"Thấy nó không, trước chạy số nhỏ, chạy năm phút lại bấm một cái, cứ thế tăng lên, nhớ chưa?"
Túc Thương chỉ cho cậu nơi điều chỉnh mức độ của máy tập chạy, thấy cậu gật đầu thì bấm vào nút khởi động.
Bàn đạp bên dưới bắt đầu chuyển động.
Tô Niên hiểu ý mà đạp lên.
Mức độ đầu tiên rất chậm, giống như đi bộ vậy, nhưng Túc Thương vẫn bắt cậu chạy năm phút, Tô Niên cũng ngoan ngoãn mà chạy.
Anh ôn nhu sờ đầu cậu rồi đi đến máy tập cơ bụng phía sau lưng cậu.
Tô Niên đưa mắt dõi theo anh.
Nhìn anh hai tay đặt sau gáy nhịp nhàng mà ngồi dậy lại nằm xuống, mỗi lần như vậy cơ bắp trên người lại nổi lên, quyến rủ chết người.
Túc Thương cũng để cậu nhìn, nhưng anh ngẫm thời gian đã gần năm phút thì liếc mắt nhìn cậu.
Tô Niên vội vàng quay đầu lại, trên máy hiện thời gian đã là 4:50 giây.
Đi năm phút chẳng thấm vào đâu nhưng chạy thêm năm phút trán Tô Niên đã thấm mồ hôi.
Đến khi cậu chạy đến phút thứ mười lăm thì một bàn tay vươn đến bấm hạ tốc độ của máy tập đến mức thấp nhất nhưng không tắt đi.
Đợi cho cậu đi bộ thêm ba phút anh mới tắt nó đi.
Anh lấy cho cậu một cốc nước ở máy lọc bên cạnh, dùng khăn lông lau mồ hôi cho cậu.
"Đợi tôi một chút!"
Anh nói rồi đi đến một thảm tập có độ bám, bắt đầu hít đất.
Nhưng anh chỉ dùng một tay để nâng đỡ cơ thể lên xuống nhịp nhàng.
Tô Niên tròn mắt chạy tới ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn xem.
Hít đất thì lúc học quân sự cậu từng thấy rồi, nhưng đều là dùng cả hai tay, dù vậy đám sinh viên chỉ hít được năm mười cái đã nâng lên không nổi, người tốt nhất chỉ được hơn ba mươi cái.
Mà Túc Thương dùng một tay nhưng đã được ba mươi cái rồi, anh còn rất nhàn nhã tiếp tục nâng lên hạ xuống.
Tô Niên nhìn cơ bắp trên cánh tay anh mà sáng mắt, kiềm lòng không đậu mà đưa ngón tay ra chọt chọt.
Cứng.
Một chữ này lập tức xuất hiện trong đầu cậu.
Sau đó lại dùng hai ngón tay bóp bóp.
Vẫn cứng.
Tô Niên được nước lấn tới tiếp tục thử những chỗ khác, giống như làm chuyện thú vị mà nhẻm miệng cười.
Đến cái thứ năm mươi thì Túc Thương đổi tay.
Tô Niên không biết nghĩ gì, giảo hoạt nhìn anh, sau đó từ từ nhỏm người dậy, nhẹ nhàng đặt mông ngồi lên lưng Túc Thương.
Vậy mà người kia vẫn xem như không thấy, vẫn tiếp tục nâng người đồng thời nâng cả Tô Niên lên, rồi nhịp nhàng hạ xuống.
Tô Niên trợn tròn mắt lên.
Cứ thế Túc Thương mang trên mình một con Tô Niên hoàn thành bài hít đất mỗi ngày của anh.
Mà Tô Niên từ ngồi chuyển sang nằm bò trên lưng Túc Thương luôn.
Túc Thương hơi nghiêng một chút Tô Niên đã như cá viên mà lăn xuống.
Tô Niên đang nằm mơ màng bị anh doạ hết hồn, lúc muốn ngồi dậy lại bị người đè ra hôn đến ngất ngây.
Túc Thương đòi đủ phúc lợi mới ôm lên con Tô Niên đi tắm.
Vừa đặt lưng lên giường Tô Niên đã muốn đi tìm chu công đánh cờ, đợi Túc Thương đi ra nhìn cậu nằm co người trên giường, chăn cũng không đắp mà nhíu mày.
Bởi vì cậu nằm đè lên chăn nên Túc Thương phải bế cậu lên, Tô Niên hơi mở mắt, thấy là anh thì vòng tay lên ôm cổ, lại nhắm mắt.
Túc Thương bật cười, ôm cậu đắp chăn đi ngủ.
Một đêm mộng đẹp.
...
"Qua kiểm tra phát hiện thì cổ họng có dấu vết bị ám khói, thời gian ủ bệnh quá lâu khiến cho đại bộ phận dây thanh quản bị tổn thương nặng, teo biến. Anh còn nói cậu ta có tiền sử trầm cảm lúc nhỏ, xét thấy cho dù chữa trị được cổ họng thì chưa chắc cậu ấy có thể nói lại được. Điều trị tâm lý với những người bị tổn thương từ lúc nhỏ rất khó khăn."
Bác sĩ đối Túc Thương nói.
Nếu lúc nhỏ được điều trị sớm thì có lẽ giờ Tô Niên đã nói được rồi, thời gian quá lâu khiến cho quá trì điều trị càng thêm khó khăn, dù điều trị được thì cũng tốn rất nhiều thời gian.
Túc Thương cũng đã tìm hiểu từ nhiều chuyên gia nên anh biết quá trình này dài dòng cỡ nào.
Anh nhìn đứa nhỏ đang ngồi cách đó không xa vì chạy ngược chạy xuôi để khám tổng quát đến mệt mỏi mà dựa đầu vào tường mơ màng, ôn nhu tràn đầy đôi mắt.
"Điều trị cổ họng có cần nằm viện không?"
Anh hỏi bác sĩ.
"Trước mắt thì không cần, định kỳ dùng thuốc để dây thanh quản căng ra, lại tiến hành vật lý trị liệu như xoa bóp châm cứu, đợi thanh quản trở lại bình thường thì mới tính tiếp được."
Bác sĩ lắc đầu nói.
"Thuốc là dạng tiêm nên yêu cầu đến bệnh viện để tiến hành cùng với châm cứu, chỉ có vậy thôi."
Ông nói thêm.
Túc Thương gật đầu ý đã biết, sau khi hẹn bác sĩ ngày khác sẽ đến bàn bạc kỹ càng hơn thì mang theo đứa nhỏ nhà mình trở về.
Tô Niên cả người như trên mây bị anh nắm tay kéo đến nơi đậu xe.
"Buồn ngủ như vậy?"
Anh cài dây an toàn cho đứa nhỏ vừa ôn nhu hỏi.
Đứa nhỏ gật đầu.
"Đi ăn sáng rồi cho em ngủ."
Anh dỗ dàng, lái xe rời khỏi bệnh viện.
Cũng không biết tại sao đứa nhỏ lại buồn ngủ như vậy.
Buổi tối cũng đã ngủ sớm, buổi sáng vẫn dậy như thường lệ, sau đó đi khám định kỳ đến giờ thôi.
Hay do thời tiết thay đổi nên cơ năng chưa điều chỉnh?
Anh chỉ có thể nghĩ được như vậy, sau khi chăm sóc đứa nhỏ ăn sáng xong thì mang cậu về đi ngủ tiếp.
Một giấc ngủ này trực tiếp ngủ đến trưa, Túc Thương đoán không sai, đứa nhỏ chưa quen khí hậu nên sốt nhẹ, sau khi cho cậu uống thuốc lại ngủ thêm một giấc đến chiều thì đứa nhỏ mới thanh tỉnh trở lại.
Ngọc Trạch chỉ biết Túc Thương đưa cậu đi kiểm tra cổ họng, cả ngày nay ăn uống hắn đều tự mình giải quyết, đến chiều mới nhắn tin cho Tô Niên hỏi tình hình, còn có bao giờ họ mới đến đây nhưng người bắt trả lời lại là Túc Thương.
Anh nói hắn tự đến nơi tập trung trước, hai người họ sẽ đến sau, cũng không nói Tô Niên bị sốt.
Dù sao cậu cũng không sao rồi.
...
Ngọc Trạch từ khách sạn đi ra một đường đi thẳng đến quảng trường lớn, năm trăm mét chỉ mất vài phút mà thôi.
Buổi chiều trên quảng trường khá đông người, có bọn nhỏ trượt partin, lướt ván với nhau, có người lớn tuổi đi tản bộ nói chuyện phiếm.
Quảng trường này rất lớn nên nếu không định địa điểm cụ thể thì không thể nào tìm được nhau.
May mắn giữa quảng trường có một đài phun nước cực lớn, họ lấy nơi này làm nơi tụ tập, cụ thể là hướng từ khách sạn nhìn đến.
Lúc này quanh đài phun nước đầy người nhưng đều rải rác, chỉ có phương hướng từ khách sạn đi ra thì tụ tập một đám chừng mười mấy người, có trai có gái, nhỏ cũng là sinh viên, lớn thì từ ba mươi trở xuống, đang nói chuyện rôm rả, thật náo nhiệt.
Bởi vì Ngọc Trạch nhắm thẳng đến chỗ này nên khi chỉ còn cách năm mét thì đã có người nhìn đến hắn.
Cho đến khi Ngọc Trạch đến cách họ chừng năm bước chân thì mới lên tiếng.
"Bang hội Biển Sâu?"
Hắn nhìn đám người đang giương mắt tò mò nhìn mình hỏi.
"Khoan khoan, để tôi đoán, Cá Mập?"
Một cô gái cột tóc đuôi ngựa dong dỏng cao, khuôn mặt thanh tú chừng hai mươi mấy tuổi, có khí chất đại tỷ giơ tay ngăn lại đám người, bắt đầu nhìn Ngọc Trạch đoán già đoán non.
Ngọc Trạch lắc đầu.
"Cá Mập đã ra trường rồi, cậu này nhìn trẻ măng, tôi đoán là Cá Chuối!"
Thanh niên có mái tóc với vài cọng xoả trước trán cao cỡ Ngọc Trạch mặc một cái áo sơ thun trắng có cổ khá chính chắn nhưng lời nói ra lại đầy bông đùa.
Ngọc Trạch lại lắc đầu.
"Sao các người toàn đoán trong bang, có người ngoài bang kìa!!"
Một cô gái tóc ngắn đến vai trang điểm nhẹ nhàng đáng yêu xoay quanh Ngọc Trạch dò hỏi.