Trở lại phòng xử án, Lâm Ninh vẫn ngồi đối diện Phàm Dương, nhưng cô không còn lén lút nhìn anh nữa, hàng mi dài rũ xuống che đi con ngươi đỏ hoe, cúi mặt lắng nghe toà tuyên bố kết quả.
Cô đã thuận lợi ly hôn và nhận được tiền bồi thường, bãi toà, thư ký trưởng Tô Tâm từ bàn đối diện đi sang, nói với Lâm Ninh.
“Lâm tiểu thư, cô hãy ra về bằng đường cửa sau, chúng tôi đã bố trí xe cho cô và bạn của cô.”
Lâm Ninh và Phàm Dương từ giây phút này đã chính thức không còn dính dáng đến nhau, Tô Tâm cũng thay đổi cách xưng hô từ phu nhân sang Lâm tiểu thư, không chờ Lâm Ninh thắc mắc, Tô Tâm giải thích.
“Phía trước truyền thông đã vây kín rồi, trong lúc ông tổng trả lời truyền thông, cánh báo chí quy tụ ở trước cửa, cho nên cửa sau sẽ vô cùng an toàn.”
“Vâng, cảm ơn cô.”
Lâm Ninh gượng cười đáp trả, xoay đầu nhìn Doãn Linh ngồi ở khu vực xem án, chỉ ngón tay về phía cánh cửa ám hiệu ra về.
Lâm Ninh và Doãn Linh đi theo Tô Tâm, ra về bằng đường cửa sau, cửa sau quả thật rất an toàn, không có một bóng dáng nào của báo trí, bọn họ đều tụ tập ở phía trước vì Phàm Dương.
Lâm Ninh ngoái đầu nhìn phía trước ồn ào, phải nói rằng vô cùng ồn ào, chẳng khác gì một lễ hội ở phía trước toà án, đáy mắt Lâm Ninh lưu luyến nhìn ngắm hư vô, Doãn Linh nắm lấy bàn tay Lâm Ninh, nhắc nhở.
“Chúng ta nên đi thôi.”
Ông Phàm ở phía trước đang tạo cơ hội cho Lâm Ninh, nếu Lâm Ninh cứ chần chừ, lỡ như ai đó nhìn thấy Lâm Ninh thì sẽ không hay.
“Ừm…” Lâm Ninh khẽ một âm, mỉm cười với Tô Tâm rồi xoay người, ngồi vào trong xe.
Chiếc xe của Lâm Ninh và Doãn Linh lăn bánh, Tô Tâm nhìn theo chiếc xe, nhanh chóng nhấn vào điện thoại thông báo với Phàm Dương rằng Lâm tiểu thư đã rời khỏi an toàn.
Ở phía xa cửa sau toà án, tại một góc cây đại thụ râm bóng, một người phụ nữ tầm ngoài năm mươi tuổi, dáng đứng trang nghiêm, hai tay cho vào hai bên túi áo khoác dài, khẩu trang che kín nửa gương mặt, mắt kín mát che đi đôi mắt, đầu đội mũ trùm. Người phụ nữ không để lộ một mẩu da nào trên gương mặt, đứng nhìn về phía Tô Tâm, nơi mà Lâm Ninh vừa đứng đó.
Bên cạnh bà là chiếc taxi đợi sẵn, thấy xe của Lâm Ninh rời đi, bà ngồi vào xe, nói với bác tài.
“Đi theo chiếc xe kia.”
…
Xe đang trên đường về tiệm bánh, Doãn Linh theo lời Lâm Ninh, mở lại đoạn phỏng vấn vừa rồi của Phàm Dương trước cửa toà án.
Lâm Ninh lặng im xem đoạn phỏng vấn, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú trong điện thoại, ngắm đến say đắm, hai mi mắt dần đỏ.
Kể từ bây giờ, người đàn ông tuấn tú kia sẽ không còn là chồng của cô nữa, cô cũng không còn là Phàm phu nhân.
Phàm Dương sẽ chỉ là Phàm Dương, là người đàn ông ưu tú thành đạt, uy vũ trên thương trường được nhiều người ca tụng, Lâm Ninh là Lâm Ninh, là Lâm tiểu thư, đệ nhất mỹ nhân Thành An.
Không còn của nhau, không còn chúng ta nữa.
Càng nghĩ, mi mắt càng cay, hoen đầy hốc mi lớp phù sương long lanh.
Doãn Linh nhìn thấy liền đau lòng, vừa rồi cô đã nói Lâm Ninh không nên xem, Lâm Ninh cứ một mực đòi xem.
Xem xong thì lại thế này, Doãn Linh choàng tay qua đôi vai Lâm Ninh, vỗ vỗ vuốt vuốt bã vai Lâm Ninh an ủi.
Vừa xem xong đoạn phỏng vấn, điện thoại Lâm Ninh cũng đổ chuông, màn hình là dãy số lạ, Lâm Ninh chùi đi nước mắt, hít sâu một hơi ổn định tâm trạng, nhấc máy.
“Alo…”
“Là tôi” Giọng nói âm trầm của Lục Tiến phát lên.
Nặng nề phủ trên đôi bờ vai còn chưa vơi đi, Lục Tiến gọi đến, hai đôi vai Lâm Ninh càng chất chồng thêm những bao cát nặng.
“À… Anh Lục.”
Doãn Linh ngồi bên cạnh, có thể nghe thấy âm thanh từ loa điện thoại của Lâm Ninh, đôi mắt tròn xoe nghiêm chặt lại, lỗ tai vểnh lên lắng nghe âm thanh phát từ loa điện thoại.
“Cô làm tốt lắm, người của tôi đã ở trước tiệm bánh chờ cô, cô hãy lập tức chuyển đến đó. Không được mang theo bất kỳ ai, chỉ một mình đến đó, tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho cô rồi.”
“Ngay lập tức sao?” Lâm Ninh hỏi.
“Ừ, ngay lập tức” Lục Tiến lãnh đạm đáp “Thêm nữa, sau khi đến đó, cô hãy tắt điện thoại hiện tại mà cô đang dùng đi, tránh trường hợp Phàm Dương lại muốn tìm gặp cô. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ ở căn hộ cho cô, kể cả số máy mới, đến đó thì đừng dùng điện thoại này nữa.”
Lâm Ninh chớp khẽ mi mắt, khoé môi gượng gạo nâng thành nụ cười.
“Tôi biết rồi.”
“Được, cô làm tốt lắm” Lục Tiến đáp, sau đó tắt máy.
Lâm Ninh chậm rãi hạ điện thoại xuống, thở ra một âm thật dài.
“Cái người này! Anh ta gấp rút đến như vậy à?!”
Doãn Linh nghe xong cuộc nói chuyện, lộ ra khó chịu, trong lòng nổi lên cuồng phong với cái gã họ Lục ấy.
Lâm Ninh chỉ biết cười trừ.
Chẳng thể trách anh Lục được, tất cả anh Lục làm đều vì muốn tốt cho Phàm Dương thôi.
Lâm Ninh lặng lẽ xoay mặt nhìn khung cảnh chạy ngược bên ngoài ô cửa, nở ra nụ cười, mi mắt lại hoen đầy cay đắng.
“Đành vậy thôi…”
Đưa Doãn Linh trở về tiệm bánh, Lâm Ninh vào trong phòng lấy một ít đồ đạc riêng, xe cấp dưới của Lục Tiến đỗ trước tiệm bánh chờ sẵn.
Doãn Linh tiễn Lâm Ninh, ôm ấp mãi không nỡ buông ra.
“Sắp tới cậu phải thật bảo trọng, giữ gìn sức khoẻ đó.”
Doãn Linh vừa ôm vừa dặn dò rất nhiều.
“Cũng đừng buồn rầu nữa, sau khi ông Phàm xử lý xong thì cậu có thể quay trở về mà, nên là đừng buồn nữa, mang thai không nên quá buồn phiền, sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo.”
“Tớ biết rồi.”
Lâm Ninh tì càm lên bã vai Doãn Linh, hưởng thụ cái ôm ấm áp, hưởng thụ bàn tay Doãn Linh đang vuốt ve tấm lưng.
“Nhớ ăn uống đầy đủ nữa, ngủ cho đủ giấc, thời kỳ sắp tới cậu sẽ rất khó chịu, cố gắng nhé” Doãn Linh càng nói, giọng càng tịt lại, sướt mướt sụt sịt cái mũi ẩm ướt.
“Tớ biết rồi” Lâm Ninh hì hì cười, hai tay vuốt ve ngược lại bà cô của mình.
“Nhớ gọi điện thoại cho tớ đó” Doãn Linh hít mũi sụt sịt, buông ra Lâm Ninh, hai tay túm lấy bàn tay Lâm Ninh.
“Bảo trọng…”
“Biết rồi biết rồi” Lâm Ninh gật đầu như gà mỏ hạt thóc.
“Ứ hự…” Doãn Linh rưng rưng nước mắt, hít mũi tẹt tẹt không nỡ chia tay bạn thân.
Lâm Ninh nhìn bà cô rưng rưng nước mắt, không nhịn được buồn cười, phì ra một tiếng cười.
Bà cô của Lâm Ninh cũng thật là mít ướt đi.
“Thôi được rồi, tớ đi.”
“Ừm…” Doãn Linh giơ ra hai bàn tay, hai tay run rẩy vẫy vẫy.
“Tạm biệt bà Ninh, bà Ninh sớm sớm về với bà cô đó a…”
Lâm Ninh ngồi vào trong xe, lú đầu ra ô cửa sổ, bàn tay trắng nõn vẫy vẫy.
“Bà Ninh sẽ sớm về thôi.”
Xe lăn bánh, từ từ rời khỏi tiệm bánh của bà cô Doãn, xe chạy trên đại lộ ra khỏi Thành An.
Địa chỉ mà Lâm Ninh sẽ trú ẩn ở tận Đài Đông Nam, rất xa Thành An, ngồi xe phải mất cả một ngày.
Đó là một căn hộ vùng ngoại ô vắng vẻ ở Đài Đông ***.
*** hộ khá rộng, bên trong đã được bố trí sẵn một người làm, là một nữ hầu còn rất trẻ tuổi, nhìn qua chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi.
Cô hầu gái với làn da trắng hồng, mái tóc bạch kim, lông mày đến lông mi đều một màu bạch kim ánh vàng, đôi mắt cô gái rất đẹp, con ngươi mang sắc hồng.
Là người mang bệnh bạch tạng.
Cô hầu gái dáng vẻ rất rụt rè, chậm rãi giới thiệu.
“Chào chị… Em… Em tên Đàm… Đàm… Nhiễm.”
“Thường… Thường gọi là Tiểu… Tiểu Nhiễm.”
“Em… Em sẽ chăm sóc chị trong… Trong thời gian chị ở đây.”
Chỉ việc giới thiệu mà cô bé rất rụt rè, cứ lấp ba lấp bấp giống như sợ Lâm Ninh sẽ hoá thành bà phủ thủy ăn thịt cô bé.
“À…” Cô bé rụt rè quá đi, cơ mà nhìn cô đáng sợ đến như vậy sao, hại cô cũng rụt rè theo.
“Chào… Chào em.”
Lâm Ninh nâng ra nụ cười tươi tắn, trưng ra bộ mặt vô hại nhất, chìa ra một bàn tay.
“Chị là Lâm Ninh, sắp tới phải nhờ em chăm sóc rồi.”
“D… Dạ…” Đàm Nhiễm cúi cúi người, hai tay cầm lấy tay Lâm Ninh níu níu nắm nắm.
Lâm Ninh nhìn cô bé cúi người, hai bàn tay nhỏ túm lấy tay cô.
Ôi chà, cô muốn bắt tay chào hỏi a, cô bé lại dùng cả hai tay níu lấy tay cô rồi.
“Em không cần phải rụt rè như vậy đâu, cứ thoải mái, dù sao cũng chỉ có hai chị em chúng ta ở đây, không cần phải quá căng thẳng.”
“Dạ…” Đàm Nhiễm ngẩn đầu lên, buông ra tay Lâm Ninh.
Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng đan mười ngón tay vào nhau, nhìn chị gái trước mặt rất xinh xắn lại còn rất dịu dàng nữa, Đàm Nhiễm chúm chím môi cười, rối rít nói.
“Em… Em ở… Ở… Đài cát trắng đến…”
Nói xong, Đàm Nhiễm đột nhiên ngẫm lại, không biết đề cập đến đài cát trắng thì chị gái xinh đẹp trước mặt có biết không, nên phải nói lại.
“Là… Là trụ sở chính… Của Nhất Bang… Em… Em xin lỗi… Em không phải… Không phải căng thẳng…”
Lâm Ninh nhìn cô bé bạch tạng xinh đẹp trước mặt, nét đẹp thật sự rất lạ, nhất là đôi mắt màu hồng của cô bé, khác biệt đến mê hoặc người nhìn. Trông cô bé rất khó khăn nói chuyện, có vẻ cô bé muốn nói bản thân đến từ căn cứ chính của Nhất Bang, chắc chắn là người của Lục Tiến nên Lâm Ninh có thể tín nhiệm vào cô bé.
Lâm Ninh hiểu ý, ánh mắt ôn dịu nhìn cô bé, lắng nghe cô bé cố gắng nói hết ý.
“Em… Em… Em không phải… Căng thẳng, mà… mà em có… Có tật… Tật nói lắp ạ.”
Lâm Ninh nghe xong, gật đầu nhanh.
“À à à, hiểu rồi hiểu rồi”
Lâm Ninh mỉm cười, nếu vậy thì…
“Sau này em hãy gọi chị là chị Ninh nhé.”
“Dạ… Chị… Chị Ninh.”
“Được rồi, đi đường cũng xa, chị Ninh mệt rồi, phòng của chị ở đâu vậy Tiểu Nhiễm?”
Bởi vì cô bé có tật nói lắp, Lâm Ninh phải nói nhiều một chút, Đàm Nhiễm vui mừng vô cùng, nắm lấy tay Lâm Ninh, dắt Lâm Ninh đi đến căn phòng ngủ nghỉ ngơi.
Từ trước đến giờ, Đàm Nhiễm luôn rất ngại ngùng về bản thân.
Thứ nhất là mắc bệnh bạch tạng, cô lúc nào cũng khác biệt với người bên ngoài, tóc thì trắng bạc, lông mi hay lông mày cũng bạc trắng, con ngươi màu hồng, mấy đứa trẻ nhỏ nhìn thấy Đàm Nhiễm đều nói cô giống quái vật. Thứ hai là nói lắp, mỗi khi Đàm Nhiễm muốn nói cái gì thì đều mất thời gian, khiến cho người đối diện rất khó chịu.
Ở căn cứ chính, Đàm Nhiễm phụ trách việc trong bếp, nấu nướng và rửa bác, rất ít tiếp xúc với người ngoài.
Nửa năm nay, Đàm Nhiễm được phân công chăm sóc cho một người đàn ông, người đó bị thương rất nặng, đang trong tình trạng hôn mê. Nên khi Đàm Nhiễm chăm sóc người đó, lần đầu chăm sóc cho đàn ông, may mắn thay là không cần phải giao tiếp, rất thuận lời hoàn thành công việc.
Mới đây thì lão đại giao việc cho Đàm Nhiễm, bảo rằng công việc sẽ là chăm sóc một người phụ nữ có thai, lão đại lựa chọn Đàm Nhiễm vì cô có biệt tài nấu ăn rất ngon, lại còn rất chu đáo.
Đàm Nhiễm đã vô cùng lo lắng, sợ rằng với ngoại hình kỳ lạ và tật nói lắp của mình sẽ khiến người phụ nữ đó khó chịu, tuyệt nhiên, mọi lo âu đều tan biến sau khi gặp mặt Lâm Ninh.
Đây là một chị gái rất xinh đẹp, lại còn rất dịu dàng nữa a.
Còn tiếp…
(P/s Đàm Nhiễm trong tưởng tượng của mị xinh khủng khiếp, mọi người có biết toai có ý đồ gì với em Nhiễm khum, khửa khửa khửa.)
_ThanhDii