Mọi chuyện được giải quyết êm xuôi, ba người Cố Triển Phi, Hựu Trí cùng Bối Y Tường di chuyển đến bệnh viện.
Tại phòng bệnh của Trì Lạc, Hứa Dĩ Tranh vẫn đang túc trực 24/7.
Mặc dù bây giờ đã hơn một giờ sáng nhưng anh ta chẳng có dấu hiệu gì là buồn ngủ, ngược lại còn có vẻ lo lắng nhiều hơn.
Bối Y Tường nhìn anh ta như thế thì lại chẳng nhịn được mà cười ha hả:"Xem kìa xem kìa, cậu đang chăm sóc vợ đấy à? Hay là con trai? Trời ơi, sao lại tận tâm chu đáo như thế."
Nghe được lời nói không phải của hắn ta, Cố Triển Phi liếc sang nhìn hắn.
Hứa Dĩ Tranh lắc đầu, khoanh tay lên tiếng:"Đây là vợ của bạn thân nên suy ra cũng là bạn thân của tôi, bởi vậy nên tôi phải chăm sóc cậu ấy thật tốt, với cả, tôi còn nhiều chuyện cần nhờ đến Triển Phi Phi lắm."
Bối Y Tường hăng say chọc ghẹo Hứa Dĩ Tranh đến mức quên mất rằng vẫn còn có một người khác ở đây và từ đầu chí cuối người ấy chưa từng lên tiếng bất kỳ một lần nào.
Cố Triển Phi bước lên vỗ vai Hứa Dĩ Tranh, anh ta dường như hiểu được ý của anh liền ngưng trò chuyện với Bối Y Tường, tiến đến nơi Hựu Trí đang đứng.
Bối Y Tường chẳng hiểu tại sao đang nói dở anh ta lại bỏ đi nên định đi theo thì bị Cố Triển Phi níu lại.
Hứa Dĩ Tranh gãi đầu đứng trước mặt Hựu Trí, cậu ngẩng đầu nhìn thấy anh ta thì nhíu mày:"Anh qua đây làm cái gì?"
"Ra ngoài nói chuyện với tôi một lát được không?"- Hứa Dĩ Tranh đáp.
Hựu Trí ngoảnh mặt sang hướng khác:"Tôi với anh không còn gì để nói cả.
Với lại đêm hôm khuya khoắt, tôi không muốn ra ngoài nói chuyện, tôi còn phải trông chừng Lạc Lạc."
"Mọi người trở về đi, Lạc Lạc có tôi trông chừng rồi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Tôi sẽ báo đáp sau."- Cố Triển Phi bất chợt lên tiếng khiến Hựu Trí cứng họng, bây giờ cậu còn lý do gì để từ chối Hứa Dĩ Tranh chứ?.
(Đăng tải duy nhất tại Noveltoon_id: Túc Họa Mặc Nhiên.)
Quan sát nét của cậu từ nãy đến giờ, trong lòng Hứa Dĩ Tranh đang buồn cười lắm nhưng anh ta không muốn làm cậu mất mặt nên đành cố nhịn cười.
Sau một hồi giằng co qua lại, cuối cùng Hựu Trí cũng chịu dành ra cho Hứa Dĩ Tranh mười phút.
Bối Y Tường đứng nhìn bọn họ rời đi mà chẳng hiểu chuyện gì, hắn ta thắc mắc quay sang nhìn Cố Triển Phi:
"Vậy là sao? Các cậu đang giấu tớ chuyện gì đúng chứ?"
Cố Triển Phi vén lọn tóc phủ trên mặt Trì Lạc ra, lắc đầu nói:"Không có gì, chuyện riêng của cậu ta thôi."
....
Hai người một trước một sau di chuyển đến khuôn viên của bệnh viện.
Hựu Trí đi phía trước nhanh chóng tiến đến một chiếc ghế đá bên dưới ngọn đèn đường, khoanh tay nói với Hứa Dĩ Tranh:
"Nhanh đi, anh chỉ có mười phút thôi, sau mười phút này mọi thứ sẽ chấm hết."
Hứa Dĩ Tranh gãi đầu, anh ta suy nghĩ một lúc mới có thể cất lời:
"Tôi muốn xin lỗi cậu."
"Chuyện này anh nói rồi!"- Hựu Trí nói xen vào.
"Không, ý là...tôi muốn xin lỗi lần nữa.
Tôi, tôi không cố ý khiến cậu tổn thương, tôi biết tất cả là lỗi do tôi, mọi trách nhiệm tôi sẽ chịu hết, nên là cậu..."
"Mọi trách nhiệm anh sẽ chịu hết? Ý anh là ngay cả khi tôi bắt anh phải trở thành người yêu của tôi anh cũng chấp nhận à?"- Hựu Trí cười khẩy, khinh bỉ nhìn anh ta.
Hứa Dĩ Tranh ngẩn người một lúc mới hiểu được cậu đang nói gì, anh ta lúng túng gật đầu:"Ừ, chỉ cần cậu không còn vướng bận trong lòng thì cậu muốn sao cũng được."
Hựu Trí cứ ngỡ rằng anh ta sẽ không trả lời được nên đã soạn sẵn một nghìn lẻ một câu nói chuẩn bị mắng mỏ anh ta, thế mà cậu lại không ngờ anh ta đồng ý nhanh như thế, nhất thời Hựu Trí chỉ có thể mấp máy môi không nói thành lời.
Hứa Dĩ Tranh cũng đợi câu trả lời của cậu nhưng lâu quá mà thấy cậu vẫn im lặng, anh ta mới hỏi lại:
"Vậy, cậu làm người yêu tôi nhé? Tôi sẽ bù đắp lại tất cả cho cậu."
Gương mặt Hựu Trí trở nên đỏ ửng, cậu giơ tay ra hiệu dừng lại, lắp ba lắp bắp nói:"Không, không, ý, ý tôi, tôi chỉ hỏi như thế, thế thôi! Không phải, không phải..."
Không phải ép anh trở thành người yêu của tôi- Câu này Hựu Trí không thể nói rõ ra.
"Vậy tôi phải làm sao?"- Hứa Dĩ Tranh nhíu mày.
"Tạm thời, à không, cho qua chuyện này đi.
Tôi sẽ không né tránh anh nữa, cũng không khó chịu với anh nữa, thế nên là, thế nên là, bây giờ anh về trước đi."
Dù trời đang tối nhưng khuôn mặt cậu đã đỏ đến mức có thể thấy rõ dưới ánh đèn đường rồi nên Hựu Trí không có can đảm đối mặt với anh ta, chỉ đành đuổi anh ta trở về trước.
Hứa Dĩ Tranh thấy cậu cứ cúi gầm mặt như thế thì tiến lại gần, anh khuỵu gối trước mặt cậu, áp tay lên trán cậu, nhíu mày:"Cậu cũng nên trở về thôi, trán cậu nóng lắm rồi này, xem chừng cậu bị sốt rồi."
Mặt Hựu Trí lại còn đỏ hơn nữa, cậu thảng thốt ngẩng đầu nhìn anh ta, Hứa Dĩ Tranh vẫn nghĩ cậu đang bệnh nên mặt mới đỏ như thế:
"Mặt cậu lại đỏ hơn kìa, hay cậu mệt lắm không? Chúng ta đi vào lại bệnh viện?"
Hựu Trí đứng bật dậy, đi một mạch khỏi cổng bệnh viện, thậm chí còn kiên quyết dặn dò:"Anh cứ mặc kệ tôi rồi trở về ký túc xá đi, tôi không bệnh, tôi nóng!"
Hứa Dĩ Tranh nhìn màn hình điện thoại, ngoài trời bây giờ đang là 16°C thì nóng thế quái nào được? Rốt cuộc cậu đang giấu anh chuyện gì chứ?