Cả Hạ Cầm cũng không ngờ Hạ Tình lại cường thế như vậy, trực tiếp ném cô ta ra ngoài.
Hạ Cầm loạng choạng mém chút là ngã sấp mặt xuống đất, vừa muốn mở miệng chửi lại giống như nhớ ra cái gì mà không nói nữa, cho Hạ Tình một cái liếc sắc lạnh rồi bỏ đi.
Lý Miên Miên và Lợi Nhã đứng xem nãy giờ cũng há hốc mồm.
"Xin lỗi chị... Vốn chỉ muốn đến nếm thử bánh của chị, không ngờ..."
Lợi Nhã thấy Hạ Tình nhìn họ thì cúi đầu nói.
"Là do cô ta thôi, hai đứa đừng bận tâm."
Hạ Tình cũng không giận cá chém thớt lên người khác, xua tay nói.
Lợi Nhã gật nhẹ đầu, tạm biệt cô rồi kéo bạn mình rời khỏi tiệm bánh.
Anh muốn làm ăn với Hạ gia?
Bên kia Tô Niên đã ngồi xuống hỏi chuyện nam nhân nhà mình.
"Tế Đông có thể xem là địa bàn của Hạ gia, Túc gia vươn tay lên đây thì việc đụng chạm với ma cũ là chuyện không thể tránh khỏi. Làm ăn nhỏ thì có nhưng lớn thì không. Cô ta chỉ muốn dùng chuyện đó để bám lên người tôi thôi, em đừng bận tâm."
Túc Thương giải thích cho cậu hiểu.
Anh cũng đừng vì em mà làm ảnh hưởng việc làm ăn của công ty.
Tô Niên nghiêm chỉnh nói, cậu cũng không để ý mấy người không liên quan đó.
"Đừng nghĩ nhiều, em chỉ cần lo ăn lo học lo nghỉ ngơi thật tốt, béo tròn là được rồi."
Nam nhân bẹo má đã có thịt của đứa nhỏ sủng nịnh nói.
Tô Niên bị anh trêu xấu hổ nhéo nhéo lòng bàn tay anh đứng lên chạy đến quầy bánh.
"Chị xin lỗi nha, tự nhiên khiến em bị chửi không duyên cớ."
Hạ Tình hối lỗi nói.
Tô Niên xua tay, cậu bị câm thật mà, cũng có phải chuyện ngày một ngày hai, cậu còn thành cái cớ cho người kia nói xấu Hạ Tình nữa.
"Trước đó có chuyện gì sao?"
Túc Thương nhíu mày hỏi.
Tô Niên chạy đến kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
Túc Thương cũng đã điều tra chuyện của Hạ Tình nên hiểu rõ, nhưng dám dùng đứa nhỏ để mắng chửi người, không cho cô ta một bài học thì không được mà.
Hạ Cầm mang theo khó chịu trở về nhà, trong lòng tính toán làm sao nắm lấy người nam nhân kia, tranh thủ lúc anh ở Tế Đông mà trở thành thiếu phu nhân của Túc gia.
"Ba, hôm trước con nghe thấy ba muốn bàn chuyện làm ăn cùng Túc thị đi?"
Cô ta vừa nhìn thấy Hạ Thành đã nhào đến ôm tay ông ta làm nũng.
"Con nghe ở đâu?"
Hạ Thành sững sốt nhìn cô ta nghiêm giọng hỏi lại.
"Ba đừng giấu nữa. Ba không biết đâu, hôm nay con đã gặp Túc tổng."
Hạ Cầm đắc ý nói.
"Con nói ai?"
Hạ Thành giật mình hỏi lại.
"Thì chính là Túc Thương đó!"
Hạ Cầm ngồi xuống ghế sofa bên cạnh ông giương cằm nói.
Hạ Thành kinh ngạc nhìn con gái mình.
"Ba, người đưa dự án kia cho con, con sẽ giúp ba hoàn thành, còn có, con cũng muốn làm Túc thiếu phu nhân."
Hạ Cầm kiêu ngạo nhìn ông nói.
"Con chắc chắn mình câu được anh ta?"
Không phải Hạ Thành chê con gái mình, nhưng Túc Thương nổi tiếng là cấm dục, đời sống trong sạch như hồ nước không có cá, bao nhiêu tiểu thư ở Mạc Bắc cũng không vươn đến nổi, con gái chỉ thấy anh ta mà đã dõng dạc nói muốn làm thiếu phu nhân Túc gia? Có chút không được thực tế lắm.
Đừng có làm không xong lại chọc giận người đàn ông kia, lúc đó mất còn nhiều hơn được nữa.
Túc thị chỉ mới vươn đến Tế Đông được hai năm nhưng khí thế ẩn ẩn đã muốn vượt mặt thế gia lâu đời là họ. Hạ gia cũng có ý muốn lôi kéo làm ăn với họ nhưng Túc thị rất cứng rắn, không dễ qua mặt chút nào. Hai năm nay cũng chỉ có hai dự án nhỏ không đáng kể được hợp tác cùng họ nhưng chẳng thấm vào đâu.
Dự án mới này rất lớn, có khi còn chưa chắc lấy được sự hợp tác của Túc thị đâu.
"Ba yên tâm, con gái có tự tin, có nhan sắc, còn có lợi thế nữa."
Hạ Cầm đối với việc ông tỏ ra nghi ngờ mình rất là không vui, nhưng cô ta cũng không từ bỏ.
"Con muốn làm gì thì cũng suy nghĩ cho thật kỹ, làm ảnh hưởng đến Hạ gia hợp tác cùng Túc thị sau này thì đến ba con cũng không cứu được con đâu. Dự án kia trước không nói, con bám được lên người anh ta rồi hẳn tính đi."
Nói rồi ông ta đứng lên đi ra ngoài.
Hạ Cầm giậm chân nhìn theo bóng lưng ông ta, trong lòng càng thêm quyết tâm.
Có bao nhiêu cái hợp đồng cũng chẳng bằng việc nắm lấy người đàn ông kia, đợi cô làm Túc thị phu nhân rồi Hạ gia cũng phải nịnh bợ cô thôi, hừ.
...
Bên này Hạ Cầm mơ mộng viễn vông, bên kia Hạ Duẫn đã trù tính việc dùng đứa con trai chưa vào gia phả kia của mình lôi kéo Túc Thương.
Ai nấy trong Hạ gia giống như con sói bị bỏ đói, biết rõ Túc Thương khó chơi nhưng vẫn cứ nhắm vào anh, cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra.
Mà Tô Niên ở trong trường lại đã đụng đến người nhà Hạ gia.
Hạ Văn Nhi dù không tình nguyện nhưng vẫn theo lời ba mình đến gặp Tô Niên.
Cô ta canh ở ngoài cửa phòng học của Tô Niên thật lâu, ngay khi Tô Niên bước ra khỏi phòng học đã hít sâu một hơi:
"Anh ba!"
Cô lên tiếng gọi đồng thời chạy lại kéo tay Tô Niên.
Tô Niên tự nhiên bị người lôi kéo theo bản năng giãy ra, nhưng tay của Hạ Văn Nhi cứ cố chấp nắm lấy, cảm thấy có chút đau sau khi dùng sức thì cậu không giãy nữa, đối với cô ta xua tay.
Hạ Văn Nhi thấy cậu không nói gì mà hành động như vậy thì ngẩn ra.
Tô Niên thấy lực đạo đang nắm lấy mình thả lỏng thì giãy mạnh ra, nhưng cánh tay cũng bị móng tay của cô ta cào xước.
Cậu ôm tay nhích người tránh xa Hạ Văn Nhi.
"Anh ba..."
Hạ Văn Nhi bị cậu giãy ra cũng tỉnh lại, muốn tới gần nhưng Tô Niên đã đề phòng mà theo đó lùi về sau.
"Niên Niên!"
Ngọc Trạch từ phía xa nhìn thấy thì chạy đến kéo Tô Niên ra sau, cảnh giác thì Hạ Văn Nhi.
"Cô là ai?"
Hắn lạnh giọng hỏi.
"Cậu là ai? Tôi tìm anh ba của tôi, liên quan gì đến cậu?"
Hạ Văn Nhi sừng sộ lên.
"Ai là anh ba của cô? Nhận người cũng bá đạo vậy sao?"
Ngọc Trạch cười lạnh phản bác.
"Tôi cũng không tìm cậu, tôi tìm anh ta. Anh ba, anh theo em về nhà đi, ba rất muốn gặp anh, mẹ anh cũng vậy, dì rất thương tâm."
Hạ Văn Nhi dọn sẵn kịch bản mà đối với Tô Niên phía sau Ngọc Trạch diễn.
Nhưng cô ta diễn quá dỡ.
"Cậu ta là anh ba của cô? Vậy cô nói xem cô tên gì?"
Ngọc Trạch che lại Tô Niên, tiếp tục đối cô ta hỏi.
"Tôi là Hạ Văn Nhi, tôi..."
"Vậy mà cô đòi nhận người ta làm anh ba, người ta cũng không cùng họ với cô, đừng làm trò nữa!"
Nói rồi Ngọc Trạch kéo tay Tô Niên muốn đi.
"Anh ta chính là anh ba thất lạc nhiều năm của nhà tôi! Cậu không biết thì đừng có nói bậy!"
Hạ Văn Nhi hét toáng lên khiến nhiều người nhìn lại đây.
Ngọc Trạch nhíu mày không vui nhìn cô ta.
Cô nhận nhầm rồi, tôi không phải!
Tô Niên từ phía sau đưa tập giấy ra, dù biết lai lịch của Hạ Văn Nhi cũng tỏ ra không biết gì, ngây thơ nhìn cô ta.
Hạ Văn Nhi ngây ngẩn cả người nhìn tập giấy.
Ngọc Trạch thừa cơ cô ta ngẩn người thì kéo Tô Niên bỏ chạy.
Hai người một đường chạy đến tiệm bánh, đầy đầu mồ hôi dựa vào cửa thở hồng hộc.
"Hai đứa làm sao thế? Phía sau có ma đuổi tới hay gì?"
Hạ Tình cũng bị tình cảnh này của hai người làm cho giật mình đi ra, vừa đưa khăn giấy vừa hỏi.
Ngọc Trạch xua tay, cố gắng ổn định nhịp thở.