" Tiểu Dao Dao, em quay lại đây. Anh đã cho phép em đi chưa?"
" Tử Lâm, anh làm gì vậy? Đau em." Thảo Nhi vẫn cố ra vẻ đáng thương.
Tử Lâm không quan tâm, trừng mắt nhìn Thảo Nhi rồi hất mạnh tay ả ra gằn giọng.
" Cút."
Bỏ ngoài tai, không muốn quan tâm đến hai người đó nữa mà cứ bước tiếp, những bước chân nặng nề mang theo tâm trạng ấm ức đầy bất công.
Từng dòng suy nghĩ cứ dần hiện lên trong đầu Ngọc Dao " Tại sao lại đối xử bất công với tôi? Anh cấm tôi động vào người đàn ông khác, vậy mà anh có thể lên giường với người phụ nữ kia. Mặc Tử Lâm, anh đúng là một ba trợn."
Bước đi càng lúc càng nhanh hơn, cứ như là đang muốn chạy trốn một thứ gì đó kinh khủng ở phía sau.
" Âm Ngọc Dao." Tử Lâm hét lớn gọi tên cô.
Cho dù là vậy thì Ngọc Dao vẫn chọn cách làm ngơ, coi như không nghe thấy gì cả.
Thấy bóng lưng Ngọc Dao đã khuất, Tử Lâm mới tức giận quay qua đanh giọng cảnh cáo.
" Trình Thảo Nhi, tốt nhất cô nên an phận cho tôi. Cút về phòng của mình, còn dám gây rắc rối cho Tiểu Dao Dao thì đừng có trách."
" Tử Lâm, sao anh có thể nói như vậy được? Em mới là vợ anh, chuẩn bị được cưới xin đoàng hoàng, nó chỉ là một con nô lệ. Anh đối xử em như vậy không sợ người ngoài đàm tiếu sao?"
Thảo Nhi thút thít vô cùng đáng thương, nước mắt lã chã cứ như đã chịu nhiều ấm ức. Nếu nói về diễn xuất thì quả thật, đài truyền hình đã bỏ lỡ một diễn viên xuất sắc như ả ta.
Tử Lâm nhếch mép cười khẩy, đi tới trước mặt Thảo Nhi rồi đưa ngón tay lên chiếc cằm của ả ta khẽ nâng lên, giọng nói như vừa cợt nhả vừa đe doạ.
" Vợ sao? Hừ! Nghe cho rõ đây. Âm Ngọc Dao mới là vợ của tôi. Đám nhiều mồm ngoài kia muốn nói gì thì nói, tôi không quan tâm. Nhưng nếu động vào một cọng tóc của Ngọc Dao, thì tôi sẽ tiễn chúng về với đất mẹ, kể cả cô và cái thứ tạp chủng trong bụng của cô, đừng mong đem nó ra để uy h.iếp Mặc Tử Lâm này."
Thảo Nhi không bị doạ sợ, ả ta vẫn mặt dày dùng đôi mắt đang rưng rưng những giọt lệ nhìn Tử Lâm, hai tay nắm chặt lấy tay đang nâng cằm cô, nức nở nói:
" Tử Lâm, sao anh có thể vì một con nô lệ mà không cần hai mẹ con em?"
" Bỏ ra?" Tử Lâm đanh giọng rồi giật tay ra khỏi Thảo Nhi.
Anh chán ghét không muốn ở cùng Thảo Nhi thêm giây phút nào nữa, lập tức dùng ánh mắt sắc bén quét qua người ả, khiến ả bỗng như cảm giác có một nguồn điện chạy dọc sống lưng. Rồi anh lạnh lùng quay người bước đi.
Thảo Nhi cũng không khóc lóc đuổi theo, ngược lại nở một nụ cười khoái chí, tự độc thoại khen tấm tắc với chính mình.
" Diễn xuất cũng quá đỉnh đi thôi. Để tao xem hai kẻ các ngươi yêu nhau được tới khi nào?" Rồi đánh mắt nhìn xuống bụng mình cười khẩy " Anh ta nói không sai. Mày đúng thật là tạp chủng."
Lúc này Ngọc Dao đã về phòng, cô khoá cửa lại muốn ở một mình yên tĩnh. Tâm trạng rất phúc tạp, tự hỏi chính mình " Mình nên vui mới đúng. Tại sao phải buồn vì anh ta?"
Ngọc Dao cười nhạt thành tiếng, rồi từ từ ngồi xuống dựa vào cánh cửa, rơi vào trầm tư, suy nghĩ miên man về cuộc sống sau này.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.
" Mở cửa cho anh, Tiểu Dao Dao."
Tiếng gọi làm cô giật mình. Vốn định không mở, nhưng Tử Lâm ngông cuồng càng đập cửa mạnh hơn, nói lớn " Tiểu Dao Dao, còn không mở thì đừng có quỳ xuống cầu xin."
"Cạch" Cánh cửa mở ra, theo đó là ánh mắt đượm buồn.
" Anh tới đây làm gì? Hôn thê của anh và con anh đang rất cần anh đấy."
" Cô ta không phải hôn thê của anh, đứa tạp chủng đó cũng không phải."
Ngọc Dao nhướng mày thất vọng " Tôi còn tưởng anh là một người dám làm, dám chịu trách nhiệm. Vậy mà làm người ta mang thai còn không chịu nhận."
" Đã nói không phải, một là một, hai là hai. Âm Ngọc Dao em phải tin anh." Tử Lâm như không thể bình tĩnh nổi nữa, anh gắt gỏng tức giận.
Ngọc Dao cười nhàn nhạt. " Anh chưa bao giờ tin tôi, vậy tại sao tôi phải tin anh?"
" Em..." Tử Lâm như á khẩu.
Lời định nói ra sắp tới cửa miệng thì như bị ai đó chặn lại. Tử Lâm chợt hiểu, không phải là không có lý. Đúng là anh chưa bao giờ tin Ngọc Dao, thì lấy tư cách gì mà ép cô phải tin.
Nhưng Tử Lâm vẫn ngoan cố, bước vào đứng trước mặt Ngọc Dao mà kiêu ngạo " Anh là chủ. Anh nói em tin thì nhất định phải tin."
Ngọc Dao nhìn anh đến bất lực, cười nhạt quay đi đến đau lòng, nhỏ giọng.
" Đ...được! Tôi tin anh. Rất tin anh."
Mặc Tự Lâm cau mày, bất ngờ ôm Ngọc Dao lên giường, đè lên thân thể nhỏ nhắn đang nằm phía dưới mà nói:
" Anh chưa động vào cô ta. Ngoài em ra, thằng nhỏ của anh chưa bao giờ ăn tạp."
" Anh nói với tôi làm gì? Tôi cũng đâu cần anh phải giải thích? Tử Lâm, tôi khuyên anh nên chú ý đến hôn thê của mình nhiều hơn. Tôi chỉ muốn yên ổn, không muốn bị làm phiền."
" Âm Ngọc Dao, ai nói với em cô ta là hôn thê? Ai nói với em hả?" Từng câu từng chữ anh gằn lên, ánh nhìn bị phủ bởi những tia máu đỏ ngầu đầy giận dữ.
Đôi mắt thoáng buồn của Ngọc Dao vẫn nhìn anh, nó long lanh như đang muốn khóc, cô vẫn nhỏ nhẹ vì biết bây giờ có nói gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ tự cao tự đắc không nghe.
" Xin anh... Buông tha cho tôi đi."
" Tha?" Anh đanh giọng nhấn mạnh, sự tức giận kìm nén trong lòng bỗng bùng phát, tay siết chặt thành nắm đấm, lớn giọng " Em đừng làm tôi phát điên lên."
Rầm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!