Trịnh Kiệt Luân đang tập trung làm việc, bỗng nhiên anh cảm thấy có một ánh nhìn đăm đăm, Trịnh Kiệt Luân nâng lên mi mắt, con ngươi quét xung quanh cửa tiệm.
Nhìn một vòng, không có bất kỳ ai trong tầm ngắm, phía trước nơi anh cảm giác được ánh mắt chỉ là hư không trống rỗng.
Trịnh Kiệt Luân nhăn đầu lông mày, chẳng lẽ anh đã quá mức cảnh giác nên tự sinh ra ảo giác?
Trịnh Kiệt Luân nhìn chằm chằm phía trước, bỗng chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị là đại úy, anh không có thời gian để ý đến cảm giác kì lạ kia nữa, cầm lấy điện thoại chấp nhận cuộc gọi.
Tinh Lạc chạy nhanh về phòng, đóng cửa lại, cô mở to mắt nhìn cánh cửa.
Tại sao người đàn ông kia lại có mặt ở đây?
Tinh Lạc lập tức nhớ lại vừa rồi, Doãn Linh có nói rằng con bé có khách đến.
Người đàn ông kia là người quen của Doãn Linh sao?
Tinh Lạc bối rối cắn môi, đôi mắt mở to, hai bàn tay rối rít lắm lấy nhau, lẩm ba lẩm bẩm.
"Làm... Làm sao bây giờ..."
Tinh Lạc muốn đi về nhà thì phải đi qua cửa tiệm phía trước, trừ khi người đàn ông đó rời đi thì cô mới có thể đi về nhà.
Ơ mà!
Tinh Lạc bỗng ngớ ra, giống như nghĩ ra thứ gì đó.
Tại sao cô lại phải trốn nhỉ? Tại sao cô phải bối rối trốn khỏi người đàn ông kia chứ?
Đêm hôm trước cô và anh ta có quan hệ, nhưng là quan hệ tự nguyên hai bên, anh ta là trai bao, việc phục vụ những cô gái là chuyện thường ngày của anh ta.
Đêm hôm đó sau khi hoàn thành công việc xong, buổi sáng vì cô vừa mới tỉnh, nhất thời hốt hoảng không biết nên đối mặt thế nào nên mới trốn đi, sáng hôm đó cô cũng có trả tiền rồi, thì... Lý do gì mà cô phải né người kia chứ?
Cô đường đường chính chính ăn chuối trả tiền, thế thì có gì phải xấu hổ?
Ừ ừ.
Tinh Lạc gật gật đầu, cho rằng bản thân không cần phải xấu hổ.
Thế nhưng chưa đầy ba giây, hình ảnh nam nữ trần truồng quấn chặt lấy nhau hiện lên trong đầu, gương mặt Tinh Lạc bốc khói, khói trắng xì xì xèo xèo trên đỉnh đầu.
"Ôi..." Tinh Lạc ôm lấy gương mặt.
Cô xấu hổ quá đi, một đời cô quá thanh bạch a, làm sao mà có thể đối mặt với gã đàn ông đã cũng cô chơi trò ăn trái cấm.
Thánh thần thiên địa kiểm chứng, thần linh chứng giám cả đời trong sạch của cô, đột nhiên ngủ cùng một người đàn ông xa lạ, cô đương nhiên không có đủ gan dạ nhìn mặt người kia rồi.
Ngày trước Dư Hoà chỉ hôn sâu một chút cũng đủ khiến cô má đỏ mặt hồng, ngượng ngùng không chịu được, nói chi đến việc trần truồng như nhộng, quấn quýt trò chơi người lớn gắn kết.
Cô xấu hổ chết đi được!
Ôi ôi, cô không dám nhìn mặt người kia a.
Tinh Lạc kêu gào với trần nhà, hai bàn tay cào cào mái tóc.
Phải làm sao đây?
Ôi trời ơi cô phải làm sao đây?
Phương án tốt nhất trong đầu nảy ra chính là nhanh nhanh rời khỏi tiệm bánh của Doãn Linh, trở về nhà. Trong khi nhà cô chỉ cách một con đường, nằm ở ngay trước mắt, ngay phía đối diện nhưng mà...
Anh ta ngồi ở trước tiệm bánh kia.
Tinh Lạc càng nghĩ càng rối, đi qua đi lại vắt toàn sinh lực suy nghĩ, cô phải nghĩ cách ra khỏi cửa hàng này mà không phải chạm mặt người đàn ông kia.
Một giờ sau.
Mười hai giờ trưa, mặt trời toạ đỉnh, ánh nắng chói chang của mùa hè, Tinh Lạc lú đầu ra từ căn phòng ngủ, cô liếc qua phía cuối dãy hành lang, người đàn ông vẫn nghiêm chỉnh canh gác ở căn phòng cuối đường.
Người kia nhìn cô lú đầu ra, dáng vẻ núp ló của Tinh Lạc khiến cho người canh gác khó hiểu chau đầu lông mày.
Tinh Lạc nhìn người kia, nhe ra nụ cười vô tội, cô bước ra khỏi phòng ngủ, bày ra vẻ mặt vô tội cười cười với người canh gác kia, xoay bước nhanh đi ra ngoài.
Đi trên hàng lang dẫn ra ngoài cửa hàng, lần này Tinh Lạc đã có kinh nghiệm, cô núp bên bức tường, len lén ló mắt nhìn ra ngoài cửa hàng.
Người đàn ông vẫn ở ngoài cửa hàng, nhưng anh không ngồi ở bàn gỗ nữa, có lẽ vì buổi trưa nắng nóng, bàn gỗ nằm cạnh cửa kính, nắng dội vào khá nóng bức.
Người đàn ông ngồi ở ghế dựa, chiếc ghế xoay ra ngoài cửa hàng, cho nên lưng hướng về Tinh Lạc.
Tinh Lạc nhìn men theo vách tường, đến là tủ bánh và quầy thanh toán và tủ bánh bên ngoài cùng, cô chỉ cần lén đi vào phía sau tủ bánh, men theo quầy thanh toán đến tủ bánh ngoài rìa, thế nhưng như vậy cũng sẽ bị bắt gặp.
Tủ bánh ngoài rìa cách cánh cửa một khoảng trống khoảng ba bước chân, chỉ trừ khi anh không có mặt ở đây, nếu không anh sẽ nhìn thấy cô thôi.
Tinh Lạc cắn cắn cánh môi, bàn tay bấu vào bức tường.
Cô nhìn đến chiếc chuông gió màu lam treo trên cửa ra vào, suýt chút cắn lưỡi.
Ặc... Cô quên mất cửa ra vào còn có chuông gió, chỉ cần mở cửa sẽ phát ra âm thanh.
Đang lúc Tinh Lạc không biết phải làm sao, người đàn ông kia từ ghế dựa đột nhiên ngồi thẳng dậy, Tinh Lạc phản xạ nhanh thu người vào góc tường, cô nhìn đến căn phòng kho bên cạnh, nhanh vội mở phòng kho chui vào.
Tinh Lạc nép mình trên cánh cửa trong phòng kho, bước chân uy lãm in trên nền đất lướt qua phòng kho, người đàn ông kia đi vào gian nhà bên trong.
Ối a, xem ra ông trời vẫn còn thương cô lắm.
Cơ hội tốt đến rồi.
Chờ đợi cho bước chân kia di chuyển thật xa, khi mà anh đã đi hẳn vào gian nhà trong, Tinh Lạc mở nhẹ cánh cửa, cô nhanh chóng lao như một tia lửa điện chạy vọt ra ngoài cửa hàng, mở cửa ra khỏi tiệm chạy nhào sang tiệm hoa thân yêu bên kia đường.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, chuông gió leng keng vang lên, khi chuông gió ngừng vang, Tinh Lạc đã phi thẳng vào trong tiệm hoa.
An toàn về đến tiệm hoa, Tinh Lạc thở dốc, cô bủn rủn ngồi phịch xuống đất, vì chạy bán mạng nên hít thở điên cuồng.
"Phù... Phù..."
Đúng là... Thời thế tạo anh hùng, cô lao như một siêu nhân gao từ tiệm bánh trở về tiệm hoa.
Ồ không, siêu nhân cũng không chạy nhanh bằng cô, chỉ có siêu nhân gắn tên lữa vào lỗ đuých thì mới có thể nhanh như vậy.
...
Doãn Linh ngồi trong phòng của Lục Tiến, căn phòng này trang bị rất tốt, nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Doãn Linh ngồi bên giường bệnh, nhìn người đàn ông vẫn còn chưa tỉnh, sắc mặt anh trắng bệch, môi không huyết sắc.
"Nghe nói hai năm qua anh sang Pháp" Doãn Linh lẩm bẩm nói một mình.
"Lúc ở Pháp anh có bị thương như thế này không?"
Doãn Linh tự hỏi, sau đó cúi mặt, tự lẩm bẩm câu trả lời.
"Chắc là có nhỉ... Công việc của anh nguy hiểm như thế mà..."
Lục Tiến nằm trên giường bệnh, tiềm thức mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy giọng nói nhỏ thì thầm đang lẩm bẩm, đầu lông mày chợt chau lại, hàng mi run run nặng nề nâng lên.
Xuất hiện trong mắt anh là căn phòng mờ ảo, một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi bên đầu giường.
"Công việc này của anh, sống nay chết mai, anh đi Pháp suốt hai năm mà không nói một lời từ biệt, tôi còn tưởng là anh đã bỏ mạng ở nơi nào rồi. Đúng thật... Sáng nay anh suýt bỏ mạng trước cửa nhà tôi" Doãn Linh lẩm bẩm, âm hưởng trách móc nói.
"Đã lâu không gặp kia mà... Anh không chọn được cái kịch bản nào gặp mặt nhau bình thường một chút sao, hại tôi sợ muốn chết đi."
Doãn Linh bậm bậm môi, lẩm bẩm oán trách.
"Mỗi lần gặp mặt anh đều chẳng có chuyện gì tốt."
Doãn Linh cúi mặt nhìn đôi bàn tay trò truyện, chẳng hề nhận ra Lục Tiến đã tỉnh lại, bởi anh hoàn toàn nằm yên, chỉ nâng hai mi mắt lên nhìn cô gái nhỏ bên giường ủ rũ.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, những đầu ngón tay bấu vào mu bàn tay, cô ngẩn đầu nhìn anh, nhìn người vẫn đang nhắm nghiền mắt.
Doãn Linh chậm rãi cúi đầu, mi mắt rũ xuống, âm thanh thấp hơn nữa, chỉ còn là thì thầm.
"Anh Trịnh có nói... Lục tiên sinh có để ý đến tôi, nhưng mà... Tốt nhất cái này chỉ nên là suy đoán của anh Trịnh thôi, tôi không thích anh đâu..."
Doãn Linh phì cười, hoàn toàn không biết rằng Lục Tiến đã tỉnh lại, tự mình lẩm bẩm giải bày.
"Dù gì thì tôi cũng mang ơn anh nhiều lắm, ngày anh cứu tôi ở chỗ Chu Quốc Duy, lúc đó anh hệt như vị thần cứu rỗi tôi vậy, từ trước tới giờ chưa có ai từng xuất hiện giúp đỡ tôi, anh là cứu tinh duy nhất đến. Thế cho nên khi anh bị thương ở trước nhà tôi, lúc đó tôi lại chẳng thể giúp gì cho anh.
Thân phận của anh thật sự rất đặc biệt, là người ở giới ngầm, lại còn... Ừm thì... Là thằng đầu xỏ nữa. Không thể tùy ý báo cảnh sát, cũng chẳng thể đưa đến bệnh viện, tôi chỉ biết nhìn anh dần ngất đi. Trong khi anh từng cứu rỗi tôi, tôi lại chẳng giúp gì cho anh được, lúc đó tôi trông như đứa ngốc vậy, trơ trơ nhìn anh như thế rồi chỉ biết khóc thôi."
Doãn Linh thổi phì ra một hơi.
"Nên là... Tôi rất mang ơn anh."
"Tôi không cần em mang ơn tôi."
Giọng nói trầm khàn khàn phát lên, Doãn Linh ngẩn đầu nhìn, ngây ngốc không biết anh tỉnh dậy từ khi nào.
Lục Tiến ngồi dậy, dù vết thương ở ngực đau điếng chống đối hoạt động nhưng anh vẫn nâng người ngồi dậy. Hai tay vươn ra bắt lấy bàn tay cô, dùng lực kéo Doãn Linh đang phát ngốc hướng về phía anh.
Lục Tiến đột nhiên kéo cô nhoài đến, gương mặt hai người đối chất trực diện gần sát, áp sát gương mặt anh, đôi mắt anh lộ ra tia khó chịu, âm giọng khàn đặc vừa mới tỉnh uy lãm không ngần ngại thừa nhận.
"Đúng, tôi để ý em. Thế cho nên em đừng mang ơn tôi, tôi không rãnh rỗi làm đức tin của em."
Mang ơn hay làm vị thần gì đó kia, anh không rãnh rỗi, Lục Tiến chau mày, vừa rồi đã nghe thấy một chuyện rất đau lòng.
"Em không thích tôi... Không sao, từ bây giờ bắt đầu thích là được."
Bởi vì...
"Từ bây giờ tôi theo đuổi em."
Miệng anh dịu dàng là thế, chứ mẹ nó...
Lục Tiến chửi thầm trong bụng, vừa tỉnh dậy đã nghe ý trung nhân bảo rằng không thích anh, bảo rằng anh chỉ là cứu tinh cứu rỗi.
Khiếp!
Cứu tinh, ân nhân, vị thần gì đó, mẹ kiếp! Anh không rãnh làm!
Còn tiếp...
(P/a Quạ đen kiểu: Giề? Bà nói giề? Bà nhìn cái mặt tui coi có rãnh làm thần của bà không? Làm chồng thì tui chiệu chứ làm thần linh cứu rỗi gì đó tui chê nha. Mang ơn đồ, hõng có mượn.)
_ThanhDiii