Sau khi trút hết sự tức giận lên cơ thể Ngọc Dao, anh dần lấy lại bình tĩnh.
Liếc nhìn cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy, thương tích đầy mình, trên trán máu đã khô lại từ bao giờ, sự nhăn nhó, khó chịu trên gương mặt Ngọc Dao càng làm anh trở nên chán ghét, độc thoại mắng cô.
" Đáng chết, tôi đã từng nghĩ sẽ lấy cô làm vợ khi cô tròn 18 tuổi. Vậy mà cô lại gian díu với cậu ta, còn tự ý phá bỏ cái thai, thử hỏi cô coi tôi là cái gì? Cô hỏi tôi có yêu cô không? Câu trả lời có hay không thì bây giờ còn ý nghĩa gì nữa? Nếu không mang thai lại thì đừng hòng tôi tha cho hai người."
Càng nghĩ lại càng hận, anh không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa mà đứng ngay lên rời đi. Chỉ sợ ở thêm anh lại không kiềm chế nổi cơn giận dữ mà tiếp tục hành hạ cô nữa.
Vừa mới ra ngoài, đi chưa được bao lâu thì Thảo Nhi lại đi tới trước mặt anh.
" Tử Lâm, anh về rồi sao? Em tìm anh nãy giờ đấy."
Tử Lâm nhíu mày khó chịu liếc nhìn Thảo Nhi, rồi lại làm ngơ ả ta, tiếp tục tiến về phía trước.
" Mặc Tử Lâm, anh dám làm ngơ tôi?" Ả ta tức giận hét lên.
Anh cũng không quan tâm, bây giờ tâm trạng anh đang rất bực tức. Nếu như không phải Thảo Nhi là con gái của ông Trình, người có khả năng chống lại anh thì anh đã cho ả ta chết cả trăm lần rồi.
Người đầu tiên khiến anh biết được thế nào là yêu, nhưng lại phản bội cùng với người bạn chí cốt vào sinh ra tử, đâm một nhát sau lưng anh.
Thật đáng hận.
Anh ra ngoài, leo lên một chiếc xe rồi đạp ga lao vút trên đường như đây là đường nhà mình, làm những phương tiện tham gia giao thông cũng bị anh doạ cho kinh hồn bạt vía.
Đôi mắt lộ ra những tia máu đỏ, cứ nhớ tới hình ảnh của Ngọc Dao trong đầu, không chịu nổi mà hét lên.
" Tại sao, Tại sao, tại sao, tại sao?..."
Câu cuối ngân dài cứ như là sự khó hiểu đến bất lực, rối bời không biết chút giận lên đâu.
Mặc Tử Lâm lái xe trực tiếp đi tới hộp đêm, tiếng nhạc xập xình, ánh điện mờ ảo cùng với những cô nàng thân hình nóng bỏng cử nhảy múa trước mặt anh.
Một con nhỏ đã để mắt tới Tử Lâm, thấy anh đi một mình ngồi uống rượu, lại còn có dáng vẻ rất đẹp trai nên nhỏ đó đã quay qua cá với bạn mình.
" Ê! Mày nhìn đằng kia."
Con nhỏ hất cằm về phía Tử Lâm, con bạn cũng đưa mắt nhìn theo.
" Ừ thấy, thì sao?"
" 5 phút. Tao chỉ cần năm phút thôi, người đàn ông đó sẽ ngoan ngoãn quỳ dưới chân tao."
" Xời, tao thấy anh ta không ổn đâu, bỏ đi."
" Chậc! Mày đúng là nhát cáy, xem tao đây."
Con nhỏ đó dứt lời thì liền cầm theo một ly rượu vang, từng bước đi đến chỗ Tử Lâm.
Anh đang uống rượu một mình, không thèm để ý tới xung quanh, thì con nhỏ đó ngồi xuống kế bên, chân vắt chéo cố tình ưỡn ngực chạm vào cánh tay anh rồi cất giọng dụ ngọt.
" Anh đẹp trai, anh tới đây một mình sao? Em cũng vậy nè, chúng ta thật hợp đôi. Hay là cùng nhau uống đi."
Mặc Tử Lâm cũng không quan tâm, còn không thèm liếc nhìn con nhỏ đó một cái. Loại người như vậy anh đã quá quen rồi, chỉ có Ngọc Dao mới đem lại cho anh một cảm giác mới mẻ.
Không thấy anh nói gì, con nhỏ đó vẫn không bỏ cuộc tiếp tục tấn công, khuôn mặt áp sát, bàn tay dần lần mò từ bả vai trượt đến ngực anh " Anh à! Chơi với em chút đi."
Cặp mắt liếc xéo con nhỏ đó, khiến nó chợt giật bắn mình rút tay về ấp úng " S...sao lại nhìn em như vậy?"
Anh cũng thôi, lại tiếp tục nâng ly lên uống rồi đặt ly đập mạnh xuống bàn, quát lên " Cút."
Con nhỏ đó giật mình bĩu môi, nhìn anh khinh nghĩ mà nghĩ thầm " Gái đến miệng còn giả bộ, đúng là làm cao ngạo." rồi liếc nhìn con bạn đang chăm chú xem mình " Nếu như quay lại mà thất bại thì còn mặt mũi nào mà nhìn nó. Liều thôi."
Con nhỏ đó cuối cùng cũng suất chiêu, làm nũng, õng ẹo, dán ngực khủng của mình vào tay anh tỏ vẻ đáng thương, giọng nói vô cùng ngọt lịm như mật ong.
" Anh à! Anh quát lớn làm em sợ lắm..."
Mặc Tử Lâm vẻ mặt say xỉn liếc nhìn, không hiểu sao trong cơn mơ hồ lại nhìn ra Ngọc Dao, anh khẽ gọi tên.
" Ngọc Dao."
Con nhỏ đó có chút ngơ ngác về cái tên Ngọc Dao, nhưng cũng mặc kệ, trước mắt bây giờ là phải quyến rũ được anh. Nhỏ đó bất chấp được nước đẩy thuyền mà thuận theo, tay đưa lên sờ vào má anh, nhỏ giọng.
" Em đây, em là Ngọc Dao đây."
" Ngọc Dao, sao em lại phản bội tôi?"
Vừa nói anh vừa quay qua, ánh mắt ảm đạm đượm buồn nhìn con nhỏ đó, rồi từ từ cả hai cùng nằm xuống ghế.
Nhìn bóng dáng mờ mờ giống Ngọc Dao ấy, anh không thể kiềm chế nổi cảm xúc, giống với câu nói rượu vào là lời thật, anh trầm thấp giọng.
" Tại sao em lại giết con của chúng ta? Em ghét anh lắm sao?"
Con nhỏ đó cũng giả bộ làm theo.
" Em xin lỗi! Là lỗi của em. Em không ghét anh."
" Vậy em có yêu tôi không?"
" Đương nhiên là yêu, thật sự rất yêu anh. Chúng ta có thể có con được nữa mà."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!