Lâm Ninh kéo vali đi xuống tầng lầu, Tiểu Vỹ nhìn thấy cô chủ kéo hành lý muốn rời đi, hớt hả chạy đến nắm lấy tay Lâm ninh giữ lại.
“Cô chủ ơi cô chủ, sao cô chủ lại bỏ đi chứ?”
Tiểu Vỹ mếu máo nước mắt, nắm chặt bàn tay của Lâm Ninh, không hiểu chuyện gì xảy ra với cô, cậu chủ.
Tiểu Vỹ chỉ biết cậu chủ đã đứng trước phòng xin lỗi cô cả đêm, bây giờ cô chủ lại kéo hành lý rời đi.
“Cậu làm gì sai với cô chủ sao? Cô chủ đừng nóng giận mà, cô chủ cho cậu một cơ hội, cậu làm lại mà, cô đừng bỏ đi như thế…”
Tiểu Vỹ níu lại Lâm Ninh, cầu xin thay cho cậu chủ.
Nếu cô chủ bỏ đi, cậu sẽ lại một mình, Tiểu Vỹ nức nở níu lấy tay Lâm Ninh.
“Cô ơi, cô đã nói là sẽ ở bên cạnh cậu mà… Cậu chủ khó khăn lắm mới mở lòng, khó khăn lắm mới có người ở bên cậu, bây giờ cô bỏ đi như vậy thì cậu biết làm sao, cô đừng giận mà…” Tiểu Vỹ mếu khóc, nước mặt lã chã nắm níu.
“Cô đừng đi.”
Lâm Ninh chỉ biết cười gượng, cố gắng vẽ ra nụ cười bình thản nhất.
Bởi lẽ… Cô chẳng biết Tiểu Vỹ có đang thật lòng hay không?
Tiễu Vỹ cũng có thể là nội gián, Vi Vi hay bác làm vườn, bác Tuấn tài xế, hoặc là… Bác Lý, bà Năm.
Cô chẳng dám tin tưởng, thế nên chẳng dám yếu ớt, cười trừ.
“Trước giờ tôi vẫn luôn muốn ly hôn, chỉ là dạo này có chút hứng thú trên người cậu chủ của em thôi, bây giờ thì không hứng thú nữa.”
Tiểu Vỹ không tin, lắc đầu nói lớn.
“Rõ ràng là cô chủ thương cậu mà, cô chủ đã nói là sẽ không rời khỏi cậu.”
Giọng nói Tiểu Vy ấm ức, vang vội khắp phòng khách, bỗng một ánh nhìn yếu ớt từ trên tầng lầu nhìn đến.
Lâm Ninh liếc mắt thấy anh đứng bên cầu thang, nhìn thấy gương mặt tuấn tú đỏ hoe, lòng chạnh lại vài giây, làn môi mím chặt lại, đối diện với từng người làm trong Hoa Viên.
Cười trừ.
“Quên rồi.”
Lâm Ninh vẽ ra nụ cười thờ ơ, trước nước mắt của Tiểu Vỹ, trước ngạc nhiên của người làm, trước đau khổ của anh, tuyệt tình nói lớn.
“Tôi nói dối nhiều quá, nên quên mất mình đã nói những gì rồi, con người tôi giỏi nhất là lừa người khác, mấy thứ như thương yêu hay hẹn thề gì đó, tôi chỉ nói cho vui miệng thôi, nói dối nhiều quá nên bây giờ chẳng nhớ nổi mình đã nói những gì nữa.”
Lâm Ninh bậm môi, phì cười.
“Mọi người biết rõ tôi ghét cay ghét đắng hôn nhân này như thế nào, mọi người trông chờ điều gì vào tôi vậy?”
Lâm Ninh rút tay ra khỏi tay Tiểu Vỹ, lùi bước, đứng trước toàn bộ người làm Hoa Viên, đầu cúi khẽ.
“Thời gian qua cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi.”
Ngẩng đầu lên, Lâm Ninh nhìn từng gương mặt đã sớm quen thuộc, cô hi vọng những gì anh Lục đoán là sai lầm.
Thật sự hi vọng sau này khi cô trở lại, những gương mặt quen thuộc này sẽ không thiếu vắng đi một ai.
Lâm Ninh lén nhìn lên tầng lầu, Phàm Dương đã lặng lẽ xoay đầu, giống như kẻ lẩn trốn khỏi sự thật, chỉ còn thoáng qua hình ảnh bóng lưng rời đi.
Cô cũng chắn nán lại lâu thêm, kéo hành lý ra khỏi Hoa Viên.
Lâm Ninh không thể trở về Lâm gia, Lâm gia đang là tang lễ của dì cả, Phàm Dương sẽ lại đến tìm cô, Lâm Ninh không muốn để Lâm gia nhìn thấy bộ dạng kia của anh.
Cô chuyển đến ở tạm chỗ Doãn Linh, đúng ngay buổi chiều ngày hôm nay, Lâm Ninh viết xong đơn yêu cầu được đơn phương ly hôn nộp lên toà án.
Anh Lục nói cô phải gấp rút ly hôn, bởi chiếc bụng của cô sẽ ngày một lớn, cô không được phép để cho Phàm Dương hay Phàm gia nhìn thấy chiếc bụng này. Phải nhanh nhanh ly hôn, sau đó tìm nơi nào đó lánh đi, đến khi nào Phàm Dương xử lý ổn thoả bọn người kia, cô mới được phép quay trở về.
Cô chỉ sợ, ngày cô trở về, anh sẽ không nhìn đến cô nữa.
Phía sau tiệm bánh của Doãn Linh là căn nhà nhỏ, Doãn Linh nhường phòng riêng cho cô, còn Doãn Linh sang ở phòng của bác Du.
Căn phòng ngủ nhỏ nhắn, đặc biệt đáng yêu với cách trang trí của Doãn Linh, Lâm Ninh tạm thời sẽ ở chỗ này đến khi hoàn thành thủ tục ly hôn.
Tâm sự với Doãn Linh một hồi, Doãn Linh ngơ ngơ ngác ngác với câu chuyện của Lâm Ninh, nghe xong cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào.
“Vậy là… Ông Phàm không được biết đến đứa bé này ư?”
Lâm Ninh gật đầu, Doãn Linh thở dài, nghe xong câu chuyện trong lòng có chút khó chịu, cô là người ngoài, nhìn vào câu chuyện không khỏi xót thương của Phàm Dương.
“Haiz…” Doãn Linh thở dài “Cái người họ Lục kia không nghĩ ra cách nào ổn thoả hơn sao.”
Cách thức này không phải rất tàn nhẫn với ông Phàm rồi sao? Cái người họ Lục đó có thật sự nghĩ chu toàn không?
Lâm Ninh rũ mi, trầm luân một lúc rồi khẽ đáp.
“Anh Lục hiểu rõ sự tình hơn chúng ta, anh ta cũng chỉ muốn tốt cho Phàm Dương và tớ thôi.”
Doãn Linh vẫn không đồng tình với cách thức này, nghĩ đến người đàn ông họ Lục kia, nhất là gương mặt nhăn nhăn nhó nhó ấy, trong lòng nổi lên khó chịu.
"Biết đây là cách an toàn nhất, nhưng cũng là các thức đau lòng nhất, cậu nghĩ xem, ông Phàm thương cậu như vậy, bây giờ cậu lại làm như thế, anh ta sẽ đau lòng đến mức nào chứ.
Cậu đó Ninh Lâm Ninh, cậu tâng người ta lên chín tầng mây, rồi lại ném người ta xuống mười tám tầng địa ngục. Cậu biết rõ ông Phàm thương cậu, cần cậu đến mức nào, anh ta đắm chìm vào tình yêu của cậu, giờ thì cậu vứt áo phủi tay như vậy…
Sau chuyện này, sau khi mọi chuyện ổn thoả, cậu trở lại thì nghĩ xem, anh ta sẽ đối với cậu như thế nào?"
Đây cũng là chuyện Lâm Ninh không dám nghĩ đến, cứ hễ nghĩ đến liền chạnh lòng.
Doãn Linh đưa ra đáp án ở cương vị của Doãn Linh.
“Là tớ ấy, tớ hận chết.”
Đôi mi Lâm Ninh nặng nề rũ xuống, che đi con ngươi u ám.
Anh cũng vậy nhỉ…
…
Đơn từ gửi lên toà án, rất nhanh luật sư của Phàm Dương đã liên hệ cho anh, thông báo việc phu nhân đệ đơn ly hôn.
Vì Phàm Dương là nhân vật lớn ở Thành An, ly hôn sẽ rất ồn ào, đương sự bên kia đã nộp yêu cầu đơn phương ly hôn, Phàm Dương dù muốn hay không muốn vẫn phải hầu toà giải quyết, vậy nên luật sư sẽ đàm phán với toà án yêu cầu giải quyết nhanh chóng, tránh ồn ào.
Qua điện thoại, luật sư nói.
“Tôi có thể đàm phán với phía toà án giải quyết thật nhanh để tránh ồn ào, nếu muốn, chúng ta có thể giải quyết nhanh chóng trong ba ngày, ông Phàm có muốn đẩy nhanh thủ tục không?”
Phàm Dương nghe lời nói dõng dạc qua điện thoại, trái tim co thắt đến từng tế bào cũng run rẩy, anh không trả lời, buông xuống điện thoại.
Phòng ngủ chính chỉ có mình anh, một mình anh lặng thinh với màn đêm đang dần buông xuống.
Tựa mình vào sofa, sofa đệm đỡ lấy cơ thể mệt mỏi, hai hàng mi anh nhắm lại, cánh mũi nghẹn ngào thở ra hơi nặng.
Dương như anh càng cố gắng thả lỏng, lồng ngực anh lại càng trĩu nặng, cố nhắm mắt thư giãn đến thế nào thì hoen vẫn cay cay, tâm tư tê tái chạy dọc cơ thể.
Lặng thinh với màn đêm lúc lâu, gần như thời gian bỏ quên anh, kim đồng hồ cứ tích tắc trôi qua, anh chẳng hay biết, anh chỉ tựa mình trên sofa như thế.
Đến khi mở điện thoại lên lần nữa, đồng hồ đã điểm qua mười hai giờ đêm.
Phàm Dương ấn vào số điện thoại của Lâm Ninh gọi đi, chuông điện thoại đổ vài âm, anh lặng đi theo từng tiếng chuông điện thoại.
Đầu dây kết nối, giọng nói của bảo bối rất bình thản nhấc máy.
“Alo.”
Thật bình thản, chẳng có một ưu phiền nào trong giọng nói, đổi lại anh chẳng hề nhẹ nhõm, lồng ngực càng lúc càng trĩu nặng, chất chồng thành tảng đá to đè lên lòng ngực.
“Bà nhỏ…” Anh thì thầm, vẫn cưng chiều gọi, dù hôm qua hay hôm nay, cô bóp nát trái tim anh, anh cũng cưng chiều nâng niu hai tiếng “Bà nhỏ.”
“Vừa rồi luật sư gọi cho anh, nói bà nhỏ đã nộp đơn rồi, em đã nộp đơn rồi sao?”
Sự thật rõ ràng là vậy, anh lại hỏi thật ngốc nghếch.
“Ừ” Lâm Ninh ngắn gọn đáp trả.
Phàm Dương khẽ ra tiếng cười, mi tâm nhăn lại, kéo ra một nụ cười chua xót, giọng anh nghẹn đi, thấp giọng khàn lạc đi âm tiếng.
“Luật sư còn hỏi anh có muốn đẩy nhanh tiến trình không, bà nhỏ nói anh nghe, em có muốn đẩy nhanh thủ tục không? Luật sư nói… Nếu đẩy nhanh thủ tục thì chỉ ba ngày thôi.”
“Vậy thì tốt quá” Giọng Lâm Ninh vui vẻ, qua điện thoại còn có thể hình dung ra gương mặt vui mừng của cô.
Phàm Dương lặng đi, mi tâm chau chặt giãn ra, nụ cười tắt liệm, tâm tư tê tái bao nhiêu cũng chẳng còn nhăn nhó nữa, lắng nghe giọng nói vui vẻ ấy.
“Em muốn ly hôn đến như vậy sao?”
Lâm Ninh im lặng một vài giây, sau đó cô kéo ra tiếng cười.
“Đương nhiên, nếu có thể thì anh bảo luật sư đẩy nhanh thủ tục đi, nếu đúng như vậy, chỉ ba ngày thì tốt quá, quá tốt rồi, nhanh một chút bớt đi ồn ào, em cũng không thích ồn ào.”
Phàm Dương bình lặng như mặt nước, cơ thể gần như chìm vào sofa đệm, bàn tay cầm điện thoại bất giác run rẩy, đột nhiên điện thoại hôm nay lại nặng quá.
Anh thế mà lại cầm không vững điện thoại nữa.
“Anh nên đẩy nhanh thủ tục nhỉ?” Theo cách nói của Lâm Ninh, Phàm Dương tự vấn.
“Phải rồi…” Lâm Ninh phì cười, nước mắt lại tràn đầy hai hốc mi, cô thổi phì ra một tiếng cười xua đi cảm giác muốn khóc, tay nắm chặt điện thoại, tay còn lại siết chặt gấu váy.
“Nên như vậy.”
Đầu dây thăng trầm theo tiếng cười của Lâm Ninh, qua điện thoại khản đặc.
“Nhưng biết làm sao bây giờ, anh không muốn ly hôn, bà nhỏ…”
Phàm Dương nhìn hư vô, giống như nhìn thấy cô ở trước mắt, anh vấn vươn với điện thoại.
“Anh phải làm sao với em đây?”
Anh không muốn ly hôn, nghìn vạn lần không muốn, cho nên đừng nói đến chuyện đẩy nhanh thủ tục.
Còn tiếp…
(P/s Toai thề toai chỉ ngược một lần này thoai, nên các cô hãy mạnh mẽ lên đi a, gáng gáng gáng, đoạn sau hay lắm, hay mà sướt mà mướt luôn, xong toai bù đắp cho mừ hiuhiuhiu.)
_ThanhDii