Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau khi tất cả đều kết thúc. Đám người lấy thưởng rồi rời đi. Trong phòng giờ chỉ còn anh, đám người làm và cô gái đáng thương thê thảm.

Trực tiếp vẫn phát, nhưng cũng không có gì bất thường.

" Tắt đi, xem ra không thu thập được gì cả. Thả cô ta xuống đi."

" Vâng!"

Nghe theo lệnh, vừa mới tháo dây thả Ngọc Dao ra, cơ thể cô mềm nhũn tới mức không còn sức lực nữa mà ngã nằm ra đất.

Mặc Tử Lâm nhíu mày "Bò qua đây."

Cô nghe thấy, nhưng cũng không muốn hạ thấp bản thân. Cố dùng hết sức lực mà chống đỡ người đứng lên, hơi thở nặng nhọc yếu dần đi.

" Tôi nhất định sẽ giết chết anh." Sự căm thù trong lòng lại bắt đầu trỗi dậy.

Cô lết từng bước đầy khó khăn, vô tình nhìn thấy con dao gọt trái cây trên bàn phía trước, thì một ý nghĩ đầy mạo hiểm hiện lên trong đầu cô .

" Tôi sẽ giết anh."

Nhưng có vẻ Ngọc Dao không thể qua nổi mắt Mặc Tử Lâm, lớn lên ở một môi trường thế này, anh đã gặp qua biết bao nhiêu thể loại người. Một chút sát khí từ ánh mắt của cô làm sao có thể che giấu nổi.

Ngược lại Mặc Tử Lâm còn hơi cong miệng nhìn cô mà nghĩ trong lòng " Để tôi xem...cô sẽ làm gì?"

Phải mất vài phút cô mới bước tới được chỗ anh, thì cũng là lúc cô đã dùng hết sức lực mà ngã xuống, cũng may bám được vào bàn. Ông trời như đang thương xót cho cô.

Cô ngã đúng chỗ gần con dao gọt hoa quả.

Không suy nghĩ nhiều, ánh mắt liền đổi hướng bất ngờ cầm vào con dao, lao về phía anh.

Nữ hầu bên cạnh bị làm cho hoảng loạn. Nhưng Mặc Tử Lâm vẫn tỏ ra bình thản, còn cười thách thức Ngọc Dao.

" Anh đi chết đi." Giọng nói hét lên, cùng với đó là sự tức giận lao người đâm tới như muốn sống chết với Mặc Tử Lâm.

Anh đẩy cô gái kia ra, trực tiếp dùng lòng bàn tay lên đỡ.

Phập!

Con dao xuyên qua lòng bàn tay, máu bắt đầu chảy túa ra. Ngọc Dao giật mình kinh hoàng thu tay lại, toàn thân cũng vì mất sức mà ngã nằm xuống đất ngay dưới chân anh.

Đôi mắt đỏ lên, sống mũi cay cay mà oán trách " Tại sao lại không làm được.?"

Những vết thương nặng nhẹ trên khắp cơ thể Ngọc Dao, nó đang rỉ máu ra khắp nơi. Nặng nhất vẫn là vết thương ở ngay hông, lúc đó bị một tên gà mờ phi dao ném vào, tuy không sâu nhưng cũng quá sức chịu đựng với một cô gái yếu đuối như vậy.

Mặc Tử Lâm thấy vậy thì rút con dao ra, đám người lo lắng muốn đi lại giúp anh thì bị anh từ chối.

"Không cần, đem hộp cứu thương và ít thuốc cầm máu tới đây."

Cũng không ai dám cãi lại mà nghe theo.

Mặc Tử Lâm nhìn xuống cô, nhếch lên cười giọng nói đầy mỉa mai.

" Đã không làm được thì đừng tỏ vẻ. Âm Ngọc Dao, giết người không phải ai cũng làm được? Người như cô cho dù sát hại cả gia đình cũng không thể trả thù nổi đâu."

Sự bất lực đến tột cùng, Ngọc Dao đương nhiên biết giới hạn của bản thân mình. Giết người là một tội lớn, có xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch, nước mắt chảy ra lăn qua sống mũi tới bên kia rồi nhỏ xuống mặt đất.

Ý thức dần dần mờ đi, chỉ còn nghe thấy câu của anh nói trong mơ hồ " Cô chỉ là một nô lệ đã bị vứt bỏ, một cách không thương tiếc."

Rồi ngất đi, nước mắt còn lại bị đẩy ra ngoài. Giá như có thể không bao giờ tỉnh lại và chết luôn thì tốt biết bao. Giá như ba không phải sát thủ. Giá như có thể giết anh...nhưng mà trong cô hình như đang hình thành lên một cảm giác gì đó rất lạ.

Tại sao lại như vậy?

Một lúc sau, một nam hầu cũng đem thuốc đến, anh lạnh giọng nói:

" Tất cả ra ngoài hết đi."

Lần lượt từng người đi ra, rồi đóng cửa lại. Trong phòng giờ chỉ còn anh và cô.

Mặc Tử Lâm vẫn bình thản, tự cầm máu rồi tự băng bó cho vết thương ở chính bàn tay mình do Ngọc Dao gây ra, rất thành thạo cứ như anh làm nhiều lần rồi.

Sau khi làm xong, Mặc Tử Lâm lại đưa mắt nhìn xuống Ngọc Dao.

Anh khom người, bế Ngọc Dao nằm lên trên ghế. Nhẹ nhàng dờ sờ vào những vết thương, đôi lông mày nhíu lại " Sao nhìn thấy cô ta như thế này, trái tim mình lại khó chịu như vậy? Có phải bị bệnh tim không?"

Mặc Tử Lâm chợt khẽ bật cười " Mình đúng là điên thật rồi."

Anh không ngần ngại mà cởi bỏ hết áo cô ra, những vết thương chi chít nhìn thật thảm hại. Đôi mắt tà răm dán chặt vào ngực của cô, máu mũi không biết sao cũng tự chảy xuống, tự mình chấn an bản thân. " Chết tiệt, đây đâu phải lần đầu nhìn thấy của cô ta, cũng bình thường thôi."

Vội lau máu mũi rồi bắt đầu cầm máu, thay thuốc cho cô. Gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại đầy đau đớn, anh dùng ngón tay khẽ sờ vào má cô giống như đang an ủi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!