Tô Niên cứ tưởng anh sẽ không đi, vậy mà giờ anh lại hỏi cậu có muốn đi hay không?
Chẳng lẽ cậu đi thì anh sẽ đi?
Lúc Tô Niên hỏi chuyện này thì Túc Thương cũng cho cậu câu trả lời khẳng định.
Cá Kình vốn đã tuyệt vọng, ai ngờ gần đến kỳ nghỉ đông lại nghe anh nói sẽ đi, hắn vội vã lập nhóm Q chat thương lượng chuyện này.
Bang hội Biển Sâu có gần trăm người nhưng thành viên nồng cốt lại thân thiết chỉ có tầm năm mươi người, dù vậy đây cũng là con số lớn.
Nhưng cuối cùng số người đi offline chỉ có ba mươi lăm người, thêm hai người ngoài là Tô Niên và Ngọc Trạch thì thành ba mươi bảy người.
Quá trình họp bàn chuyện offline cả Tô Niên lẫn Túc Thương đều không tham gia, lúc đám người hội họp trong một phòng thì hai người họ úm trong một phòng khác anh anh em em với nhau.
"Tôi đặt vé cho cả em và Ngọc Trạch, đến nơi tôi sẽ ra đón em."
Ngày offline được định vào chiều ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, xem như cho những người ở xa còn chạy đến được, từ chiều đến tối có thể quậy banh nóc.
Ngọc Trạch nói muốn ở khách sạn cùng đám người Biển Sâu.
Tô Niên bĩu môi nhìn anh.
"Em muốn ở cùng họ? Không ở cùng tôi?"
Túc Thương buồn cười nhìn cậu.
Tô Niên cật lực lắc đầu, cậu không có nói thế mà.
"Cậu ta là sợ bị đút cơm chó."
Túc Thương nhếch lên khoé môi.
Tô Niên trợn to mắt, sau đó cũng cười.
Chỉ còn ba ngày nữa thôi, bởi vì ngày cuối cùng Tô Niên vẫn còn thi nên chiều ngày cuối cùng cậu mới bay đến chỗ Túc Thương được.
Cậu đã nhắn tin cùng viện trưởng Tô Thanh, bản thân ngày hai tám tết sẽ về cô nhi viện. Tô Thanh chỉ hỏi cậu sao về trễ vậy, Tô Niên cũng thành thật nói đi cùng bạn học. Tô Thanh vừa nghe đã không hỏi gì nữa, chỉ dặn cậu đừng tiết kiệm, đi chơi vui vẻ.
Cậu có thể nghe ra sự vui mừng trong lời nói của bà, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Mấy tháng nay Tô Niên đi làm cũng để dành được rất nhiều tiền. Trước khi gặp Túc Thương cậu còn tốn tiền ăn uống mỗi ngày, gặp anh rồi khoản đó bị cắt đi, thành ra cậu cũng không chi tiêu gì nhiều nữa, lương lãnh về cũng dồn ở đó. Đợi đến tết, cậu sẽ mua sắm đồ tết về cho bọn nhỏ ở cô nhi viện.
Tô Niên vẫn chưa cùng viện trưởng nói chuyện của Túc Thương, anh cũng nói đợi anh đến rồi cho bà biết.
Kỳ thi vừa kết thúc sinh viên cả trường đã ồn ào dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị nghỉ đông.
Thời đi học dù là tiểu học cao trung cho tới đại học, chỉ cần đến ngày nghỉ là ai cũng thấy mùa xuân đến rồi, tất cả đều như chim nhạn cất cánh bay đi, không khí trong khu ký túc xá đặc biệt náo nhiệt.
Tiếng la hét, tiếng dọn đồ, tiếng chào tạm biệt bạn cùng phòng, tiếng hẹn gặp lại vào năm sau...
Rộn rã lại thân thiết.
Hai người Tô Niên cũng dọn đồ chuẩn bị lên đường.
Ngọc Trạch thì đơn giản, hắn chỉ mang vài bộ đồ để đến Mạc Bắc chơi, sau khi về thì trực tiếp hồi phủ, rất nhiều đồ đều để lại ký túc xá.
Tô Niên vốn còn đang sầu muộn có nên mua một cái vali hay không, nhưng Túc Thương lại nói cậu không cần mang gì, ở đây anh đã mua cho cậu, chỉ cần đem người đến đây là được.
Cuối cùng lúc lên đường Tô Niên chỉ xách một cái túi có đựng đồ cá nhân bên người, theo Ngọc Trạch kéo vali đến sân bay.
Bác Mạc đúng giờ đến đón hai người.
Sau khi cảm ơn rồi nhận vé máy bay từ tay ông thì hai người bước vào cổng soát vé.
Lần đầu đi máy bay Tô Niên có chút rụt rè lại tò mò háo hức, cậu dù đã đến đây hôm tiễn Túc Thương đi, đối với sân bay rộng mênh mông cũng có điều nhận thức, nhưng tự thân đứng trên sân bay cậu mới biết, bản thân quá sức nhỏ bé.
Vé máy bay Túc Thương đặt cho hai người nằm ở khoang hạng nhất, một khoang chỉ có mười ghế cực kỳ rộng rãi và sang trọng, người ngồi ở đây không phú thì quý, chỉ có hai người họ lạc loài...
"Lần đầu tôi đi khoang hạng nhất đó!"
Ngọc Trạch nhỏ giật nói.
Tô Niên khác gì hắn, cậu còn mới đi máy bay cơ, vậy mà đã được ngồi nơi tốt nhất rồi.
Tô Niên nên cảm thán vận mệnh đã bắt đầu đối tốt với cậu rồi hay không?
"Anh ta đối với cậu rất tốt!"
Ngọc Trạch thở nhẹ nói.
Hắn nhìn bạn cùng phòng cười ngọt ngào gật đầu mà thật tâm vui mừng cho cậu.
Tương lai nói không tới, ít nhất hiện tại Tô Niên tốt, vậy là đủ rồi.
Thật ra có nhiều chuyện Ngọc Trạch nghĩ tới nhưng không có nói với Tô Niên, hắn sợ nói ra rồi Tô Niên sẽ không vui vẻ như bây giờ nữa.
Chưa kể còn không biết hai người sẽ đi xa đến đâu, vậy nên hắn không nói, đợi chuyện đến thì biết vậy.
Từ đây đến Mạc Bắc cần một tiếng rưỡi, cũng không tính là lâu.
Tô Niên còn chưa kịp chợp mắt đã nghe thấy thông báo chuẩn bị hạ cánh của máy bay rồi.
Lúc này Tô Niên mới nhớ ra Túc Thương đã nói sẽ đến đón mình, cậu háo hức đến mức muốn bay đi liền luôn.
"Cậu ngồi yên coi, còn chưa hạ cánh mà."
Ngọc Trạch thấp giọng chỉnh lại bạn cùng phòng đang lộn xộn.
Tô Niên cười toe toét với hắn.
Ngọc Trạch bất lực.
Quá trình máy bay hạ cánh cũng không chậm, nếu không phải Ngọc Trạch giữ lại có khi Tô Niên đã chạy đi ngay khi vừa đặt chân xuống sân bay.
Tô Niên dù rất cố gắng kiềm nén nhưng với chiều cao khiêm tốn cậu vẫn cố gắng nhón chân nhìn đến khu chờ của sân bay, đôi mắt như muốn xuyên thấu qua trướng ngại nhìn đến thân ảnh mà cậu luôn nhớ thương, hằng ngày chỉ có thể nhìn không thể chạm.
Tô Niên cũng không biết từ lúc nào mà cậu khao khát được ôm lấy anh như vậy.
"Tô Niên, nói cậu nghe, ở đây là Mạc Bắc, người nhận ra anh ta rất nhiều, cậu đừng có xúc động nha, nếu không ngay trong ngày hai người sẽ được lên báo đó!"
Ngọc Trạch cố gắng câu thông cùng Tô Niên.
Hắn thấy Tô Niên nghe lọt tai lại ngoan ngoãn gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng có lẽ hắn an tâm quá sớm...
Nhìn bạn cùng phòng vừa thấy người kia đã nhào đến ôm chầm lấy đối phương mà hắn có xúc động muốn đỡ trán.
Này thì ngoan ngoãn...
Túc Thương sau mấy tháng lại lần nữa ôm lấy đứa nhỏ nhà mình dù không mấy hài lòng với vòng eo nhỏ nhắn trong tay nhưng chỗ có thịt vẫn là đầy đặn lên, cũng xem như tốt đi.
"Đi thôi!"
Anh cũng không muốn ở sân bay trình diễn cho người ta xem, nắm tay đứa nhỏ rời đi.
Ngọc Trạch trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rất sợ hai người ở sân bay cho nhau cái hôn thắm thiết.
Nhưng cái chuyện hắn lo lắng vẫn là xảy ra.
Ngọc Trạch nhạy bén nhìn thấy có người vừa hạ máy ảnh xuống thì nhức đầu.
Nhưng may mắn là người kia có vẻ đã chuẩn bị trước, nhanh chóng có mấy người vệ sĩ mặc áo đen đi tới cùng những người kia "nói chuyện", sự việc mới không phát triển theo cái phương hướng đáng sợ kia.
Ngọc Trạch được một phen hãi hùng khiếp vía vì bạn cùng phòng vừa ngồi lên xe đã bất giác thở ra.
"Có mệt hay không?"
Túc Thương đối với đứa nhỏ đang nắm tay mình cứng ngắt cũng bất đắc dĩ để cho cậu nắm, đưa tay sờ mặt cậu, có chút lạnh.
Mạc Bắc so với Tế Đông lạnh hơn nhiều, lúc này là buổi chiều gần ngã tối nên không khí càng thêm sơ cứng, anh sợ cậu sốc nhiệt do chuyển đổi khí hậu đột ngột mà bị bệnh.
Tô Niên lắc đầu, dù đúng là có thấy lạnh hơn nhưng cậu mặc quần áo rất dày, chỉ có mặt là lạnh.