Lâm Ninh nằm ngủ trên sofa, mặt gối vào chú thỏ bông của mẹ An. Cô thiếp sâu, giấc ngủ thật ngon, đôi lông mày thanh tú giãn ra, khoé môi còn vươn lại nụ cười chúm chím.
Phàm Dương tiếp tục xem tài liệu, anh xem qua một đợt tài liệu, chỉnh sửa lại một số chi tiết, gương mặt tuấn tú, ánh mắt nghiêm nghị tập trung nhìn tài liệu, lâu lâu sẽ liếc mắt lên ngắm nhìn Lâm Ninh nằm ngủ. Trôi qua một giờ, anh hoàn thành xong công việc, tựa mình vào sofa thả lỏng cơ thể.
Mở mắt ra liền nhìn thấy thân thể bé nhỏ nằm gọn trên sofa, thời gian trước anh chỉ được nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé này trong những giấc mộng ngắn ngủi. Bây giờ đây, chỉ cần mở mắt ra liền có thể nhìn thấy cô.
Phàm Dương hít vào một hơi thật sâu, thở ra thật dài.
Đối với anh, cô bé nhỏ nhắn trước mặt giống như một làn gió mùa hạ, ngày cô đến đem theo bao nhiêu hoa tươi gió mát, ngày cô đi để lại là một bầu trời mây đen mưa phùng. Cho đến bây giờ cô vẫn không nói cho anh biết lý do vì sao ngày đó cô rời đi, chẳng có một lời giải thích nào cho trái tim cằn cõi của anh.
Phàm Dương phiền muộn nhắm lại mi mắt, kéo vào một hơi thở nặng trĩu rồi lại mở mắt ra, cô vẫn nằm im ở trong tầm mắt.
Lâm Ninh mê man trong giấc ngủ say nồng, nằm nghiêng vừa ôm vừa gối lên chú thỏ bông, bỗng nhiên chân cô co giật một cái, đánh tỉnh Lâm Ninh ra khỏi giấc ngủ say.
“A…”
Lâm Ninh bừng tỉnh, cổ chân trái đau buốt, Lâm Ninh nấc ra một tiếng đau đớn.
Phàm Dương nhìn cô giật bắn một cái, một giây trước cô vẫn đang ngủ rất ngon, bỗng dưng Lâm Ninh co giật một cái, mang theo trái tim Phàm Dương rớt bụp xuống mặt đất. Cơ thể anh đứng bật dậy, nhanh chóng đi qua sofa của Lâm Ninh.
“Sao vậy?” Phàm Dương lo lắng hỏi.
Lâm Ninh mếu mếu máo máo, ngón tay chỉ xuống bàn chân, đau đến đỗi hai mắt cô đỏ hoe một cách đầy ủy khuất.
“Chuột rút…”
Phàm Dương ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy bàn chân trái của Lâm Ninh cứng đơ, anh vội vàng dùng hai tay nắm lấy bàn chân trái. Chân mang tất màu nâu hạt dẻ, nhỏ nhắn nằm gọn trong hai lòng bàn tay Phàm Dương, hai ngón tay cái kết hợp ấn ấn, xoa xoa thành những vòng tròn ở vị trí sau mắc cá chân, vị trí thường bị chuột rút nhất.
Lâm Ninh mếu máo ôm lấy chú thỏ bông, mặt dụi vào thỏ bông rỉ ra tiếng nấc.
Cô đau đến mức hơi thở loạn lên, mếu máo sụt sịt muốn khóc, anh xoa xoa một lúc, hai ngón tay cái thật dịu dàng xoa xoa thành những vòng tròn, lại còn dịu dàng nắm lấy cả bàn chân nhỏ nắn nắn thật chậm.
Lâm Ninh ngừng kêu, chỉ còn cái mũi tẹt nước hít hít, cảm giác đau đớn dần tan biến, thay vào đó là một sự êm ái như trên cõi mây bồng.
Phàm Dương xoa xoa thêm một lúc nữa, vừa xoa bàn chân nhỏ nhắn, ánh mắt trầm mặc chìm xuống đáy vực, nhớ lại những lời mẹ trách móc lúc chiều.
Cô thường hay bị như thế này lắm nhỉ?
Phàm Dương chạnh lòng, tâm thất loạn nhịp đập lùng bùng, quả tim trong lòng ngực biểu tình thật ồn.
Xoa xong, Phàm Dương buông ra chân Lâm Ninh, xoay người lại nhìn cô.
Lâm Ninh úp mặt vào chú thỏ bông, hai bàn tay nhỏ nắm thành quả đấm bấu lấy thỏ bông mẹ An tặng. Anh nắm lấy tay cô, gỡ ra cái bấu bám kia, sau đó lấy ra thỏ bông.
“Ninh Ninh.”
Anh gọi, Lâm Ninh bị lấy đi thỏ bông, gương mặt không còn nơi để trốn, cả gương mặt ướt nhoè nước mắt, ủy khuất đỏ hoe nhìn anh.
Phàm Dương ngừng một giây trước đôi mắt đầy ủy khuất kia, tâm thất trở nên mềm nhũng.
Anh đưa bàn tay vòng qua vai Lâm Ninh, tay kia đỡ lấy hai gối chân, anh bế cô lên, xoay bước đi về phía giường ngủ.
Nhẹ nhàng đặt Lâm Ninh xuống giường ngủ, Phàm Dương chỉ vừa đặt cô nằm xuống đệm, hai tay Lâm Ninh đã vòng qua choàng cổ Phàm Dương, ghì đầu anh xuống, mặt nhỏ nhỏm dậy áp môi lên môi anh.
Hai cánh môi va chạm, đột ngột bị hôn, Phàm Dương ngẩn người, Lâm Ninh chớp lấy thời cơ anh ngơ ngác, liếm láp cánh môi anh một cái.
Trong miệng cô mang theo mùi hương và ngọt ngào của bánh yến mạch, còn có mùi hương ngọt ngào của riêng cô mà anh hằng đêm nhung nhớ, Phàm Dương sững người, tròn mắt nhìn gương mặt đáng yêu phóng đại.
Lâm Ninh giữ chặt cổ Phàm Dương, áp môi lên môi anh, há miệng cắn lấy lên môi dưới, sau đó lại nghịch ngợm liếm láp.
Phàm Dương ngẩn người đã đủ, nhận thức được hành động của Lâm Ninh, anh nuốt ực xuống một ngụm, vội vàng xoay mặt.
Cái xoay mặt từ chối làm cho nụ hôn của Lâm Ninh trượt sang một bên gò má, cánh tay bị anh nắm lấy.
Tay Lâm Ninh bị tháo ra khỏi vòng cổ Phàm Dương, Lâm Ninh không muốn bị đẩy ra, dùng sức hất tay Phàm Dương, ngay sau đó túm lấy hai gò má cương nghị, xoay gương mặt tuấn tú kia trở lại, vội vội vàng vàng hôn lên môi anh thêm lần nữa.
Nụ hôn lần nữa ấn lên môi, mùi hương ngọt ngào từ miệng cô lại xâm lấn, xốc lên mũi, vị ngọt của yến mạch, hơi thở của người con gái này, tất cả đều làm cho Phàm Dương lần nữa sượng đứng.
Phàm Dương nhăn mặt, đầu lông mày cau lại, bạc môi từ chối mím lại, lần nữa xoay mặt đi, bàn tay to nắm lấy tay Lâm Ninh gỡ ra khỏi gương mặt.
Anh vừa gỡ ra tay này, tay kia của Lâm Ninh từ gương mặt vòng lên câu lấy cổ anh, nhất quyết không cho anh thoát ra. Cô lại hướng đến, cánh môi gần như sắp chạm vào môi anh.
“A…” Lâm Ninh không thể nhỏm người cao hơn nữa, chỉ cách một chút nữa thì đã có thể hôn anh rồi.
Cô mếu máo bậm môi, nhìn chằm chằm gương mặt cương nghị đang xoay nghiêng kia.
“Lâm Ninh, em đừng loạn” Phàm Dương xoay mặt đi, tay nắm lấy cánh tay đang choàng chặt trên cổ anh gỡ ra.
Lâm Ninh cố gắng câu lấy cổ anh, thế nhưng sức lực của Lâm Ninh không thể đọ lại sức lực của Phàm Dương, anh rất dễ dàng kéo tay cô xuống. Tay Lâm Ninh giằng co với anh một lúc đã đỏ mẫn, cô mếu máo bậm chặt môi, hai tay dùng sức lần nữa câu lấy cổ anh.
Mặt nhỏ bướng bỉnh hướng đến, Phàm Dương vẫn xoay mặt đi, cô không hôn được, mếu mếu máo máo nhăn nhó kêu lên.
“Phàm Dương…”
Phàm Dương hít sâu một hơi, xoay mặt lại nhắc nhở.
“Em đừng loạn.”
Anh vừa xoay mặt lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hoen nước mắt nhìn anh chằm chằm, cánh môi nhỏ chỉ cách một tầng không khí sẽ chạm vào môi anh. Cô ghì anh xuống, cố gắng để chạm môi nhưng mãi không chạm tới, vừa tức vừa tủi mếu máo nhìn anh.
Đôi mắt tròn xoe ấm ức ứa ra phù sương lấp lánh, hai hàng lông mày thanh tú chau chặt lại, Lâm Ninh vừa bực vừa uất yêu cầu.
“Ông Phàm… Hôn… Hôn em.”
Phàm Dương ngừng lại chống đối, nói đúng hơn anh bỗng nhiên không chống chế được nữa.
Nhìn đôi mắt ướt nhoè tròn xoe hướng về anh, lồng ngực anh phản kháng dữ dội, trái tim đập lùng bùng hai bên tai.
Gương mặt Lâm Ninh và Phàm Dương gần đến từng hơi thở của Lâm Ninh đều thổi vào mũi Phàm Dương, ngọt ngào phản phất trước miệng, giọng cô thật khẽ, mềm mại lại như dây đàn trói buộc.
“Hôn em…”
Tâm trí Phàm Dương như bị thổi vào một loại mê hoặc làm cho đầu óc mụ mị, loại mê hoặc chỉ duy nhất đến từ người con gái này, thứ mà anh có dùng cả đời cũng không phản đối lại được. Phàm Dương nuốt ực xuống một ngụm, bàn tay giữ trên cánh tay cô mất đi lực, thả lỏng ra.
Giây tiếp theo, gương mặt cương nghị hướng đến, bạc môi áp chế ấn lên miệng Lâm Ninh, anh hôn lên làn môi nhỏ, gấp rút mút lấy cánh môi, cại mở cái miệng nhỏ há ra.
Lâm Ninh vừa há miệng, tay anh đỡ sau gáy, cùng cô nằm xuống giường.
Mùi vị trong miệng thật ngọt ngào, một là hương yến mạch vừa ngọt vừa bùi, một là hơi thở người thương hằng đêm nhung nhớ.
Phàm Dương ngông cuồng **** ***, cuồng loạn náo nhiệt càng quét trong miệng Lâm Ninh. Lâm Ninh hứng lấy nụ hôn, dần dần mất đi sức lực, thứ cô hít vào chỉ toàn là hơi thở của anh, Lâm Ninh mềm nhũng để cho anh cuồng loạn liếm láp bản thân.
Anh mê mẩn trong nụ hôn, cô cũng say đắm tiếp ứng.
Nụ hôn ướt át phát ra tiếng nước, cánh môi Lâm Ninh bị hôn đến mức phát lên cơn tê dại, Phàm Dương cuốn theo nụ hôn, cơ thể anh trở nên nóng hừng hực, từng giây từng phút trôi qua anh càng mê đắm, quên mất chính mình, cuồng nhiệt trôi theo ham muốn, mạnh bạo cắn lên cánh môi Lâm Ninh.
“Ưm…”
Cánh môi dưới đang tê dại bị cắn một cái, thiếu nữ ngọt ngào phản ứng một âm, âm thanh ngọt ngào lọt vào tai, Phàm Dương lập tức ngừng lại hành động ngông cuồng.
Anh phát giác được hành động của bản thân, thoát ra khỏi mê hoặc, vội vàng bật dậy như một chiếc lò xo bung nảy.
Gương mặt nhỏ đỏ ửng đập vào mắt, cánh môi sưng tấy vì bị anh hôn hấp quá lâu, Phàm Dương nhăn mày, mắng chửi một tiếng.
“Mẹ kiếp.”
Anh xoay nhanh người đi khỏi phòng.
Lâm Ninh ngớ ra, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Rầm.
Cửa phòng đóng sập lại, Lâm Ninh lập tức xoay nghiêng người, bậm bậm cái miệng vừa bị hôn, khúc khích cười trộm.
Còn tiếp…
(P/s Thoai, thoai rồi, làm mình làm mẩy mấy ngày qua trôi về đâu đây anh ơi, công sức gồng mình giận dỗi các kiểu trôi về đâu đây hở anh, á há há há.
Nàm sao mà cưỡng lại được hỏ anh ưi, khửa khửa khửa, đúng là cám dỗ khó cưỡng mà.
Hồi trước ông Phàm hay kiểu hôn anh này nè, giờ tới lượt cục Ninh Nọng đòi hôn em, ối dồi ôi, toai khoái, toai giãy dụa.)
_ThanhDii