Cá Bay: Vâng.
Thương Long: Kiểu này chắc còn lâu em mới đi nhiệm vụ hằng ngày được.
Cá Bay: Xin lỗi sư phụ, đợi em đi làm thêm, có khi còn thêm ít thời gian để online.
Túc Thương ngẩn ra một chút, đứa nhỏ muốn đi làm?
Thì ra em ấy thật sự muốn kiếm tiền, cũng không xem việc chơi game là công việc duy nhất để kiếm tiền mà còn muốn đi làm thêm.
Đúng là so với chơi game thì đi làm thêm sẽ có lương ổn định hơn.
Cá Bay: Sư phụ, em nhận xong rồi.
Thương Long: Ừm. Vậy em đã tìm được việc chưa, chắc là công việc bán thời gian đúng không?
Cá Bay: Vâng, em còn phải đi học mà, nhưng em chưa tìm được.
Thương Long: Đừng gấp, cẩn thận người ta lừa bán.
Cá Bay: Sư phụ, em không ngốc.
Thương Long: Tôi có nói thế đâu.
Cá Bay: Sư phụ, anh đùa giỡn lưu manh.
Thương Long: Đứa nhỏ em đến sư đồ luyến còn không biết sao biết tôi đùa giỡn lưu manh?
Túc Thương nhếch lên khoé môi, trêu chọc đứa nhỏ thật vui.
Cá Bay: Em biết rồi.
Thương Long: Biết cái gì.
Cá Bay: ...
Tô Niên nhìn cái dòng kia mà đỏ mặt thêm câm nín.
Thương Long: Tôi quên.
Túc Thương nghẹn cười.
Cá Bay: Sư phụ, anh thích nam hả?
Tô Niên đã nghĩ kỹ rồi, người này nói chuyện cứ ngã ngớn, nhất định là thích nam, chứ nam nhân nào suốt ngày sư đồ luyến mãi thế.
Túc Thương bên kia lại kinh ngạc, mình đã để lộ cái gì đâu, tại sao đứa nhỏ kia lại hỏi vậy.
Thương Long: Sao em lại nghĩ vậy?
Cá Bay: Vì anh có thể thoải mãi nhắc đến nam nam luyến ái, trai thẳng sẽ không như vậy.
Tô Niên cảm thấy mình quá thông minh.
Thương Long: Vậy còn em?
Lần này đến lượt Tô Niên ngẩn ra.
Không phải vì người kia hỏi cậu thích gì, mà vì anh không có phủ nhận lời nói của cậu.
Cá Bay: Em chưa yêu đương bao giờ.
Túc Thương nhìn câu này, không hiểu mà cảm thấy vui vui.
Thương Long: Cũng đúng, em còn nhỏ, yêu chi sớm.
Cá Bay: Em không nhỏ! Anh cứ bảo em nhỏ, vậy anh bao nhiêu?
Túc Thương nhìn thôi cũng biết đứa nhỏ đang phồng mang trợn má như cá óc nóc.
Thương Long: Lớn hơn em được rồi. Em đoán đi.
Cá Bay: Em đoán anh rất già.
Túc Thương muốn đập đầu vào bàn luôn. Hay quá rồi, giờ đến đứa nhỏ cũng chê anh già.
Chẳng lẽ anh thật sự già? Anh chỉ hơn cậu có chín tuổi thôi.
Thương Long: Nam nhân ba mươi cũng chưa già, tôi còn chưa tới ba mươi sao em dám kêu tôi già?
Tô Niên nhìn câu này mà cười đến đắc ý, lộ đuôi rồi nhé.
Cậu không hề có ý thức việc hai người đang dùng một hình thức cực kỳ tự nhiên mà moi móc đời tư của nhau.
Cá Bay: Anh đã hai mươi chín tại sao còn chơi game?
Thương Long: Em nhớ rõ, tôi hai mươi bảy, tiểu quỷ giảo hoạt, lại chọc tôi xem tôi đánh mông em.
Tô Niên cứ mỗi lần nghe anh nói đánh mông là mạc danh kỳ diệu cảm thấy ngại ngùng. Người này thật là, nói không lại là cứ muốn đánh mông mình.
"Tô Niên, sắp cúp điện."
Bỗng nhiên giọng nói của Ngọc Trạch vang lên làm cậu giật nãy mình.
Ấy vậy mà đã mười giờ hai mươi rồi.
Cá Bay: Sư phụ, em phải đi ngủ.
Thương Long: Ừm, trước đừng tắt, bấm về thành đi.
Tô Niên quay qua hỏi Ngọc Trạch.
Ngọc Trạch, làm sao về thành?
Hắn mở giao diện kỹ năng, kéo biểu tượng cái ấn bằng ngọc của hoàng đế ra thanh phím tắt bên ngoài giao diện chính cho cậu.
Lúc này thiếu nữ Cá Bay mới bấm về thành.
Một cái vòng màu xanh lam xuất hiện dưới chân cậu kèm theo một dòng biểu thị tiến độ về thành, có vẻ lâu.
Cá Bay: Sư phụ, anh ngủ ngon.
Thương Long: Em cũng vậy.
Túc Thương đã bao lâu không cùng người khác chúc ngủ ngon?
Anh cũng không nhớ rõ, nhưng anh không phiền khi mỗi ngày cùng cậu chúc ngủ ngon.
Bên kia Tô Niên vừa tắt máy xong chưa kịp đứng dậy là mọi thứ đã tối đen.
Vụt.
Một chùm ánh sáng trắng phát ra từ điện thoại của Ngọc Trạch.
"Cậu đi vệ sinh đi, cầm lấy!"
Hắn đưa nó cho cậu, bản thân leo lên giường trước.
Tô Niên lúc đi ra cứ tưởng hắn đã ngủ nên tính tắt đèn pin rồi đặt lại bên giường cho hắn.
"Niên Niên, chơi thì chơi thôi, cũng không cần quá nghiêm túc, cách một màn hình cũng không biết người ta tròn hay méo."
Ngọc Trạch nghiêm túc nhìn Tô Niên nói.
Cậu nghĩ gì vậy, tôi như này dù người ta có là soái ca cũng làm sao mà yêu đương được.
Tô Niên cười nhẹ, cậu biết hắn lo cậu dính vào tình yêu mạng, nhưng cậu vốn không có ý nghĩ đó.
"Niên Niên, cậu đừng nghĩ vậy."
Ngọc Trạch luống cuống.
Tôi không sao, không có tự ti đâu, ngủ đi.
Tô Niên đi về giường của mình, đắp chăn đi ngủ.
"Niên Niên, rồi cậu sẽ gặp được người thích mình, tôi tin chắc như vậy, ngủ ngon."
Ngọc Trạch thật lòng nói một câu, cũng không cần Tô Niên đáp lời.
Trong bóng tối chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Hôm sau, khi tiết học nhàm chán nhất thời sinh viên kết thúc, hai người lại tiếp tục đi tìm việc làm cho Tô Niên.
Lúc đi ngang qua một ngã ba, Tô Niên bỗng nhiên kéo tay Ngọc Trạch, đợi hắn nhìn mình rồi mới chỉ về phía bên phải đường học đi.
Theo hướng tay cậu chỉ, Ngọc Trạch nhìn thấy một tiệm bánh ngọt, từ xa có thể thấy bản tuyển nhân viên theo giờ được dán trên đó.
Hôm qua họ cũng đi ngang đây nhưng lại không thấy, lúc này lại có.
"Đi thử."
Ngọc Trạch cùng cậu qua đường.
Reng reng reng...
Cái chuông trên cửa kêu vang khi họ đẩy cửa bước vào tiệm bánh ngọt.
Trong tiệm lúc này không có ai, sau quầy đứng một chị gái buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan khá là ưa nhìn.
"Kính chào quý khách!"
Chị gái cười nói.
"Chúng em đến vì bảng tuyển nhân viên bên ngoài."
Ngọc Trạch chủ động nói.
"A! Vậy sao. Vậy theo chị đến bên này đi."
Chị gái kinh ngạc một chút rồi cũng vui vẻ nói.
Trong tiệm bánh có mấy cái bàn dùng cho khách muốn ở lại ăn bánh mà không cần phải mang về, chị gái dẫn hai người đến đó.
"Ngồi đi, chị là chủ quán, Hạ Tình, chỗ chị chỉ nhận một người thôi."
Chị gái nhìn cả hai mà nói.
"Là cậu ấy làm, chỉ là... Cậu ấy không nói được, chị có nhận không ạ?"
Ngọc Trạch ái ngại nhìn cô.
Hạ Tình hơi giật mình, đưa mắt nhìn thiếu niên nhỏ gầy lại trắng nõn, khuôn mặt nhỏ còn hơn cả mình, nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ yên tĩnh ngồi đó, trong đặc biệt ngoan ngoãn.
Đúng là nếu để cô chọn thì cô sẽ chọn cậu nhỏ này, quán của cô đa phần là sinh viên nữ, chọn một nhân viên nam có ngoại hình ưa nhìn là tốt nhất. Mà Tô Niên tuy không mạnh mẽ nhưng dạng tiểu thụ nhỏ nhắn trắng nõn như này mới làm nữ sinh mẫu tử tràn lan.
Chỉ là không ngờ...
"Em có thể làm lúc nào, tạm thời chị cần người trong tiệm vào buổi sáng, các em chắc là sinh viên đi?"
Hạ Tình không nói nhận hay không mà hỏi tình hình trước.
Hai người bạn thân nhìn nhau đều thấy trong mắt là hy vọng.
"Vâng ạ, chúng em là sinh viên năm nhất, tạm thời việc học chưa có nhiều, nhưng vài buổi sáng vẫn có lớp, nếu được mong chị có thể cho cậu ấy linh động thời gian một chút."
Ngọc Trạch hy vọng nhìn Hạ Tình.
"Công việc của tiệm bánh không có nhiều, chị cũng không yêu cầu cao, thật thà là được, trước tạm làm ba ngày đi, bắt đầu từ ngày mai nhé, tám giờ đi làm, ba giờ ra ca, được không?"
Hạ Tình cười nhìn Tô Niên.
Tô Niên gật đầu lia lịa, cười híp mắt nhìn cô.
Hạ Tình lập tức bị nụ cười này bắt giữ.