Sáng hôm sau, Du Kỳ Minh từ sớm đã rời khỏi nhà để đi làm. Diệp Vi Yến thì cả đêm trằn trọc không biết nên giải quyết vấn đề ở Diệp gia thế nào. Có lẽ là cô phải làm liều một phen thôi. Đối với tình huống của Diệp thị bây giờ, dù có mấy người chịu nể mặt Du gia cho nhà họ mượn tiền đi nữa, cũng chỉ biểu đạt thành ý cho có lệ. Đối với Diệp thì cũng chỉ như muối bỏ biển, chẳng có ai có thể giúp Diệp thị vượt qua được lỗ hổng tài chính lớn thế này.
Buổi sáng, cô đã thay đồ chuẩn bị mọi thứ đầy đủ. Diệp Vi Yến đi ra ban công trên lầu hai rồi leo xuống. Do có học võ nên thân thủ của cô cũng rất tốt. Sau đi tiếp đất an toàn, cô đi theo con đường cũ ngày hôm đó mà trốn ra ngoài không để ai phát hiện.
Sau đó, Diệp Vi Yến liền bắt taxi đến Diệp Thị. Cùng lúc này, Du Kỳ Minh đang ngồi trong phòng làm việc mà nhâm nhia ly cà phê buổi sáng. Đôi mắt sắc sảo vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình vi tính, cái chấm đỏ đang dần dần di chuyển ra khỏi biệt thự, bất giác Du Kỳ Minh nhoẻn miệng cười một cái khó hiểu.
Bỗng lúc này cánh cửa phòng làm việc mở ra, Cố Tiểu Dịch bước vào thông báo.
"Thiếu gia, chuyện anh phân phó..."
"Tiếp tục! "
Du Kỳ Minh bình thản nói rồi tiếp tục nhìn vào màn hình. Quả nhiên anh đoán không sai mà, Diệp Vi Yến đích thị là muốn đến Diệp thị để rước họa vào thân mà. Lúc đầu, anh còn cho rằng cô là người thông minh nhưng thật chất là một kẻ ngu ngốc không ai bì được.
"Chuẩn bị xe, đến Diệp thị."
Anh lãnh đạm nói rồi đứng dậy rời đi.
Ngay lúc này tại trước Diệp thị, có rất nhiều nhân viên đang biểu tình đòi trả tiền công. Diệp Vi Yến sớm đã đến đây để trấn an mọi người nhưng chẳng có kết quả gì cả. Cũng đúng thôi, cô chỉ mang danh là trưởng nữ của Diệp gia chứ vốn đâu có quyền lực hay sức nặng gì mà khiến người ta nể ngang chứ.
Đám nhân công đó càng ngày càng làm lớn, liên tục la hét đàn áp nhân viên bảo vệ đòi xông vào bên trong. Mà bên ngoài đám đông công nhân lúc này, có một chiếc đang đậu ở đó. Cố Tiểu Dịch nhìn sắc mặt bình tĩnh của Du Kỳ Minh hỏi: "Thiếu gia, có cần kêu phu nhân quay về không?"
"Không cần!"
Du Kỳ Minh thốt ra hai chữ, nét mặt vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại hướng đến bóng dáng Diệp Vi Yến đang đứng trên đài cao kia, cũng không biết rõ rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.
Cứ thế, Du Kỳ Minh vẫn ngồi trong xe im lặng quan sát mọi thứ. Nhìn thấy đám công nhân ấy càng làm lớn, càng đàn áp Vi Yến thì đôi mày của Du Kỳ Minh càng nhíu chặt lại. Bàn tay trong vô thức đã cuộn thành nắm đấm.
Phía của Diệp Vi Yến, cô cảm thấy bất lực vô cùng, nhưng vẫn cố gắng vừa hô vừa dùng tay ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh lại. Đương nhiên những người công nhân kia không hề nể mặt cô, họ hộ khẩu hiệu càng lớn, thậm chí có người còn lấy những vật dụng mang theo trên người như bật lửa, hộp thuốc lá để ném lên người Diệp Vi Yến. Trong mắt Diệp Vi Yến thoáng qua một tia bối rối, cô cũng không có kinh nghiệm gì trong việc xử lý tình huống này, thế nhưng cô biết cô không thể bỏ đi, cho dù thế nào đi nữa, cô cũng phải ở lại để ổn định mấy người này trước đã.
Những công nhân kia không chỉ ném đồ lên người Diệp Vi Yến, mà thậm chí còn bắt đầu tụ tập lại gần cô, vây cô lại, lên án cô. Cố Tiểu Dịch thấy vậy, nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Du Kỳ Minh trong kính chiếu hậu, nhẹ giọng hỏi
"Thiếu phu nhân có vẻ như... đang có chút nguy hiểm, tôi có cần ra giúp cô ấy không?"
Du Kỳ Minh nhếch miệng: "Cái gì cũng không biết, ngu ngốc."
Cũng không biết chữ "ngu ngốc" kia là nói Diệp Vi Yến hay Cố Tiểu Dịch. Cậu lúng túng cúi mặt im miệng, không dám lắm lời nữa.
"Báo cảnh sát đi, sau đó chúng ta rời khỏi đây." Du Kỳ Minh lấy một điếu thuốc lá từ trên người ra ung dung châm lửa, sau đó hít sâu một hơi.
Sau khi Cố Tiểu Dịch làm theo lời phân phó liền nổ máy xe rời khỏi nơi này.
Diệp Vi Yến bị bọn họ bao vây xung quanh, đứng la to đến khàn cả giọng: "Mọi người bình tĩnh một chút! Nghe tôi nói trước đã!"
Thế nhưng lúc này, trong đầu các công nhân đều chỉ đang nghĩ đến tiền công của mình, nên chỉ muốn tìm chỗ xả cho hả giận. Họ nhìn dáng vẻ yếu đuối của Diệp Vi Yếm, trong mắt ngày càng hiện lên vẻ tức giận: "Mau trả tôi tiền công."
Diệp Vi Yến hơi tuyệt vọng ngồi xổm xuống, loa phóng thanh cầm trong tay cũng không biết rơi trên mặt đất từ lúc nào, cô thật không biết nên làm sao mới đúng. Có vài công nhân giơ tay muốn đánh Diệp Vi Yến, nhưng chỉ mới giơ tay lên đã bị cảnh sát ngăn lại: "Các người đang làm gì vậy hả? Mau buông ra! Không được gây chuyện! "
Mấy công nhân nhìn thấy cảnh sát đến mới hậm hực tản ra.
"Chúng tôi không có gây sự, là do bọn họ không trả lương cho chúng tôi, chúng tôi. Chúng tôi cũng không còn cách nào khác."
"Được rồi, được rồi. Chuyện của Diệp thị bây giờ ai mà không rõ, nhưng các người cũng không thể náo động đến mức này được." "Vị cảnh sát dẫn đầu trông khá già dặn kinh nghiệm nói. Sau khi không kiên nhẫn nói xong thì ông ta liền đuổi các công nhân rời khỏi đó.
Diệp Vi Yến thầm cảm tạ mấy chú cảnh sát này. Nói thật, nếu như Diệp thị này không có công sức của mẹ cô thì cô cũng chả thèm bận tâm đến nó sẽ như thế nào huống chi đây lại là nơi mà Diệp Thiên quản lí.
Từ ngày được gả vào Du gia thì cô đã không muốn có bất kì quan hệ gì với Diệp gia nữa, dù sao ở nơi đó cô cũng chẳng sống theo được ý của mình cho dù ai nói gì cũng được, là đứa con bất hiếu hay kẻ vô ơn đều được hết, cô bây giờ chỉ muốn sống vì bản thân mình thôi. Nhưng cái họ Diệp trong tên cô là thứ không thể nào nói bỏ là bỏ được huống chi trong người cô còn chảy dòng máu của Diệp gia nên đâu thể trơ mắt mà đứng nhìn được.
Một lúc sau, đợi khi tình hình của những công nhân được khống chế cô mới đi lên lầu trên mà tìm Diệp Thiên. Đến nơi, Diệp Vi Yến mở cửa đi vào. Đặt vào mắt cô là người đàn ông đang nhởn nhơ ngồi trên sofa xem tin tức.
"Thời khắc nào rồi mà ba còn thảnh thơi như vậy chứ?" Diệp Vi Yến bực bội quát lớn.
"Chứ mày muốn ba phải thế nào? Mày thì lấy được chồng giàu sang không lo cuộc sống sau này còn tao, mẹ mày và em mày thì đang khốn đốn với khoảng nợ ngập đầu, mày đâu có thấy đâu."
"Giàu sang? Ba nói như con gả vào Du gia là tốt lắm vậy. Nếu đã thế sao lúc đầu ba không gả Diệp Khả Ngọc đi, để đứa con gái bảo bối của ba giúp ba có thêm chút địa vị."