“Đừng hỏi tại sao” Cát Tiểu Du ra hiệu cho bọn đàn ông cầm gậy lao tới
Mấy gã đàn ông to lớn hừng hực sát khí lao đến,Vương Thừa Nhi dùng hết lực để đáp lại họ,nhưng vốn dĩ đang mang thai trong người nên cô không thể chống đỡ nổi bốn tên này...một gậy trúng vào lưng...
Làm cô gục xuống,quỳ hai gối trước mặt Cát Tiểu Du....
“Mang thai à?của Hàn Ngôn Viên?”
Vương Thừa Nhi im lặng...
“Mày không nói thì tao cũng không muốn đứa nghiệp chủng này sống...”
“Bộp...”
“Aaaaa”
Cát Tiểu Du đạp thẳng vào bụng Vương Thừa Nhi,...đôi mắt dần khép lại,tuyết đầu mùa lạnh thật
Cô ngã trên nền lạnh,ngược sáng là có bóng người đàn ông đang tiến lại gần...cô bỗng vô thức sờ lên bụng..rồi ngất đi
“Nhi...tỉnh lại không được ngủ”
.....Giọng của Hàn Ngôn Viên thét lên giữa trời tuyết,...
Hắn tự trách bản thân sao không đến sớm hơn chút nữa..lòng dạ đàn bà là mò kim đáy bể hắn không thể nào lường trước được...
So với anh hai của mình thì cậu chỉ là tay ăn chơi nửa mùa không hơn không kém...
......
Mở mắt ra trong một căn phòng màu trắng...tiếng bíp bíp của máy móc làm cô thật sự thấy quen thuộc....cô sờ lên bụng...nhìn xung quanh rồi tim cô chợt thắt lại..
Ngồi dậy định bụng bước xuống giường,”ngồi yên đó”
Hàn Ngôn Viên mở cửa tay xách khá nhiều đồ,hắn dùng chân đạp cửa lại”em ở yên đó,con không sao...”
Đúng là hiểu rõ tâm lý cô,nghe đến đó cô ngồi yên,rồi sờ bụng”anh nói sao?”
Hàn Ngôn Viên kéo ghế lại sát giường,ngồi xuống rồi nắm lấy hai bàn tay cô...”uhm,bé con không sao”
“Thật à?”
“Anh có bao giờ gạt em đâu?”
Vương Thừa Nhi cười rạng rỡ,ôm chằm lấy cổ của Hàn Ngôn Viên...
Hắn ta trố mắt ngạc nhiên...rồi mỉm cười vỗ nhè nhẹ vào lưng cô”không sao rồi,sau này anh sẽ bảo vệ em”
Cô giât mình đẩy Hàn Ngôn Viên ra,”xin lỗi do quá xúc động...nên”
“Không sao,…anh nói rất nhiều lần rồi,anh sẽ đợi cho đến khi em chịu mở lòng”
“Hàn Ngôn Viên,em biết anh rất tốt..nhưng hiện tại em đang mang đứa con của người khác,..vả lại em không quên được Đoàn Thiếu Dương...”
Hàn Ngôn Viên đưa ngón tay lên môi cô,”đừng nhắc về hắn ta..hiện tại em chưa đủ khổ sao?”
Vương Thừa Nhi lãng sang chuyện khác “à cảm ơn anh đã đến,nhưng Cát Tiểu Du hình như đang hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta...”
“Anh sẽ giải quyết chuyện Cát Tiểu Du,em nghĩ ngơi đi...”
“Hàn Ngôn Viên...anh đừng đợi em...”
Hắn ta không nói gì....bỏ ra ngoài...cũng không quên sai người canh bên ngoài...
Vương Thừa Nhi nằm xuống mệt mỏi...nước mắt vẫn tuôn trào trong vô thức...cô đợi Đoàn Thiếu Dương..cô đợi hắn lại tìm cô
Nhưng chỉ là bật vô âm tín...
Cô không biết chính Hàn Ngôn Viên đã âm thầm chặt đứt mọi tìm kiếm của Đoàn Thiếu Dương...và giả vờ đưa thông tin giả cho cô...
.....
Thoát đã 5 năm...
Lần này trên chuyến bay trở về nước là do cô muốn tự tay xử trí nhiều việc....
Đoàn Thiếu Dương cũng ra sân bay đón ông bà Đoàn...vừa xuống xe thì hắn nhìn thấy bóng người ngồi vào xe,rất giống Vương Thừa Nhi....
Chạy lại vội,nhưng không kịp...chiếc taxi đã chạy...
Theo linh tính hay vì anh rất nhớ cô vợ của mình nên phóng xe theo vội...
Chạy tầm 30 phút là chiếc xe hắn theo dõi đã dừng lại trước căn biệt thự ven biển!
Ngồi từ trong xe quan sát hắn nhìn thấy rõ ràng là Vương Thừa Nhi...
Mở cửa xe định chạy đến vội...nhưng thấy một đứa nhóc bước xuống cùng cô thì tim hắn rớt lộp bộp....
Nhói một cái đau điếng,tay chân hơi mất lực....mặt hắn tê dại!!!
“Vương....Thừa...Nhi.” Đứng từ xa gọi cô chậm rãi....
Vương Thừa Nhi nghe giọng quen thuộc,cô không muốn quay lại...bàn tay cô run run nắm chặt lấy tay đứa bé...
“Mẹ,chú ấy đang gọi mẹ phải không ạ” đôi mắt cậu nhóc cứ mở to tròn rồi lắc tay Vương Thừa Nhi...
Vương Thừa Nhi nhắm mắt hít vào thật sâu rồi thở ra,xoay người lại....đúng vậy người đối diện là Đoàn Thiếu Dương....
Đứng đối mặt nhau một lúc...”mẹ chú ấy là ai ạ”
Vương Thừa Nhi mím môi không trả lời
Hắn nhìn xuống cậu nhóc có nét giống mình lúc nhỏ vô cùng,quỳ xuống một chân...”nhóc con,ba con đâu”
“Ba cháu mai mới về ạ”
Tim người đàn ông như bị bóp vỡ ra từng mảnh,thì ra bước đầu thăm dò đã bị sai rồi,không như hắn tự nghĩ...
Hắn thấy có gì đó cấn trong lòng,mấy giây trước thì hắn thích thằng nhóc vô cùng,giờ thì thấy nó cực kì phiền
Đứng thẳng người cho hai tay vào túi...”em có gì muốn nói với tôi không?”
“Không” cô xoay người dẫn đứa bé đi,vừa được vài bước thì Đoàn Thiếu Dương nắm tay cô giật mạnh lại,làm cô chới với nhào vào lòng hắn,đứa nhóc đứng ngơ ngác..
“Chú,thả mẹ cháu ra...nếu không con gọi cảnh sát”
Mặt đứa nhóc hậm hực,đôi môi đỏ bậm lại,đôi mắt sắc bén nhìn người đàn ông ôm mẹ mình
“Thả tôi ra anh đừng càng quấy”
“Em chưa hề li hôn,trên danh nghĩa em vẫn là vợ tôi”