Ba ngày liên tục, ba bữa cơm tối, Phàm Dương và Lâm Ninh không nói một lời nào. Anh thực hiện đúng yêu cầu của cô, chỉ về cho cô nhìn, không hơn cũng chẳng thiếu, chỉ để cho cô nhìn.
Dùng xong bữa cơm, anh sẽ lên phòng làm việc, Lâm Ninh ở phòng ngủ chính, nước sông không phạm nước giếng.
Ba ngày như thế, tối đêm nay, Lâm Ninh thức dậy lúc một giờ sáng, cô nằm trằn trọc trên giường cũng đến hai giờ. Thân thể giữa đêm nhức mỏi vô cùng, xương cốt đau nhức từng đoạn, cô nằm mãi cũng không thể ngủ.
Không ngủ được, Lâm Ninh bắt đầu suy nghĩ những chuyện linh tinh.
Không biết bây giờ ở phòng làm việc anh đang làm gì nhỉ? Đã sắp ba giờ sáng rồi, có khi nào anh đang ngủ không?
Nếu mà được chui vào lòng anh làm tổ thì thích nhỉ? Đảm bảo cô sẽ ngủ ngay và luôn.
Lâm Ninh nằm trằn trọc suy nghĩ, nhanh chóng ngồi dậy, mang theo ý đồ bất chính đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Cô đến phòng làm việc, lén lút đứng trước cửa phòng làm việc, hai bàn tay nhỏ nhắn thật khẽ chạm lên chốt cửa, cô giống như một tên trộm lén lút, chậm rãi đẩy chốt cửa phòng làm việc. Cửa hé ra một đoạn, phòng đã tắt đèn rồi, bên trong tối thui.
Ấy chà, anh ngủ rồi.
Lâm Ninh cười trộm, thật chậm thật nhỏ nhẹ đẩy cửa ra một khoảng lớn, đủ để cho thân thể chui vào, xong lại thật khẽ thật nhỏ đẩy cánh cửa khép lại.
Cô chỉ khép lại cánh cửa, không dám đóng lại vì sợ sẽ phát ra tiếng động.
Lâm Ninh chui vào trong phòng, thở phì ra một hơi nhẹ nhõm, khoé miệng chúm chím cười vì đã đột nhập thành công.
Xoay người lại, rón rén nhón bước chân nhỏ đi vào trong, rón rén đến đỗi hai tay cô đình lấy không khí, mũi chân nhón lên chậm chạp bước từng bước.
Lâm Ninh hí hửng muốn ngắm anh chồng yêu dấu đang ngủ, đi qua được bức tường chắn, nhìn thấy bàn làm việc trước mặt.
Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên bóng người đang tựa càm chống đỡ gương mặt, thản nhiên ngắm nhìn về phía cửa ra vào bắt trộm.
Lâm Ninh đứng hình như bức tượng, bước chân rón rén, hai tay đình ra không khí giữ thăng bằng, bộ dạng chẳng khác gì tên trộm bị bắt tại trận mà khựng đứng.
Phàm Dương ngồi ở bàn làm việc, thản nhiên chống tay lên cạnh bàn nâng đỡ một bên gương mặt, ánh sáng từ màn hình máy tính phản phất lên gương mặt tuấn mỹ trong màn đêm, anh nhìn chằm chằm nhìn tên trộm đột nhập.
Nhìn thấy anh, Lâm Ninh ngớ ra, ngay lập tức đứng ngay ngắn lại, hai tay bối rối nắm lấy nhau, thẹn thùng cúi mặt nhìn mặt đất, lấp ba lấp bấp.
“Anh… Anh chưa ngủ hả? Đã… Đã khuya rồi…”
Phàm Dương chống đỡ gương mặt, ngắm nhìn bộ dạng lúng túng phát thẹn của cô, khoé môi câu khởi có chút muốn cười.
Hôm nay cô nhỏ này dám mò sang phòng của anh rồi, lén lén lút lút thế này là có ý đồ gì đây.
“Sao không ngủ đi, sang đây tìm cái gì?” Anh tuỳ tiện hỏi.
Biết thừa cô có ý đồ sang đây, phòng làm việc này ngoài anh ra thì có cái gì mà cô có thể nhắm đến.
“Anh vẫn chưa ngủ à?” Lâm Ninh lúng túng đan mười ngón tay vào nhau, rối rít dùng hai đầu ngón tay trỏ chọt chọt vào nhau.
“Khuya rồi mà anh vẫn chưa ngủ sao?”
Sao anh lại không ngủ đi a!
Phàm Dương nhếch khẽ khoé môi, nâng người dậy tựa vào ghế tổng, thư giãn thả mình trên ghế tổng. Vì phòng làm việc không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên người anh, cùng với anh trắng đêm ở ngoài cửa sổ kính soi rọi vào.
Chiếu lên người anh một màu yếu ớt thật hiu quạnh, Lâm Ninh nhìn anh trong bộ dạng đồ ngủ, gương mặt anh lộ ra mệt mỏi, nhìn giống như đã mấy ngày không ngủ. Màn đêm cũng không thể che đi quần thâm mắt của anh, trong đáy mắt anh đầy mệt mỏi, anh nhắm lại hàng mi, hít vào một hơi thật sâu, khẽ hỏi.
“Em sang đây là vì chuyện gì?”
Lâm Ninh không thể nói quạch ra mưu đồ bất chính của bản thân, lúng túng chà chà hai đầu ngón tay trỏ, giọng nói nhỏ xíu trả lời.
“Em chỉ muốn xem… Xem anh ngủ chưa thôi.”
Định là xem anh đã ngủ chưa, nếu mà anh đã ngủ, cô ngay lập tức sẽ trèo lên giường, lén lút chui vào lòng anh làm tổ.
Chính là có ý muốn như vậy đó.
Phàm Dương nâng lên mi mắt, ảm đạm nhìn cô bé trước mặt, vô tình hạ mắt nhìn xuống chiếc bụng lớn, ngay lập tức trong lòng anh dâng lên cơn sóng không tên đánh vào trái tim, anh vội vàng liếc mắt sang một nơi khác, lãnh đạm nói.
“Khuya rồi, trở về phòng ngủ đi.”
Lâm Ninh do dự, hai ngón tay trỏ ngừng lúng túng, thả xuống hai bàn tay, gương mặt nhỏ cúi thấp, hàng mi rũ xuống che đi u uất, khẽ đáp.
“Anh ngủ ngon…”
Phàm Dương không nhìn đến, hai đôi mi nhắm lại, thở ra hơi thở nặng nề. Trông anh đã rất mệt mỏi rồi, Lâm Ninh cũng không dám phiền nữa, chậm chạp xoay đầu.
Khoảnh khắc cô xoay người đi, mi mắt Phàm Dương vừa vặn nâng lên, ngắm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn lủi thủi rời đi. Trái tim trong lòng bị con sóng lạ dù dập, phát lên cơn tái tê vừa lạ lại vừa quen, anh nuốt xuống hai ngụm nước bọt, dìm xuống tái tê trong lòng.
Khi trời sáng hẳn, hôm nay là thứ bảy, Phàm Dương vẫn đến công ty.
Lâm Ninh ở nhà làm bạn với người làm, ũ rủ cả ngày, không nghĩ ra được cách gì tốt để dỗ dành cơn giận của anh, tâm trạng cô hỗn loạn quá, không nghĩ ra được thứ gì. Thế nên Lâm Ninh gọi điện cho Doãn Linh, muốn nhõng nhẽo với bà cô một chút.
“Gì cơ? Anh ta không thèm quan tâm cậu luôn? Cái bụng như thế mà anh ta không thèm nhìn à?” Doãn Linh nghe xong, la hét với điện thoại.
Giọng nói của bà cô oái oái từ loa điện thoại, hại Lâm Ninh suýt nữa điếc lâm sàng.
“Ựm…” Lâm Ninh oan ức hựm hự, rưng rưng nước mắt với chiếc điện thoại.
“Anh giận tớ quá…”
“Giận là đúng rồi!” Doãn Linh còn oan ức hơn cả Lâm Ninh.
“Tớ mà là ông Phàm ấy, tớ nào có giận, tớ hận!”
Doãn Linh tức đến Lâm Ninh còn có thể tiếng đập bàn bộp bộp từ bên kia đầu dây, Doãn Linh ấm ức thay Phàm Dương đã lâu, nhưng cũng có phần xót cho bạn thân.
“Nhưng mà bụng cậu lớn như vậy, ấy vậy mà anh ta cũng không thèm nhìn sao? Giận thì giận nhưng mà bụng cậu cũng lớn như thế, ít ra cũng phải có chút thương xót cho cậu chứ?”
Nói xong, Doãn Linh lại tự đánh ngược vào câu nói của bản thân.
“Mà cũng phải, cậu đối xử với ông Phàm như vậy, anh ta không thèm nhìn cậu cũng đúng, anh ta chấp nhận đứa bé để cho cậu ở nhà, mà còn nghe theo lời cậu trở về nhà cho cậu nhìn. Như vậy là đã nể tình thương xót cậu lắm rồi, hầy dà, nếu mà là người khác có khi cậu còn không được phép ở lại Hoa Viên nữa đấy.”
Đầu não Doãn Linh còn đang nảy ra những tình tiết cẩu huyết thường thấy trong phim hay trong tiểu thuyết.
“Đây, tiền đây, nhận lấy rồi cút đi đi. Hoặc là sinh xong rồi, cậu sẽ bị lấy mất đứa con, bị đuổi đi, đại loại vậy!”
“U oa…” Lâm Ninh mếu lên, oan ức với cái điện thoại, nước mắt nước mũi lã chã chảy.
“Cậu rốt cuộc là đang đứng về phía nào vậy?”
“Phía nào a, tớ đứng về phe chính nghĩa” Doãn Linh haha cười, cô đứng ở phe chính nghĩa a, không rõ là đang bênh vực ai.
Lâm Ninh tủi thân hít hít cái mũi, sụt sịt chùi nước mắt.
“Làm sao bây giờ? Anh giận tớ quá.”
“Chịu thôi a” Doãn Linh bất lực trả lời, không quên xát muối vào trái tim mong manh của Lâm Ninh.
“Biết làm sao được, bị giận là phải rồi, phải tớ là tớ hận ấy chứ.”
“Cậu… Oà…”
Rốt cuộc người này có phải là bạn tốt của cô hay không đây?
Doãn Linh thở dài, rít vào một hơi rồi nghiêm túc lại, tập trung suy nghĩ một lúc, Doãn Linh nghiêm túc hỏi.
“Cậu cảm thấy anh ta còn thương cậu không?” Đây là vấn đề của riêng hai người, Doãn Linh chỉ là một người ngoài cuộc, cô cũng chỉ có thể đưa ra những lời khuyên.
"Anh ta còn thương hay không, lời không thương mà anh ta nói là thật lòng hết thương hay là do giận dỗi cậu? Cái này chỉ có cậu biết rõ, nếu mà cậu cũng không rõ thì hãy thử anh ta đi.
Chẳng phải cậu làm nũng giỏi lắm sao? Nhõng nhẽo là sở trường của cậu rồi, nếu mà anh ta chỉ giận thì cậu chỉ cần làm nũng nhiều một chút. Thêm phần cậu bụng mang dạ chửa nữa, anh ta giận cũng không được lâu đâu, chỉ cần cậu tích cực làm nũng một chút, còn về…"
Doãn Linh ngừng lại, thở dài.
“Nếu mà anh ta hết thương thật thì cậu cũng sẽ thấy thôi, nếu mà như thế… Ừ thì… Cậu phải nghĩ cách khác làm cho anh ta thương cậu lại thôi.”
“Hic…” Lâm Ninh nghe thấy, lòng dạ không chịu nổi hai chữ không thương kia, phản bác lại.
“Phải thương… Nhất định phải thương.”
Làm sao mà có chuyện anh không thèm thương cô nữa, nhất định phải thương cô, dù thế nào thì cũng phải thương.
Doãn Linh phì cười.
“Đấy đấy, có tinh thần tốt rồi đấy, cứ vậy mà phát huy a.”
Vậy là… Lâm Ninh phải làm nũng một chút, anh hết thương hay anh giận thì sẽ biết rõ thôi.
Vậy là… Cô phải ráng nhịn một chút rồi.
…
Tan tầm, Phàm Dương trở về.
Phàm Dương và Lâm Ninh ngồi đối diện trên bàn ăn, vẫn như ba hôm trước, bữa cơm rất lãnh đạm, lạnh nhạt đến đỗi Tiểu Vỹ Vi Vi đứng nhìn, không dám thở mạnh, mồ hôi hột lấm tấm trên trán.
Lâm Ninh chỉ mới ăn ba thìa cơm, cô buông thìa, đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
Phàm Dương nhìn thấy cô buông thìa, con ngươi đen bạc liếc lên, đụng phải gương mặt phụng phịu, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm anh như đang đòi hỏi thứ gì.
Phàm Dương bình thản lờ đi, tiếp tục dùng bữa, mặc kệ cô ngồi kia.
Lâm Ninh không thấy anh phản ứng, mím mím mí môi, khẽ nói.
“Em ăn không nổi” Lâm Ninh ủy khuất nói “Đột nhiên tay chân không có sức, không ăn nổi.”
Tiểu Vỹ Vi Vi nghe xong, ngay lập tức hiểu cô chủ muốn gì, mồ hôi nườm nượp đổ ra.
Phàm Dương nhìn đĩa cơm còn nguyên của Lâm Ninh, không cần nghĩ cũng biết cô đang muốn cái gì.
Ngày trước, giờ ăn cơm đều là anh đút cơm cho cô.
Lúc đó cô chỉ việc ngồi nghịch điện thoại, có khi là ngồi xem con mèo máy màu xanh, đồ ăn đều do anh đưa tới miệng.
Phàm Dương vẫn tiếp tục dùng bữa, anh tập trung nhìn vào đĩa cơm, mắt không dời đến người ngồi đối diện.
Không nhận được chú ý của anh, Lâm Ninh chợt đau lòng, tủi thân cúi đầu nhìn đĩa cơm trước mặt.
Lâm Ninh ngồi im, cúi đầu nhìn đĩa cơm, ngồi im đến khi Phàm Dương dùng xong bữa tối, anh buông thìa, nâng cốc nước uống, hoàn tất bữa tối. Mắt hạ xuống đĩa cơm vẫn còn nguyên của Lâm Ninh, anh nhìn sang bà Năm, lạnh nhạt nói.
“Bà Năm, đút cơm cho cô ấy đi.”
“Dạ cậu” Bà Năm đi đến bàn ăn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lâm Ninh, bà Năm vừa cầm lên thìa bạc của Lâm Ninh.
Cô cúi thấp đầu, mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt đỏ hoe.
“Không phải bà Năm…” Giọng cô nhỏ nhỏ từ chối, âm thanh mang theo vô vàng uất ức.
“Không muốn bà Năm…”
Phàm Dương lườm mắt, chằm chằm nhìn Lâm Ninh, ánh mắt khó khăn nghiêm trọng trừng trừng. Ánh mắt chằm chằm của anh phủ lên đầu thật nặng, càng lúc càng nặng nề.
“Bà Năm” Phàm Dương nhắc nhở, âm thanh của anh phát ra khó chịu.
Bà Năm vội vàng múc một thìa cơm đưa lên.
“Cô chủ, ngoan, ăn đi.”
Lâm Ninh mím môi, không nâng nổi đầu.
Cô tủi thân quá đi, bây giờ thì cô thật sự chẳng muốn ăn nữa.
Phàm Dương chờ qua năm phút, thìa cơm của bà Năm vẫn đưa trên không khí, bà Năm dỗ dành.
“Cô chủ, ăn thêm một chút đi.”
“Cô đang mang thai, phải ăn một chút chứ.”
“Cô chủ ngoan, bà Năm đút cho cô.”
Phàm Dương nhìn đủ rồi, anh đứng dậy, bước sang chỗ bà Năm và Lâm Ninh.
Lâm Ninh vui mừng ngẩng đầu, gương mặt tủm tỉm cười, cô cứ ngỡ anh sang để đút cơm cho cô.
Ngay khi cô vừa ngẩng đầu, nụ cười chỉ vừa chúm chím.
Phàm Dương cầm lấy cả đĩa cơm của Lâm Ninh đẩy ra, ánh mắt anh từ trên cao giáng xuống lạnh ngắt, nhìn chỉ thấy sự phiền phức.
“Không ăn thì đừng ăn, Tiểu Vỹ, dọn dẹp đi.”
Anh đẩy đĩa cơm ra, lệnh cho Tiểu Vỹ dọn dẹp.
Tiểu Vỹ ngây thơ đứng im, chần chừ bởi vì cô chủ chỉ mới ăn có vài thìa, bây giờ dẹp đi thì chẳng khác nào cô chủ sẽ không được ăn nữa.
Nụ cười trên môi Lâm Ninh tắt đi, còn chưa kịp cười, cô sững người, trái tim nhỏ dại hóa thành vũng bùn.
“Tiểu Vỹ” Phàm Dương nhắc nhở.
“Dạ… Dạ cậu…” Tiểu Vỹ giật mình, tay chân mới vội vàng di chuyển đi đến bàn ăn.
Bà Năm nương lại, nói nhanh.
“Cô chủ ngoan, ăn đi.”
Lâm Ninh trơ trơ mắt nhìn anh, nhìn người đàn ông đứng ngay trước mặt, cao cao tại thượng, lạnh lẽo như tảng băng đá nghìn năm, hai hốc mắt cô cay xè, đỏ hoe ửng ra lớp phù sương.
À… Vừa rồi cô chỉ muốn làm nũng một chút… Bây giờ thì thật sự không thể ăn nổi.
Lâm Ninh cúi mặt, nước mắt lăn tăn chảy, tay vội vàng chùi nước mắt, cúi thấp đầu, thổi phù ra một hơi.
“Khóc cái gì, em không ăn nổi thì đừng ăn, tôi nói không phải sao?”
Tiểu Vỹ đã đi đến bàn ăn, cô bé đứng ngốc ở bàn ăn, không dám cầm lấy đĩa đồ ăn. Phàm Dương cầm lên đĩa đồ ăn, đưa qua cho Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ miễn cưỡng nhận lấy đĩa đồ ăn, nhìn cô chủ ngồi kia.
“Nhưng mà cậu chủ… Cô chủ chưa ăn bao nhiêu hết…” Cô chủ đang mang bảo bảo, không thể nhịn đói.
Đến Tiểu Vỹ còn nhìn ra vừa rồi cô chủ nhõng nhẽo để được cậu chăm như hồi trước, nhưng mà cậu lại không nhìn thấy.
“Bỏ đi, cô ấy bảo không ăn nổi, thế thì mang bỏ hết đi.”
Phàm Dương lạnh nhạt đáp, nói xong xoay người rời khỏi phòng ăn, đi lên phòng làm việc.
Cậu chủ đi rồi, Tiểu Vỹ vội vàng mang đĩa cơm đặt xuống.
“Cô chủ ăn đi ạ, ăn một chút nữa thôi.”
Lâm Ninh nhìn đĩa cơm, phì ra một tiếng cười, nước mắt theo tiếng cười thổi phì rơi như mưa rì rào trên đôi gò má.
“Không ăn nổi…”
Thật sự… Ăn không nổi, nuốt không trôi.
Còn tiếp…
(P/s Lúc sáng thần thiếp tiêu cực quá, dạo này thi cử nên thần thiếp nhạy cảm, thần thiếp áp lực nên mong manh, khi sáng trải lòng cho đặng cái thân thiếp.
Thiếp nghĩ kỹ rồi, thiếp làm ăn trong sạch, thiếp không làm trái lương tâm, thiếp không thẹn với người, nên thiếp sẽ không thay đổi bất kỳ tình tiết nào nữa. Thiếp nào có làm trái với lòng mà thiếp phải sửa, phải hơm?
Thiếp bây giờ cũng thoải mái hơn rồi, hồi sáng thiếp áp lực quá nên vậy, hi hi, xin hãy thông cảm cho thần thiếp.)
_ThanhDii