Cố Triển Phi liếc mắt sang nhìn cậu, đáp lời:"Không có gì."
Trì Lạc lại bối rối trước sự bình thản của anh, cậu nói tiếp:"Xin lỗi anh, chỉ tại tôi mà làm hỏng vở kịch."
Cố Triển Phi không đáp ngay, anh lại nhìn xuống chân Trì Lạc, nhíu mày:"Không phải tại cậu, bọn họ chọn giày quá cao, với cả...tháo đôi giày ra đi, chân cậu đỏ hết cả rồi."
Nghe anh nói, Trì Lạc nhìn xuống chân của mình, lúc này cậu mới phát hiện gót chân đã ửng đỏ từ bao giờ, có lẽ khi nãy vì quá hoảng loạn nên cậu không cảm thấy đau, bây giờ bình tĩnh lại rồi cảm giác ấy mới nổi dậy.
Cậu vội vàng đặt quần áo xuống để tháo đôi giày ra nhưng những sợi dây quấn trên giày thật sự không dễ tháo một chút nào.
Thấy cậu vừa loay hoay kéo váy vừa tháo giày, Cố Triển Phi cũng đặt quần áo sang bên cạnh, lặng lẽ ngồi xuống trước mặt cậu, nắm lấy khuyu cài trên giày, bắt đầu gỡ nó ra.
Trì Lạc ngẩng người, vội vàng rụt chân lại:"Không, không cần, tôi tự làm được rồi."
Cố Triển Phi vẫn không dừng động tác, anh chỉ đáp hai từ "ngồi yên" rồi tiếp tục làm theo ý mình.
Nhìn Cố Triển Phi khuỵu gối trước mặt mình, Trì Lạc cảm thấy ngại ngùng quá thể.
Đây là lần đầu tiên có người khác giúp cậu tháo giày, mà người đó lại còn là vị tiền bối mà biết bao nhiêu người kính trọng, Trì Lạc cảm thấy có lỗi không thôi.
Anh nhanh chóng tháo giày ra cho cậu sau đó liền đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Trì Lạc ngẩn người một lúc rồi cũng nhanh chóng chạy vào phòng bên cạnh.
Cậu vừa cởi bỏ chiếc váy trên người vừa nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, cảm thấy sao Cố Triển Phi thật dịu dàng, đối với ai anh cũng có thể dịu dàng được như vậy sao? Cậu bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu, suy nghĩ một lúc lại nghĩ rằng bản thân thật ích kỉ.
Trì Lạc vỗ vỗ mặt mình, muốn xua đi cái suy nghĩ kia.
Cậu mải mê đắm chìm trong những suy nghĩ ấy mà quên mất sắp có một sự kiện quan trọng diễn ra.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trì Lạc tưởng có người cần thay đồ nên lên tiếng:
"Tôi ra ngay."
Bên ngoài lại vang lên giọng nói của Cố Triển Phi:"Có cần tôi giúp không?"
Nghĩ lại sự xấu hổ lúc thay đồ, Trì Lạc vội vàng từ chối:"Không, không cần, tôi thay sắp xong rồi."
"Ừ, vậy nhanh lên, sắp đến giờ đốt lửa trại rồi."
.....
Lâm Phong rời khỏi hội trường, hắn lập tức chạy vào cánh gà với hi vọng sẽ tìm được người kia, nhưng đi loanh quanh mãi một lúc vẫn chẳng tìm thấy ai, ngược lại còn bị những sinh viên khác ép ra bên ngoài.
Lưu Bạch Quang cảm thấy Lâm Phong hôm nay rất khác thường, hắn cứ vội vội vàng vàng, làm những việc mà ngày thường hắn rất khinh bỉ như đánh nhau chẳng hạn, rồi còn chạy vào cánh gà của trường người ta.
Cậu ta cảm thấy lạ từ sáng đến giờ rồi nhưng không dám nói ra, lúc này lại chẳng nhịn được:
"Rốt cuộc hôm nay cậu bị sao thế?"
Lâm Phong không đáp lời, cậu ta nói tiếp:"Bộ cậu tìm thấy A Lạc Lạc ở nơi này hay sao mà cứ hấp ta hấp tấp vậy?"
Bước chân Lâm Phong khựng lại, hắn nhíu mày:"A Lạc Lạc gì chứ?"
"Ngoại trừ A Lạc Lạc ra thì cậu có quen sinh viên nào ở thành phố A này nữa đâu, chẳng phải cậu thấy tên nào giống cậu ta nên mới đi tìm từ sáng đến giờ đấy sao?"
Tìm cái gì cơ? Hắn mà tìm cái gì cơ chứ? Lâm Phong nhìn cậu ta, nhíu mày:"Tao khác thường lắm sao?"
"Chứ còn gì nữa! Cả một ngày đầu óc cứ trên mây, làm những chuyện không ai nghĩ đến, thậm chí còn bị lôi đến phòng hội học sinh.
Đó mà là cậu ngày thường à?"
Hắn bỗng cảm thấy lời này Lưu Bạch Quang nói không sai.
Đúng là sáng giờ hắn chỉ chăm chăm vào việc tìm kiếm một người không quen biết mà làm đủ thứ chuyện điên rồ.
Hắn tặc lưỡi, nói:
"Tâm trạng không tốt, đừng nói nữa."
Lưu Bạch Quang nhún vai:"Được rồi, lửa trại của trường sắp đốt rồi, chúng ta đi xem đi."
.....
Trì Lạc đi cùng Hựu Trí đến sân trường, từ lúc ra khỏi phòng thay đồ cậu chưa từng gặp lại Cố Triển Phi.
Hựu Trí khoác vai cậu, ủ rũ nói:
"Giá như tớ có người yêu để đưa đến đây, thế thì lãng mạn biết mấy nhỉ?"
Trì Lạc thắc mắc nhìn cậu ta, đúng lúc này có hai cô nàng đi qua, vì ở khoảng cách quá gần nên cậu đã nghe toàn bộ cuộc hội thoại giữa hai người bọn họ.
"Cậu biết không, thời gian đốt lửa trại chính là thời gian lí tưởng để tỏ tình người mình thích đó."
"Tớ có nghe nói tới chuyện đó, chị họ của tớ là cựu sinh viên ở trường, chị ấy từng tỏ tình với chồng chị ấy vào đêm đốt lửa trại khi chị ấy học năm 2 đấy."
"Tớ cũng muốn được như thế, nhưng người tớ thích ấy, anh ấy còn chẳng biết tớ là ai."
"Đừng nói với tớ là đàn anh Cố Triển Phi nhé!"
"Suỵt, nhỡ anh ấy nghe được thì xấu hổ lắm."
Giọng nói của hai cô gái xa dần, Hựu Trí đứng bên cạnh huýt vào cánh tay cậu:"Cậu có nghe tớ nói gì không thế?"
"Hả?"- Trì Lạc hoàn hồn.
Hựu Trí thở dài:"Thôi bỏ đi, sắp đến thời gian đếm ngược rồi, chúng ta đi thôi."
Người cô gái kia thích là Cố Triển Phi, nếu tối nay cô ấy có ý định tỏ tình, rồi chuyện tỏ tình vào lúc đốt lửa trại linh nghiệm, không lẽ...Cố Triển Phi sẽ trở thành của người khác sao?