"Cậu..."
"Đình Đình thôi đi, giáo sư vào rồi kìa!"
Cô ta tính lớn giọng thì bị người bạn bên cạnh kéo tay khen.
Đúng thật là giáo sư đã xuất hiện ở cửa phòng nhưng bị một sinh viên năm trên gọi lại hỏi gì đó.
"Hai người không phải họ hàng đi!"
Lộ Đình Đình vẫn không muốn buông tha, thả nhỏ giọng nói xuống nghi ngờ nhìn Tô Niên hỏi.
Mới đầu cô tính lấy lui làm tiến để xin số của người đàn ông đẹp trai trông còn có tiền kia nên mới nói Tô Niên và anh là họ hàng, nếu Tô Niên biết điều lại sợ người ta hiểu sai mối quan hệ của hai người thì cậu ta sẽ ái ngại trước, sau đó cô lại vừa nhắc nhờ vừa uy hiếp một chút chắc chắn sẽ lấy được số của người kia. Hơn nữa cậu ta còn bị câm, khả năng cậu ta thoả hiệp dù hai bên chẳng quen biết gì nhau là rất lớn.
Vậy mà Tô Niên lại lạnh lùng cự tuyệt ngay từ đầu, thái độ chẳng mặn mà gì còn tỏ ra không hoan nghênh khiến cho Lộ Đình Đình càng thêm chắc chắn về mối quan hệ không bình thường của Tô Niên và người đàn ông kia.
Nếu cậu ta đã không biết điều thì đừng trách cô nặng tay.
Lộ Đình Đình cười khinh bỉ nhìn Tô Niên.
Thời đại hiện tại đồng tính cũng không xa lạ nhưng không hề phổ biến, rất nhiều người bài xích hoặc là mỉa mai đối với mối quan hệ này. Quan trọng nhất là Tô Niên nhìn nghèo nàn lại thân thiết với một người đàn ông lớn tuổi hơn trông còn có tiền, đi xe sang nữa. Chỉ cần vài ba câu dư luận cũng để nhấn chìm cậu ta, có khi còn ảnh hưởng đến cuộc sống nơi đại học.
"Anh ta đang bao nuôi cậu chứ gì? Nhìn thôi là người ta đã thấy không bình thường rồi, nếu cậu đưa tôi số của anh ta thì tôi sẽ không rêu rao chuyện này ra. Cậu không biết dư luận mạng đáng sợ cỡ nào đâu, "sinh viên đại học bị đàn ông bao nuôi" tiêu đề này quá sức hấp dẫn đi."
Lộ Đình Đình ghé sát lại gần Tô Niên thấp giọng đe doạ.
"Đình Đình..."
Bạn thân của cô ta nghe thấy cũng nhăn mày lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng Lộ Đình Đình phất tay, vẫn nhìn chằm chằm Tô Niên, ý tứ quyết tâm muốn lấy bằng được số của Túc Thương từ tay Tô Niên, một chút cũng không quan tâm việc bản thân đang đặt điều bôi nhọ người khác.
Tô Niên nghe thấy thì giật mình, sau đó là tức giận.
Nữ sinh này bị làm sao vậy!!? Thấy cậu khiếm khuyết nên khi dễ cậu?
Chưa nói cậu và cô ta có quen biết nhau không, chỉ việc cô ta và Túc Thương không quen, mà dù có quen thì Tô Niên cũng không có quyền đưa số của Túc Thương cho ai mà không có sự cho phép của anh.
Cô gái này không biết tại sao lại tìm cậu xin số của anh, nhưng vì không có được mà vô cớ bôi nhọ cậu và cả Túc Thương thì cũng quá đáng lắm rồi.
Bôi nhọ người khác vô cớ là vi phạm pháp luật, tôi có thể kiện cô, đừng thấy tôi câm mà làm tới.
Tô Niên cảm thấy nói chuyện với cô ta cũng là việc ghê tởm nên cậu viết xuống câu này rồi mang sách vở của mình rời khỏi bàn đó, đến một cái bàn gần bục giảng hơn, tránh cho cô ta tiếp tục làm phiền cậu.
Bình thường Tô Niên toàn ngồi riêng một mình, cả dãy bàn dài thì cậu sẽ ngồi ở gần đường đi phía trong vách phòng, cậu muốn đi rất dễ, mà Lộ Đình Đình nói câu kia cũng không lớn, thành ra người ta nhìn thấy cậu rời đi cũng không chú ý, đối với việc Tô Niên lại gần bục giảng thì cho rằng cậu muốn nghe rõ hơn giáo sư giảng bài, không muốn bị làm phiền.
Mà Tô Niên chọn vị trí kia cũng không sợ Lộ Đình Đình sẽ bám riết không buông.
Còn về việc cô ta uy hiếp mới nãy... Nói không lo lắng thì không thể nào, nhưng Tô Niên chỉ vì lo lắng Túc Thương sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện này chứ cậu không quan tâm bản thân ra sao.
Ngọc Trạch nói đồng tính không được công khai rộng rãi nhưng giới này trong nước rất lớn, có cả cộng đồng riêng dù nhiều người còn không chấp nhận nó. Nhưng cậu và anh là yêu nhau, cậu không bán thân để nhận bao nuôi, tại sao phải sợ cô ta nói nhăn nói cuội chứ.
Cô ta chỉ vì lợi ích của mình mà bôi nhọ người khác, Tô Niên sao phải thoả hiệp với cô ta, sao phải cho cô ta số của người yêu mình, để cho cô ta theo đuổi anh? Nằm mơ.
Tô Niên tức giận cả một buổi học, cậu chỉ mong mau hết tiết hết ngày để gặp Túc Thương.
Còn việc Lộ Đình Đình có thật sự làm vậy hay không Tô Niên cũng chẳng quan tâm, nước đến thì đất ngăn, muốn cậu cúi đầu, không có cửa.
Tiết học cuối cùng Tô Niên với Ngọc Trạch học chung với nhau, lúc Ngọc Trạch đến phòng nhìn thấy Tô Niên nằm dài trên bàn, toàn thân tràn ngập sự không vui thì kinh ngạc.
"Cậu làm sao thế? Ai chọc cậu?"
Hắn vừa ngồi xuống vừa hỏi.
Tô Niên phụng phịu nhìn hắn.
"Nói đi! Mặt cậu viết đầy chữ "tôi rất tức giận" kia kìa!"
Ngọc Trạch đưa tay chọc chọc má cậu.
Tô Niên cũng không giấu hắn, lỡ có chuyện Ngọc Trạch sẽ giúp đỡ cậu, giấu chỉ làm cho vấn đề thêm phức tạp, nhưng cậu không tính nói cho Túc Thương biết.
Không phải vì anh xa lạ, mà vì cậu không muốn anh bận lòng.
"Cái gì!!?"
Ngọc Trạch nghe xong hét ầm lên.
Cả lớp học đều quay đầu lại nhìn hắn.
Tô Niên không nghĩ hắn phản ứng lớn như vậy, vươn tay kéo hắn ngồi xuống lại.
"Cô ta bị gì vậy? Não bị úng nước chắc!!?"
Ngọc Trạch thiếu điều muốn cầm dao đi chém người.
Tô Niên cũng tức lắm chứ, cậu chỉ tự ti một chút thôi chứ không nhát gan sợ việc, cậu cũng sẽ giận dữ nếu người khác nói xấu mình, cũng sẽ phản kháng.
"Nếu cô ta dám xào chuyện bậy bạ lên tôi sẽ không để yên đâu, thứ con gái gì không biết!"
Ngọc Trạch dù tức giận nhưng cũng lo lắng, hắn hiểu rõ cái gọi là dư luận mạng hơn Tô Niên, lỡ cô ta làm lớn chuyện Tô Niên cũng sẽ có tổn hại.
Sao cái chuyện xấu đều cứ thích rớt trên đầu củ cải trắng nhà hắn chứ?
"Cậu có tính nói chuyện này cho anh ta biết không?"
Hắn hỏi, người kia quyền thế ngập trời, chuyện này mà bung ra sợ rằng anh ta cũng bị ảnh hưởng theo, nhưng cũng chỉ là lông gà vỏ tỏi mà thôi, muốn xử lý chuyện này rất dễ dàng.
Tôi không định nói cho anh ấy biết.
Tô Niên lắc đầu.
"Cậu nghĩ cậu không nói là giấu được sao? Nếu chuyện này bị mang lên mạng anh ta cũng bị ảnh hưởng, biết là sớm muộn thôi."
Ngọc Trạch nhíu mày nói.
Tô Niên cũng biết vậy chứ...
Tạm thời còn chưa có chuyện mà.
Lỡ nói ra mà cô gái kia cũng không làm lớn chuyện thì không phải thêm việc cho Túc Thương sao?
Ngọc Trạch nhìn cậu, thở dài.
Hy vọng cái cô kia không dứt dây thần kinh nào, nếu không...
Reng...
Chuông hết tiết vang lên, hai người vừa rời khỏi lớp học đã nhìn thấy Túc Thương ngồi trên ghế đá dưới một gốc cây gần đó.
Cả người được bóng râm che lại, một chút tia nắng rơi trên vai anh. Bởi vì đi gặp người nên anh mặc chính trang, lúc này áo vest được anh cầm trong tay, lưng hơi dựa ra sau, ngẩng đầu nhìn cái cây phượng tím ở đối diện đến xuất thần.
Hình ảnh này quá mức bắt mắt khiến cho đám nữ sinh vừa tràn ra từ các lớp học phải trừng lớn mắt.
Tô Niên chạy nhanh đến, có xúc động muốn mang anh giấu đi.
Cậu không biết ở phía xa Lộ Đình Đình đang chằm chằm nhìn Túc Thương.