay vào đó Lục Tiến hướng về Lâm Ninh bằng hai ngón tay cái triệu like.
Tinh Lạc trong bộ dạng người mù, không thể trực tiếp nhìn từng người được giới thiệu, nhưng cô có thể hiểu người đàn ông kia mới là họ Lục.
Là cái người họ Lục đang theo đuổi Doãn Linh, còn người đã ngủ với cô lại là... Trịnh Kiệt Luân?
Vậy ra... Cô hiểu lầm rồi sao?
Đột nhiên Tinh Lạc cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, lồng ngực ngừng lại việc chảy máu, nhẹ nhõm vô cùng.
Ây, cô không có ngủ với bạn trai của Doãn Linh, vậy là đủ rồi.
Vậy ra là cô đã hiểu nhầm.
"Tinh Tinh em cứ tự nhiên ăn đi, mọi người ở đây đều là bạn bè quen biết, em không cần phải ngại" Doãn Linh thân thiện gấp một cái đùi gà đặt vào chiếc bát rỗng bên cạnh bát cháo cá của Tinh Lạc.
"Em không đói lắm" Từ sáng đến giờ Tinh Lạc chưa có ăn gì, nhưng hiện tại nhìn bát cháo cá trước mặt cũng đủ khiến Tinh Lạc dợn tóc gáy.
Mùi vị cháo cá lọt vào mũi, chưa gì đã tạo nên cản giác nhờn nhợn trong miệng, Tinh Lạc nuốt ực xuống, lông tơ tóc gáy dợn thành hột.
Cô phải tìm cách rời khỏi nhanh, nếu không sẽ nôn ra mất.
"Ngại quá, em muốn trở về bên tiệm hoa hơn, nay đi cả ngày nên cũng mệt quá, muốn trở về ngủ, với lại em cũng không đói lắm..."
Ý tứ Tinh Lạc đã rất rõ, Doãn Linh chần chừ suy nghĩ, nói khẽ.
"Nhưng mắt em như vậy không nên ở một mình bên đó."
"Em không sao đâu, chị cứ lo lắng quá thôi, thôi em về" Tinh Lạc chóp nhanh thời cơ đứng dậy.
Trịnh Kiệt Luân vừa uống một ngụm nước làm thấm giọng, đặt cốc nước xuống, chiếc cốc va chạm xuống mặt bàn gỗ phát ra âm thanh đủ để kẻ đang hồi hộp như Tinh Lạc giật mình.
"Vừa hay, tôi có chút chuyện cần nói với chị của em" Trịnh Kiệt Luân lên tiếng, mắt bạc liếc sang gương mặt sượng cứng của Tinh Lạc.
"Tôi sang đó chờ chị em về cùng em, mắt em như thế quả thật không tiện một mình."
Anh sẽ đi cùng cô sang tiệm hoa? Chỉ có hai người?
"Á ha" Tinh Lạc cười cười, nhanh chóng ngồi trở lại vị trí.
"Đột nhiên em cảm thấy đói rồi."
"Không buồn ngủ nữa sao?" Trịnh Kiệt Luân nhìn cô nhỏ ngồi phịch xuống, thâu tóm nét mặt bối rối của Tinh Lạc, khoé môi tà nịnh cong cong thành ý cười.
Tinh Lạc vẫn nhìn đi phía trước hư vô, hai bàn tay nhỏ bối rối cuộn tròn lại, nhỏ giọng trả lời.
"Không... Không buồn ngủ nữa."
Thấy cô nàng "Tinh Tinh" Đã ngoan ngoãn ngồi bàn ăn, Doãn Linh và Lâm Ninh cũng vui vẻ.
Cơ mà Doãn Linh tò mò nha, liền hỏi.
"Ra là anh Trịnh có quen biết với chị Lạc à? Có thân lắm không?"
Tinh Lạc nghe Lâm Ninh hỏi, mồ hôi hột lại bắt đầu ứa ra, không rõ là vì hồi hộp hay là vì mùi cháo cá làm cho cô nhợn miệng lưỡi. Tinh Lạc vờ mò mò trên mặt bàn, cầm lên cốc nước lọc uống.
"Ừ" Trịnh Kiệt Luân âm trầm trả lời, ánh mắt lướt qua người Tinh Lạc bên cạnh một cái đầy ẩn ý, anh lại hướng về phía Lâm Ninh trả lời câu hỏi.
"Có quen biết, không thân lắm."
"Không thân lắm hả?" Doãn Linh hơi thất vọng bày tỏ.
"Tưởng anh thân với chị Lạc thì an ủi chị ấy một chút, dạo này chị ấy có chuyện buồn phiền lắm."
"Không ngờ anh Trịnh biết chị Lạc đó, trái đất tròn ghê" Lâm Ninh cũng phụ hoạ thêm.
Trịnh Kiệt Luân gật đầu, nét mặt vẫn bình thản, âm giọng vẫn ôn tồn nhưng lại nói một câu đấm thẳng vào tim Tinh Lạc.
"Ừ không thân lắm, chỉ ngủ với nhau."
"Ặc khụ..." Tinh Lạc còn chưa kịp nuốt xuống ngụm nước, bị câu nói của Trịnh Kiệt Luân làm cho ho sặc, cô đặt cốc nước phịch xuống bàn, bán mạng ho sặc sụa.
"Khụ khụ khụ... Ụ hụ..."
"Ngủ... Ngủ với nhau?" Doãn Linh mở to mắt nhìn Trịnh Kiệt Luân.
"Ừ" Trịnh Kiệt Luân cũng không ngần ngại xác nhận lại trong khi Tinh Lạc ngồi bên cạnh đã ho đến mặt mũi đỏ bừng, hai mắt ướt nhẹp nước mắt sống.
"Hụ hụ... Khụ khụ khụ..."
"Tinh Tinh sao thế?" Lâm Ninh lo lắng hỏi, rút nhanh tờ khăn giấy trên bàn đưa đến cho Tinh Lạc.
Nhận lấy khăn giấy, Tinh Lạc chùi chùi nước mắt, chùi xuống mũi lắc lắc đầu.
"Em không sao, không cẩn thận bị sặc nước."
Doãn Linh tròn xoe mắt nhìn Trịnh Kiệt Luân, trong đầu đang suy đoán chuyện gì đó.
Với người cổ hũ như chị Lạc, Dư Hoà còn không chạm được, chỉ duy nhất vào cái ngày hôm ấy... Doãn Linh nghĩ ra chuyện gì đó, hô lớn.
"Có phải là khoảng hơn hai tháng trước không?"
Trịnh Kiệt Luân thâu tóm nét mặt lại dần sượng cứng lại của Tinh Lạc, bạc môi nhếch thành nụ cười tà.
"Đúng thế."
"Vậy là đúng rồi đó bà Ninh, là ngày hôm đó đó" Doãn Linh nghĩ ra vấn đề, tay đập cái bẹp xuống bàn ăn, Lục Tiến ngồi bên cạnh thấy cô đập tay mà giật cả mình, anh hoảng hốt nhìn cái bàn tay nhỏ nhắn kia mà lo lắng.
"Thấy chưa, tớ bảo mà, không sai vào đâu được" Lâm Ninh xoa cầm gật gù, cô thật tự hào về bản thân đã nói đúng a.
"Vậy ra đêm đó là với anh Trịnh, chời đất ơi, em gọi chị Lạc về ngay mới được" Doãn Linh kích động cầm lên điện thoại.
Tinh Lạc liền hoảng hốt, điện thoại trong người cô a, nếu Doãn Linh gọi đến, điện thoại cô đổ chuông thì công sức giả mù từ nãy giờ đổ sông đổ biển hết.
"Đừng mà chị, để cho chị ấy làm việc đi, lễ cưới cần phải làm nhiều thứ lắm, chúng ta đừng làm phiền chị" Tinh Lạc vội ngăn.
"Ừ ha" Doãn Linh đặt điện thoại lên bàn ăn, từ bỏ ý định.
Phù... Thần linh chứng giám, nếu hôm nay cô vượt qua một cách bình an, ngày mai cô sẽ ăn chay đi thắp hương thả đèn a.
Trái tim Tinh Lạc sắp thòng đến bụng rồi.
Tinh Lạc phải chuyển vấn đề thôi, không để cho bọn họ nói về chuyện này nữa.
Bậm bậm cánh môi, Tinh Lạc suy nghĩ cách chuyển hướng câu chuyện, nhìn thấy bát cháo cá cô Sáu trước mặt, ngay lập tức cô nảy ra, nhưng phải cầm thìa cháo ăn một thìa.
Tinh Lạc nín thở nuốt một thìa cháo, sau đó bắt đầu chuyển hướng câu chuyện.
"Ồ..., Cháo cá ngon quá."
Ặc, tanh quá! Tinh Lạc tôi ơi, cố gắng đi.
Tinh Lạc nhoe ra nụ cười nói.
"Cháo cá cô Sáu nổi tiếng ở đây sao? Ở Đài Đông em có nghe món cháo nổi tiếng ở Thành An, nhưng không phải cháo cô Sáu này, cháo gì mà bắt nguồn ở Đài Bắc ấy..."
"A, em đang nói cháo Đài Bắc Vân Minh đó" Doãn Linh nói, giơ lên hai ngón tay cái.
"Cháo Đài Bắc Vân Minh thì đúng đỉnh."
Tinh Lạc thấy Doãn Linh đã bắt được câu chuyện, giả ngơ hỏi.
"Chỗ đó có cần đây không ạ?"
"Xa lắm" Lâm Ninh lắc lắc đầu trả lời.
"Ồ" Tinh Lạc gật gật đầu, thành công chuyển hướng vấn đề liền buông ra thìa cháo, cầm lên cốc nước uống một ngụm dìm xuống cảm giác buồn nôn.
Thế nhưng một thìa cháo cá kia có sức công phá bào tử không tưởng, miệng lưỡi càng lúc càng nhợn ngấy, Tinh Lạc ớn lạnh cả người, tay cầm lên cốc nước uống thêm ngụm nữa.
Cảm giác buồn nôn nhanh chóng ập tới Tinh Lạc, mặt cô tái đi, hai hàm răng nghiến chặt lại kiềm hãm nhợn nhợn từ cổ họng đến miệng lưỡi. Cô không thể nghe rõ người đàn ông tên là Trịnh Kiệt Luân bên cạnh và ông Phàm ở đối diện đang nói chuyện gì nữa, chỉ biết họ đang nói chuyện với nhau, hai bên tai cô chỉ có tiếng trái tim lùng bùng cùng âm thanh bao tử cồn cào đang trào ngược.
Tinh Lạc đứng bật dậy, hành động đứng bật dậy khiến cho chiếc que nhựa trong túi áo vô tình rơi ra, chiếc que rơi xuống nền nhà, ngay dưới chân ghế của Tinh Lạc.
Cả bàn ăn ngạc nhiên nhìn cô, Tinh Lạc liền viện cớ, cô phải nhanh vào nhà vệ sinh.
"À... Em... Em muốn đi vệ sinh."
"Ra là đi vệ sinh, chị dắt em đi" Doãn Linh phì cười, đột nhiên Tinh Lạc đứng bật dậy, Doãn Linh còn ngỡ cô bé này lại có vấn đề gì.
Doãn Linh dắt Tinh Lạc đi vào nhà vệ sinh, Tinh Lạc xã nước xối xã, nôn mửa ra toàn là dịch bào tử, từ sáng giờ cô chẳng ăn gì nên cũng không có thứ gì để nôn.
Khoảng chừng mười phút, Doãn Linh dắt Tinh Lạc trở lại, đi đến phía ngoài, bàn ăn ngay trước mắt, Tinh Lạc đang đi thì khựng lại bước chân, tim lệch mất một nhịp.
Bởi giây phút đó cô nhìn thấy, Trịnh Kiệt Luân đã cúi xuống chân ghế nhặt lên thứ gì đó hình dạng rất giống que thử thai bằng nhựa của cô, bất giác Tinh Lạc cho tay vào túi áo bên phải, bên trong túi áo đã trống không.
Tinh Lạc mở to mắt, đứng khựng lại như một người máy chập mạch, phía trước, Trịnh Kiệt Luân đã cầm trên tay chiếc que kia.
Còn tiếp...
(P/s công sức giả mù đổ sông đổ biển, công sức chảy nước mắt chảy máu lòng ngực rồi cả thòng tim, dô nghĩa thặc rồi, há há há.)
_ThanhDii