"Mai tôi sẽ bay lúc năm giờ chiều, em có đi tiễn tôi không?"
Anh nắm cái tay vẫn đang cầm áo mình nãy giờ, dùng ngón cái xoa nhẹ lưng bàn tay nhiều xương của cậu.
Tô Niên sao sẽ không đi được.
Túc Thương nhìn đứa nhỏ gật đầu như giã tỏi mà mềm lòng.
Nhưng anh không thể không về, chỉ trách hai người ở quá xa, không chung một thành phố, nếu không ít nhất mỗi ngày cũng sẽ được gặp nhau, bây giờ... Chỉ có thể như vậy mà thôi.
"Không cần chạy lung tung, đi đâu cũng phải nắm lên bạn cùng phòng của em. Không thì gọi cho tôi, tôi sẽ gọi người đến chở em. Không được tự mình đi phương tiện công cộng."
Lỡ gặp tên biến thái nào thấy đứa nhỏ nhà anh trắng trẻo lại không thể nói nổi lòng phạm tội thì chết.
Tô Niên nghĩ mình cũng không đi đâu, mấy hôm nay cậu biết nhiều nơi hơn đều là anh mang cậu đi.
Nếu không có lẽ đến hết chương trình đại học cậu cũng không biết Tế Đông ra làm sao nữa.
"Nhớ kỹ, không được giấu diếm tôi chuyện gì, tôi ở xa không thể chiếu cố được em, em lại bướng bỉnh tôi sẽ xách em về bên người giam lại."
Túc Thương hung ác lại uy hiếp, đứa nhỏ khó khăn lắm anh mới đào ra được, anh không muốn cậu xảy ra chuyện đâu.
Nếu được anh cũng muốn mang cậu về theo lắm, nhưng anh cũng không có sở thích bá đạo như vậy, đứa nhỏ nên có cuộc sống của mình, anh sẽ che chở, chứ không phải làm tổn thương đứa nhỏ.
Tô Niên gật gật đầu, cố nén lại xúc động muốn theo anh về.
Cậu không thể dựa dẫm vào Túc Thương mãi được, cậu cũng không muốn. Cậu muốn là bản thân được tự tin đứng chung với anh một cách quang minh chính đại, cùng anh sánh bước. Chẳng sợ là xuất phát sau, anh cũng đã ở đó nhìn về phía cậu, cậu chỉ cần chạy tới thôi.
Tối hôm đó Tô Niên lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng cũng quyết tâm xin Hạ Tình nghỉ một hôm.
Gần mười một giờ Hạ Tình nhận được tin nhắn của cậu, dù không hiểu đứa nhỏ này sao bây giờ mới xin nhưng chắc cậu đã suy nghĩ rất lâu để cho ra quyết định giữa đêm khuya này, cô cũng vui vẻ cho cậu nghỉ.
Tô Niên được đến sự đồng ý của Hạ Tình lúc này mới thoả mãn mà đi ngủ.
Hôm sau là chủ nhật, Tô Niên không cần đi học nhưng cậu vẫn theo thường lệ tỉnh lại, đánh răng rửa mặt rồi cầm áo khoác chạy đi.
Ngọc Trạch trong cơn mơ màng chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi cũng nằm trở về ngủ tiếp.
Hôm nay là ngày nghĩ nên đại đa số người đều ngủ nướng, sân trường lúc này cũng chẳng có mấy người qua lại nhưng họ vẫn nhìn Tô Niên mà tỏ ra tò mò.
Đêm hôm qua tin tức gây xôn xao diễn đàn trường đã bị gở xuống một cách im lặng, bởi vì vẫn luôn có người quan tâm nên khi nó bị gở đi đã kinhe động nhiều người, còn có người lập một bài viết riêng hỏi chủ thớt tại sao gỡ bài, là vì nhận ra mình sai rồi nên gở xuống hay không?
Bài viết đó đã nghẹt cứng sau khi tin kia bị gở xuống nhưng nó cũng nhanh chóng hạ nhiệt đi.
Cuộc sống học đường ai cũng thích chút bát quái không nhỏ không lớn để còn có cái mà tám với nhau, nhưng nếu không có bằng chứng thuyết phục thì rất nhanh người ta sẽ mất đi hứng thú với nó.
Túc Thương sao có thể không hiểu, vậy nên anh chỉ cho người gở nó xuống đồng thời hack luôn máy tính của Lộ Đình Đình, xoá sạch dữ liệu trong máy cô ta, để lại một dòng cảnh cáo rồi thôi.
Có phải quá nhẹ hay không?
Thật ra là không. Bởi vì trong quá trình hack máy tính của cô ta anh nhìn thấy vài thứ thú vị, nếu cô ta còn không chịu yên thì hôm sau bản thân sẽ được lên trang đầu tin tức cộng đồng cả nước.
Lộ Đình Đình vì dòng cảnh cáo kia mà mất ăn mất ngủ vài hôm, thấy không có chuyện mới dám đi học lại.
Còn việc cô ta có rút ra bài học không, Túc Thương cũng không muốn biết, chỉ cần cô ta dám tiếp tục nhảy nhót thì đừng trách anh.
Chuyện này xem như xong, có lẽ Tô Niên vẫn bị nhìn ngó thêm thời gian nhưng sẽ không nhiều người quan tâm nữa.
Lại nói Tô Niên một đường chạy đến cổng trường, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đợi người nhưng vẫn rất vui vẻ, khoé môi cứ cong cong.
Túc Thương không nghĩ từ phía xa đã nhìn thấy đứa nhỏ đứng bên đường, anh có chút ngạc kinh rồi lại hiểu rõ mà cười.
Vươn tay mở cửa ghế phụ, nhìn đứa nhỏ hớn hở ngồi vào, giúp cậu thắt dây an toàn rồi mới hỏi.
"Đợi lâu không?"
Vừa quay bánh lái cho xe chạy ra đường xong anh đã nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt đứa nhỏ.
Dù vẫn không có nhiều thịt nhưng da mặt đứa nhỏ rất tốt sờ, không có mụn thanh xuân, còn mềm mềm mại mại như da em bé, nếu mập tròn lên nhất định sẽ phúng phính đáng yêu.
Tô Niên lắc đầu, kéo tay anh viết vài chữ.
Túc Thương kinh ngạc, trong lòng lại mềm mại đến không xong.
"Vậy hôm nay muốn đi đâu?"
Anh nắm lại tay cậu mềm giọng hỏi.
Đi đâu cũng được, đi với anh.
Tô Niên cười ngọt ngào.
"Tất nhiên là đi với tôi rồi!"
Anh buồn cười nhéo nhéo lòng bàn tay đứa nhỏ, còn kéo tay cậu lên hôn hôn.
Tô Niên bị xúc cảm mềm ấm trên tay chọc cho đỏ mặt nhưng trong lòng lại hạnh phúc đến ngất ngây.
Cuối cùng Túc Thương lại đưa Tô Niên đến sở thú.
Mới đầu anh còn lo cậu không thích, nhưng nhìn đến đôi mắt tỏ sáng của đứa nhỏ anh mới yên tâm.
Thật ra dù anh có đưa cậu đi đâu thì Tô Niên cũng sẽ vui, tuổi thơ cậu chẳng có gì ngoài cô nhi viện, có nhiều thứ đều chưa từng thấy qua, đi qua. Vậy nên nơi nào cũng sẽ khiến cậu tròn xoe đôi mắt hạnh xinh đẹp, môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Lần đầu đi sở thú, còn là mang bạn trai nhỏ đi sở thú Túc Thương sâu sắc cảm thán về hai chữ vận mệnh, có lẽ sau này sẽ còn nhiều lần đầu tiên như vậy nữa đi.
Nhìn đứa nhỏ tay cầm cọng cỏ cho con hươu sao có hai cái sừng mới nhú trên đầu ăn, đôi mắt mở to háo hức khiến anh nhịn không được đưa tay lên nhéo nhéo mặt cậu.
Tô Niên ngơ ngác quay đầu qua nhìn anh, chạm đến nụ cười ôn nhu sủng nịnh của anh mà cười ngọt ngào.
Hai người ở trong sở thú chơi một buổi sáng, sau khi ăn trưa xong Túc Thương lại không biết đưa cậu đi đâu nữa, hai người đành trở lại khách sạn.
Tô Niên nhìn cái vali lớn đã được sắp xếp ổn thoả nằm trên giường mà thật lòng không nỡ.
Túc Thương thở dài kéo cậu đến ghế sofa, ôm đứa nhỏ vào lòng bật tivi mở kênh hoạt hình cho cậu xem.
Mới đầu Tô Niên còn hai tay ôm eo, đầu dựa vào bả vai anh buồn bã yểu xìu, một lúc sau ánh mắt cũng không tự chủ được mà hướng về phía màn hình phẳng đang chiếu phim hoạt hình mèo và chuột, trong phim con mèo đang vươn tay vào cái cửa nhỏ nhà con chuột, muốn lôi nó ra ngoài mà không được.
Túc Thương vẫn luôn chú ý đến cậu nên rất nhanh đã nhận ra đứa nhỏ đã chuyên tâm xem hoạt hình, anh tức cười.
Đứa nhỏ mới đó còn quyến luyến anh lúc này lại bị phim hoạt hình lôi kéo đến quên cả bi thương, tự nhiên anh muốn tắt tivi đi quá.
Nhưng chỉ là nghĩ thôi, đứa nhỏ ở bên cạnh anh cứ khóc rồi khóc, lát nữa anh phải đi rồi, đảm bảo cậu sẽ khóc cho xem, vậy nên lúc này chỉ có thể dời đi sự chú ý của cậu.
Hai người im lặng cùng xem phim hoạt hình, Tô Niên nằm gọn trong lòng nam nhân, dù mắt vẫn nhìn tivi nhưng hai tay vẫn ôm chặt vòng eo hữu lực của Túc Thương.
Túc Thương một tay ôm eo nhỏ một tay bợ mông còn âm thầm ăn đậu hũ của đứa nhỏ, hài lòng cùng cậu trải qua mấy tiếng trước khi lên máy bay trở về Mạc Bắc.