Nụ hôn ấn kên mu bàn tay thật ấm, thật mềm mại làm sao.
Lâm Ninh suýt chút nữa bị người đàn ông tuấn tú này mê hoặc, trái tim lùng bùng thật ồn, cô ôm chặt gương mặt bản thân xoay nhẹ đi, nói nhỏ.
“Em muốn ngủ.”
Phàm Dương nâng nhẹ bạc môi cưng chiều, đáp nhỏ.
“Ừm, được rồi.”
Anh lui người, ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
“Em ngủ đi.”
Lâm Ninh buông ra gương mặt, hai tay đặt trên ngực nắm lấy tấm chăn, hít sâu vào một hơi trấn an lại trái tim đang lùng bùng rồi nhắm mắt.
Lâm Ninh nằm nhắm mắt giả vờ ngủ, cố gắng không mở mắt ra, anh ngồi bên giường bệnh lấy ra ipad và một chiếc laptop làm việc, trôi qua gần nửa canh giờ một người giả vờ giả vịt nằm ngủ, một người trầm lắng làm việc.
Cả ngày hôm nay Lâm Ninh đã ngủ rất nhiều, hiện tại không hề cảm thấy buồn ngủ, nằm trôi qua nửa giờ, người đàn ông ngồi bên giường trầm tĩnh vô cùng, bởi vì căn phòng rất yên tĩnh, đôi khi cô còn nghe được âm thanh ngón tay anh lướt trên màn hình ipad.
Đầu lông mày Lâm Ninh nhíu lại, môi miệng cũng theo đó mím chặt, cuối cùng không thể nhắm mắt mãi nữa, Lâm Ninh mở mắt ra, xoay nhẹ đầu nhìn người đàn ông bên cạnh giường.
Anh ngồi trên chiếc ghế, ipad đặt trên đùi, laptop đặt trên chiếc bàn nhỏ, ánh sáng màn hình rất tối, có lẽ anh sợ ảnh hưởng đến cô nên màn hình rất tối, hắt hiu dội lên gương mặt anh.
Trong đôi mắt to tròn của Lâm Ninh là hình bóng người đàn ông tuấn lãm trong lòng, góc nghiêng xương hàm thật cương nghị, xương mũi cao thẳng thật uy phong.
Cô yên tĩnh nhìn anh, Phàm Dương nhận ra ánh mắt của cô, anh khẽ nâng đầu nhìn, ôn nhu kéo ra nụ cười nhẹ hỏi.
“Không ngủ được sao?”
“Hình như cả ngày hôm nay em đã ngủ nhiều rồi, bây giờ không ngủ được” Lâm Ninh thành thật trả lời, cô nhoe ra nụ cười có chút tinh nghịch đáp tiếp.
“Cơ mà… Thay vì cố gắng giả vờ ngủ thì em ngắm soái ca làm việc chẳng phải tốt hơn sao?” Lâm Ninh nhấc nhẹ đầu nằm, điều chỉnh tư thế để có thể thoải mái nghiêng mặt nhìn về chỗ anh.
“Anh không cần để ý đến em, cứ làm việc đi, em ngắm thôi.”
Nghe cô nói thế, Phàm Dương nhìn lại ipad trên tay, anh đang xem dở hợp đồng. Hai ngày qua anh đã bỏ bê công việc ở công ty, số lượng công việc cần làm rất nhiều, chưa kể đến sắp tới anh sẽ không đến công ty một thời gian dài.
Phàm Dương gật gật đầu, nhìn lại ipad tiếp tục tập trung làm việc, âm thanh lãnh đạm mang theo chút cười đùa.
“Bởi vì em đang giận nên anh đây tình nguyện để cho em ngắm đấy.”
“Xùy” Lâm Ninh phì ra một hơi, yên tĩnh nằm ngắm nhìn Phàm Dương tập trung làm việc.
Phong thái làm việc của anh luôn rất nghiêm túc, dù là chẳng phải ở công ty, chỉ cần anh làm việc thì dù ở bất cứ nơi nào, anh luôn rất nghiêm túc, con ngươi đen bạc thâm sâu như thể loại chim ưng bay lượn trên bầu trời tìm kiếm con mồi.
Nhìn kỹ thì… Mắt anh thật sự rất đẹp, con ngươi đen bạc không quá to cũng không quá nhỏ, dáng mắt thạch anh trông qua thì rất lạnh lùng nhưng mỗi khi anh cười lại rất nhẹ nhàng, đi với đôi mắt là đôi mi.
Hàng mi anh vừa cong lại còn vừa dài, có nam nhân nào mà mi mắt đẹp như thế cơ, nói không ngoa thì hàng mi kia của anh còn xịn xò hơn đôi mi Lâm Ninh. Đôi mày tướng rậm tuấn tú sắc sảo, chỉ cần một cái chau mày cũng khiến người ta cảm thấy bội phần áp lực.
“Ông Phàm…” Mãi mê ngắm nhìn, Lâm Ninh troo theo trầm ngâm bấc giác gọi.
Phàm Dương liền nâng mắt nhìn cô, nâng ra nụ cười ấm áp giữa màn đêm hắt hiu trắng đêm.
Chà… Quả nhiên mà, khi anh tập trung làm việc, mắt đẹp ấy nghiêm lại, con ngươi trông lạnh băng, nhưng mà cô vừa gọi, anh nhìn cô liền cười, đôi mắt kia ánh lên như có vì sao lướt qua, dập tan đi băng lạnh kia, còn lại trong đôi mắt là cả vùng trời lấp lánh.
“Ông Phàm có biết khi anh tập trung làm một chuyện gì đó trông anh thật sự rất soái không?”
Lâm Ninh chớp khẽ mi mắt, ngắm nhìn tuấn nam đẹp tựa điêu khắc, trái tim mất đi khống chế đập thật mạnh, càng lúc càng mạnh dần, lùng bùng lồng ngực.
“Mắt của anh giống mẹ, thật sự rất đẹp.”
Lâm Ninh nhớ về lần đầu tiên cô gặp mẹ An, thứ mà cô ấn tượng nhất khi nhìn mẹ chính là đôi mắt, lúc đó thậm chí cô còn có cảm giác rất quen thuộc với đôi mắt của mẹ, thì ra là vì anh rất giống mẹ.
“Chà…” Lâm Ninh bỗng rít ra một âm nhỏ, ngắm nhìn anh, trong lòng nổi lên một cơn sóng dâng trào.
“Đôi khi nghĩ lại thì… Một người hoàn hảo như ông Phàm, không có lấy một khuyết điểm, em trở nên thật nhỏ bé quá đi” Tâm thất Lâm Ninh mềm nhũng, cơn sóng lớn đánh đổ lớp rào chắn phòng vệ, hương cay xộc lên mũi làm cho mi mắt cô cay xè.
“Anh Lục nói đúng quá đi, bởi vì ông Phàm hoàn hảo quá, em vốn chẳng có tài cán gì, từ lúc em ở bên cạnh anh, em chưa làm được gì cho anh cả, mà… Thế giới xung quanh anh lại thật khắt nghiệt, thế nên em mới thành khuyết điểm của anh, em sẽ là gánh nặng…”
Nghe cô nói đến đây, Phàm Dương đặt ipad lên bàn nhỏ, nhích chiếc ghế đến gần giường bệnh, hai bàn tay anh ôm lấy đôi bàn tay đang bấu chặt chiếc chăn.
Tay anh bọc lấy hai tay cô, hơi ấm truyền vào khiến cho tâm thất cô loạn lên, cơn sóng lớn hung hăn đập vào con tim ngây dại, mi mắt Lâm Ninh nhanh chóng đỏ hoe.
“Thì… Nên là em bỏ đi… Em đã không giúp ích gì được, em không muốn trở thành gánh nặng…” Nghĩ lại chuyện lúc trước, tâm tư Lâm Ninh như thủy tinh vỡ vụng, âm thanh run run giải bày.
“Nên là em có lỗi với anh rồi, em làm tổn thương anh… Cho nên anh có người khác thì cũng là chuyện bình thường thôi, anh soái như vậy… Giỏi như vậy… Xung quanh còn có nhiều người vừa giỏi vừa xinh đẹp…”
Nói như nào thì những cô gái xung quanh anh đều xứng đáng hơn Lâm Ninh, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Lâm Ninh chỉ càng thấy tủi thân.
Lúc ở Đài Đông Nam, cô nghĩ đến chuyện này mỗi đêm, hầu như đêm nào cũng lo lắng sợ sệt, nghĩ nhiều đến mức còn nằm mơ nhìn thấy anh và người khác tay trong tay, một người phụ nữ vừa tài giỏi vừa xinh đẹp mà cô sẽ chẳng bao giờ sánh bằng.
“Được rồi được rồi” Phàm Dương nắm chặt tay cô, bàn tay vỗ nhẹ dỗ dành.
“Đủ rồi.”
Anh hiểu hết những chuyện cô đang nói, mấy lời này của cô làm cho trái tim anh xót xa khôn siết, đầu lông mày tuấn lãm chau chặt lại, nhìn gương mặt nhỏ dần đỏ hoe, đôi mắt lấp lánh ngấn nước mắt, chúng tồn đọng thành dòng chạy theo khoé mi thấm xuống gối nằm.
“Nhưng mà em ích kỷ lắm… Dù em có bất tài vô dụng, dù em là người có lỗi nhưng mà… Em không muốn anh có người khác… Em… Em chỉ muốn… Anh của mình em thôi…”
Anh đã từng hỏi… Liệu rằng cô có từng thương anh không?
Bây giờ đây chính là câu trả lời cho anh.
Phàm Dương nhìn gương mặt đỏ hoe nước mắt cứ chảy ngược, tâm thất quặn thắt tê tái, đau lòng đến nhăn nhó theo Lâm Ninh, nhưng khi nghe thấy lời cô nói, khúc mắc treo trong lòng anh bị gỡ xuống khiến cho trái tim nhẹ hững, anh kéo ra nụ cười ấm áp, đôi mày giãn ra cùng đôi mắt dịu dàng nhìn cô.
“Hôm nay tổ tông nhà anh khó ngủ rồi, anh ôm em.”
Anh vội đứng dậy, bàn tay chạm lên gương mặt nhỏ, xoa đi vết nước mắt trên hai khoé mắt, sau đó Phàm Dương ôm Lâm Ninh nhấc lên, đặt cô nhích qua một bên giường chừa đủ vị trí cho anh, anh nằm lên giường, nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng.
“Đây rồi, anh ôm được em rồi.”
Lâm Ninh được ấp vào lòng anh, cảm giác được bao bọc vây lấy cô, mùi hương dịu nhẹ từ anh an ủi trái tim Lâm Ninh, an ủi trái tim lại làm cho đôi mắt cô càng hoen cay, mếu máo nấc ra tiếng khóc nghẹn.
Phàm Dương ôm cô thật chặt lại thật nhẹ, bởi vì vết khâu ở bụng Lâm Ninh vẫn chưa lành, không dám phạm vào chỗ đau đớn kia, anh dịu dàng ôm lấy, bàn tay làm gối đầu cho cô, bàn tay kia xoa từng đợt lên mái tóc, xoa xuống tấm lưng cô dỗ dành.
“Anh nói em nghe, bà nhỏ nhà anh giỏi lắm” Giọng nói anh dịu dàng cất lên, trầm luân cùng màn đêm e ấp, đem những tủi thân uất ức trong cô dập bỏ.
"Bà nhỏ nhà anh tuy không biết những chuyện thương trường, không biết làm những chuyện tài giỏi bên ngoài, nhưng bà nhỏ nhà anh biết làm cho anh vui, bà nhỏ nhà anh biết cách làm cho anh thoải mái.
Em cũng nói xung quanh anh khắt nghiệt quá, anh đối với xung quanh luôn phải cận thẩn từng chút, e dè từng chút, đôi khi người ta nhăn mặt một chút cũng khiến anh phải đề phòng. Chỉ có ở bên bà nhỏ, anh chẳng cần phải đề phòng thứ gì cả, anh có thể thoải mái gỡ bỏ phòng bị, trở thành con người thật của anh.
Anh nói em nghe, từ sau tai nạn của cha mẹ cho đến bây giờ, chỉ có duy nhất bà nhỏ có thể khiến cho anh ngủ một giấc thật ngon. Chỉ có bà nhỏ hát ru cho anh, anh liền có một giấc ngủ vừa sâu vừa dài, chuyện hiếm có đó đến thuốc ngủ còn chẳng cho anh được nữa là, em nói xem, bà nhỏ nhà anh có phải rất giỏi không?"
Anh xoa lên mái tóc cô, những ngón tay luồn vào kẽ tóc, nâng niu xoa mái đầu, ôm ấp bảo vật trong tay.
“Giỏi làm nũng, giỏi làm anh vui, giỏi nhất là hát ru cho anh ngủ. Những chuyện này, thế giới bên ngoài có ai có thể cho anh được? Ngoài bà nhỏ nhà anh ra thì có ai có thể cho anh cảm giác như thế?”
Cô bé nhỏ thút thích trong lòng anh, anh khẽ hôn lên mái tóc, dịu dàng hôn lên làn tóc mềm mại.
“Anh đã từng nói anh chẳng cần em phải tài giỏi, em chỉ cần là em thì đã đủ cho anh, có còn nhớ không?”
Phàm Dương khẽ hỏi, chẳng đợi cô trả lời, anh lần nữa hôn mái tóc, ánh mắt trầm luân chứa cả bầu trời ấm áp bên trong.
"Ninh à, những chuyện tài giỏi bên ngoài không phải là thứ anh cần, anh cần em làm chỗ cho anh dựa dẫm vào, anh cần em đơn thuần như thế cho anh được là chính anh.
Em nào có vô dụng, chỉ là em không nhìn thấy những gì em đã làm được cho anh, em nào có phải gánh nặng, anh chưa bao giờ nghĩ em là gánh nặng, mà Ninh à, cho dù em có là gánh nặng đi nữa, anh nguyện gánh em cả cuộc đời."
Phàm Dương ghì cô vào lòng, ấn cô vào lòng ngực anh, để cho cô cảm nhận từng nhịp tim đang xuyến xao trong lòng ngực.
“Anh nói Ninh nghe, anh của mình em. Từ ngày em rời khỏi anh, trong lòng anh chưa từng có ai cả, anh cả đời này chỉ của mình em, thế cho nên…”
Tim anh đập vội, anh ôm chặt cô vào lòng, gắt gao ghì lấy cô như thể muốn đem cô và anh hoà vào một thể, đem gương mặt nhỏ áp vào lồng ngực, cô hãy nghe cho rõ những gì trong cõi lòng anh.
Ánh mắt Phàm Dương chợt đỏ, anh nhắm lại mi mắt, ghì nụ hôn lên mái đầu bé nhỏ trong lòng.
“Ninh Ninh, từ đây về sau, em cũng đừng đi đâu nữa, em cũng của riêng anh thôi.”
Từ ban đầu anh của mình cô, mai này về sau anh vẫn sẽ chỉ là của mình cô, chỉ mong cô cũng hãy là của riêng anh.
Lâm Ninh được vùi vào lòng anh, ấm áp vây quanh cùng xuyến xao đập mạnh từ vòm ngực vững chắc, trái tim cô ngừng bồi hồi, con tim cũng ngừng đi con sóng vỗ, trở nên thật ấm áp những mây hồng hoen mi mắt.
Từ ngày đầu gặp gỡ, anh đã luôn cưng chiều cô như thế, anh chính là sự dịu dàng nhất cuộc đời ban tặng cho cô, cô không thể bỏ lỡ, sống chết cũng phải nắm lấy, Lâm Ninh khẽ cười, áp gương mặt vào lòng anh nghe thêm nhịp đập, nụ cười hạnh phúc như nắng mai nhẹ nhàng.
“Em không đi đâu cả, em chỉ ở trong lòng anh.”
Công bình mà nói, anh của mình em, em của riêng anh còn gì bằng?
Phàm Dương ôm lấy cô, mi mắt ngấn ra lệ hồng.
“Ừ, em chỉ được ở trong lòng anh.”
Từ đây về sau, chỉ ở trong lòng anh, Phàm Dương ở đâu, Lâm Ninh mặc nhiên sẽ ngự nơi đó.
Mai này về sau, xung quanh Lâm Ninh sẽ có Phàm Dương ôm lấy.
Nơi nào thì cũng… Là anh!
Còn tiếp…
(P/s Chừi ứi! Tui mê ông Phàm quá mấy bà ới!!! Ứi là chừi, mê đứ đừ dị nè chòi!
Nơi nào cũng là anh đó! Á á á! Toai nguyện được chớt đuối trong đường mật này.)
_ThanhDii