Từ lúc trở về đến giờ đã hơn một tiếng rưỡi, hai người đã quật lộn trên giường hơn một tiếng đồng hồ...
Túc Thương cũng chỉ dám làm một lần... Dù một lần này hơi lâu, nhưng anh cũng không dám làm nữa.
Cách giờ hẹn với đám người còn hai tiếng...
Túc Thương ôm cậu ngồi bật dậy, hai tay bợ mông đứa nhỏ đi vào nhà tắm.
Tô Niên phải cắn chặt môi mới không để cho bản thân thốt ra âm thanh mị hoặc kia.
Túc Thương cật lực không nhìn đến khuôn mặt nhỏ ửng hồng kia, thật nhanh tẩy sạch nơi mềm mại mê người bị anh làm mềm, dùng khăn tắm bao cậu lại mang ra ngoài.
Tô Niên ngồi trên thảm nhìn nam nhân bận rộn thay nệm giường mới mà cười ngốc nghếch, vừa mệt mỏi che miệng ngáp dài một cái.
"Ngủ đi."
Anh ôm cậu đặt lên giường, đắp chăn thật kín rồi hôn lên trán nhỏ ôn nhu nói.
"Tôi sẽ ra ngay với em."
Anh phải nói vậy đứa nhỏ mới chịu buông tay ra, mềm mại gật đầu mà nhắm mắt.
Tô Niên hơi hé ra nhìn nam nhân đi vào nhà tắm, lúc này mới thật sự ngủ đi.
Trong lúc mê mang Tô Niên cảm thấy có người ôm lấy mình, mùi hương và vòng tay quen thuộc khiến cậu yên tâm mà dựa vào lòng đối phương, hạnh phúc tràn ra khoé môi.
...
Túc Thương nhìn thấy mẹ Túc ngồi trong phòng khách cũng không bất ngờ.
Mẹ Túc nhìn con trai đi vào phòng bếp, bà nhanh chóng nhận ra khác lạ.
Nói sao nhỉ... Có chút giống như cây cối sau mưa, căng đầy sức sống.
Bà trợn mắt lên nhìn con trai thật lâu, sau đó quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt, trong lòng có chút suy đoán...
Không lẽ con thỏ trắng đã bị sói xám ăn?
Túc Thương bị ánh mắt của mẹ mình nhìn đến nhột nhạt cả người.
"Ba con có nói đi bao lâu không?"
Anh đành phải dùng chuyện khác để dời đi chú ý của mẹ Túc.
"Chỉ nói sẽ cố gắng về trước tết cùng Nhạc Nhạc luôn."
"Con ăn thịt người ta rồi đi."
Bà vừa nói xong Túc Thương đã sặc.
Nhiều khi anh cảm thấy rất bất lực khi đối diện với mẹ mình.
"Làm gì cũng phải tiết chế một chút. Đứa nhỏ kia gầy yếu như vậy, con nên bồi bổ cho nó nhiều hơn đi."
Mẹ Túc cũng không trêu ghẹo anh, nói xong thì quay lại tiếp tục xem tivi.
Túc Thương thấy bà không tiếp tục nữa thì thở phào, đi vào phòng gọi đứa nhỏ dậy.
Nhưng mà đứa nhỏ lại làm nũng không muốn dậy.
Túc Thương thấy cậu buồn ngủ như vậy cũng bất đắc dĩ lại sủng nịnh, cũng không ép cậu nữa, giúp cậu thay quần áo, sửa soạn tươm tất rồi bế bỏng lên.
"A..."
Tô Niên nhỏ tiếng kinh hô, nhưng vẫn rất mệt mỏi mà ngã trên vai nam nhân, đầu dựa sát vào đầu anh mơ màng.
"Hai đứa lại đi đâu sao?"
Mẹ Túc nhìn trạng thái của Tô Niên mà nhướng mày hỏi anh.
Tô Niên chưa tỉnh ngủ nghe tiếng bà thì cờ cũng đổ, bối rối mở mắt ra.
Túc Thương phải cảm thán mẹ mình quả là có uy lực, anh thả đứa nhỏ xuống theo ý cậu.
"Đi chơi với bạn, mai họ về rồi."
Túc Thương cũng không dừng lại, nắm tay đứa nhỏ đi ra cửa, vừa trả lời mẹ Túc.
"Dạo này đường xá khá đông đúc, nhớ cẩn thận một chút."
Mẹ Túc dặn dò khi Túc Thương mang giày cho đứa nhỏ.
"Con biết rồi, mẹ cũng không cần đợi con, nên ngủ sớm đi."
Anh phủi tay đứng lên nói.
"Được rồi, Niên Niên đi chơi vui vẻ nhé."
Bà xua tay, đối với đứa nhỏ đang ngoan ngoãn đứng bên huyền quan ngứa tay sờ sờ má nhỏ cười nói.
Tô Niên gật gật đầu, đối với bà cúi chào lễ phép rồi mới theo nam nhân ra cửa.
Mẹ Túc nhìn hai người rời đi, nhịn không được chạy vào nhà đi tìm ông xã chia sẽ tin tức tốt.
Vốn bà định chờ ba Túc về rồi mới nói, nhưng giờ bà buồn chán, muốn được giải bày.
Túc Thương không biết mẹ Túc đang rêu rao về đứa nhỏ của anh, mà có biết anh cũng không cản được bà, lái xe đưa đứa nhỏ ngáp ngắn ngáp dài đến địa điểm hẹn gặp của đám người offline.
Tối nay họ sẽ đi ăn hải sản.
Nơi Lưu Hiển chọn là một quán ăn trong khá bình dân giản dị.
Nói nó bình dân là vì địa điểm nằm bên cạnh một nhánh nhỏ của sông Lương, vị trí khá vắng vẻ, có chút giống khu nghèo, cũng không biết Lưu Hiển làm sao mò được.
Vừa bước xuống xe họ đã bị mùi thơm quyến rủ tập kích, nước miếng nuốt ục ục.
Bởi vì nằm bên cạnh dòng sông nên có gió mát lạnh thổi đến, Tô Niên bị anh trùm kín trong áo khoác măng tô, chỉ lộ ra mái đầu xù xù, cả người trông càng nhỏ nhắn hơn.
Chủ quán là hai vợ chồng trung niên, còn có một đứa con trai.
Lưu Hiển nói ông chủ trước đây là thầy dạy của một trung tâm vệ sĩ, sau này không làm vệ sĩ nữa nên về mở quán hải sản bình dân cùng vợ con.
Người biết đến quán này không nhiều nhưng đã ăn rồi sẽ tiếp tục quay lại đây, nên nơi này toàn khách quen đến ăn thôi.
Đám người nhìn ông chủ quán cơ bắp cuồn cuộn mà trố mắt, này thì ai dám tới đạp quán nhỉ?
Quán nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một đám khách lớn, mới đầu ông chủ còn tưởng xã hội đen đến tìm nữa chứ, nhưng nhìn lại toàn là nam thanh nữ tú thì nở nụ cười chuyên nghiệp tiến lên đón tiếp.
Đám người xếp hàng dài ngồi bên cạnh dòng sông, vừa nói chuyện vừa ngửi mùi thơm của hải sản được chế biến tỉ mỉ, ai nấy đều cảm thấy con sâu đói chồi lên không ngừng.
Trước họ còn có hai người khách ngồi ở quán, trông khá là thân thuộc với ông chủ, thấy ông gặp được một nhóm khách nhân như vậy thì trêu ghẹo ông sắp phát tài.
Ông chủ cười đùa cùng họ, sau đó trở vào phụ giúp vợ con chuẩn bị lượng lớn món ăn cho đám khách sộp.
Quán nhỏ hẻo lánh nhưng hải sản thì vẫn đầy đủ, đa dạng chủng loại, tôm hùm, cua huỳnh đế, tôm tích cũng có... Ngao sò ốc hếu không thiếu, tôm hùm đất cũng nhảy đành đạch trong thau nước lớn.
Mọi thứ đều tươi sống bắt lên chế biến liền, bởi vậy nên quá trình chờ đợi có hơi lâu.
Nhưng đám người cũng không vội, ở trên bàn ăn chơi trò chuyền đũa.
Ừm thì cách thức là ném đồng tiền rồi chuyền chiếc đũa, đồng tiền rớt xuống thì ngừng, người cầm chiếc đũa sẽ có hai lựa chọn, một là nói về mối tình đầu của mình, hai là uống nữa chai bia.
Bia ở đây chai nhỏ thôi nhưng uống nữa chai cũng hơi ngán.
Bởi vì nơi này bình dân nên đám người cũng tận hứng mà chơi đùa, lúc mới bắt đầu trò chơi cũng rất thú vị.
Đồng tiền tung lên rớt xuống chẳng được mấy giây, vậy nên chiếc đũa chuyền chưa được mấy người đã phải ngừng, đối tượng cầm đũa cũng mếu máo.
"Nào nào, nói thật đi, cậu uống không nổi nữa chai bia này đâu!"
Đám người nhao nhao trêu ghẹo Hồng Kỳ.
Thiếu niên cầm chiếc đũa mà muốn bẻ nó làm đôi.
Cảnh Thiên bị cậu trừng cũng nhún vai tỏ ra vô tội.
"Tôi... Tôi không có..."
Thiếu niên vào thế bí, dù mất mặt xấu hổ cũng phải lí nhí nói.
Đám người cười ầm lên.
"Thật không vậy?"
Họ còn không tin mà hỏi lại.
"Nếu không tôi cũng không biết tại sao môi của Tô Niên đỏ rồi, đám người xấu này!"
Hồng Kỳ giận dữ rống lên.
Tô Niên đang cúi đầu nói chuyện với Túc Thương tự nhiên bị điểm danh, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Đám người lại thêm một phen ầm ĩ.
"Tiếp tục nào, nhiều người chắc đang chuẩn bị kịch bản lắm, nên nhanh lên thôi."
Lưu Hiển xấu xa nói, vừa hô bắt đầu vừa tung đồng tiền.
Hồng Kỳ không nói hai lời quăng cái đũa đi.