Trì Lạc ngồi cùng Hựu Trí trước máy bán nước tự động, hai người chọn mua hai chai nước, Trì Lạc vừa bật nắp chai của mình ra thì Hựu Trí ngồi bên cạnh bỗng lay mạnh người cậu:
"Lạc Lạc, Lạc Lạc, cậu xem xem, đàn anh Cố Triển Phi, anh ấy, anh ấy đang bế cô gái nào ở khoa chúng ta nè?"
Trì Lạc cũng ghé người vào xem, ngay khi nhìn thấy tấm ảnh kia, nhìn thấy trang phục của người Cố Triển Phi đang bế, cả người cậu lập tức cứng đờ.
Làm sao cậu có thể quên cơ chứ, hôm đó cậu bị sốt đến mức mê man, Cố Triển Phi chính là người đã đưa cậu vào phòng y tế.
Nhưng cậu cứ đinh ninh rằng anh chỉ dìu mình đi thôi, ai mà ngờ anh lại bế như thế này cơ chứ!
Cậu ngượng chín cả mặt, cậu cúi đầu uống hết chai nước của mình, Hựu Trí có lảm nhảm thế nào cậu cũng chẳng buồn quan tâm.
Nhưng một câu nói của cậu ta đã thu hút sự chú ý của cậu:"Có khi nào người này là đàn chị Lâm Khuyết Chi không ta? Tớ thấy họ thường hay ở cạnh nhau lắm."
Động tác của Trì Lạc khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn Hựu Trí, cậu ta nói tiếp:"Hôm trước còn thấy họ đi uống cà phê cùng nhau, không phải hẹn hò thật đó chứ!"
Trì Lạc thắc mắc:"Có sao?"
Khuôn mặt Hựu Trí hiện đầy dấu chấm hỏi:"Nè, đừng nói cậu không biết Lâm Khuyết Chi là ai nhé? Người ta là hoa khôi khoa Quản trị kinh doanh, là người chúng ta gặp ở quán cà phê lần trước đấy."
Trì Lạc bắt đầu lục tìm trong kí ức của mình, quả thật ngày cậu gặp Cố Triển Phi ở quán cà phê, ngoài Hứa Dĩ Tranh ra hình như còn có một cô gái đi cùng anh.
Nhưng người đó quả thật rất đẹp, đúng là trai tài gái sắc.
Hựu Trí vẫn đang liến thoắng kể cho cậu nghe những điểm tốt của Lâm Khuyết Chi thì điện thoại trên tay cậu ta rung lên.
Là Diễn Thy Vân gọi đến, Hựu Trí lập tức nghe điện thoại:"Alo? Thy Vân hả, tớ nghe nè."
Nghe được giọng cậu ta, Diễn Thy Vân vô cùng nhẹ nhõm:"Hựu Trí à? Cậu có ở cùng Trì Lạc không?"
"Có, làm sao vậy?"- Hựu Trí trả lời rồi đưa điện thoại cho Trì Lạc.
"Cậu chuyển máy cho cậu ấy giúp tớ được không?"
Trì Lạc vừa hay nghe được câu này, cậu đáp lời:"Tớ nghe đây, sao vậy?"
"Chiều nay cậu đến câu lạc bộ kịch để nhận kịch bản được không? Tớ tìm được người diễn vai Romeo rồi, là đàn anh bên khoa Quản trị, cũng là người quen của cậu đó."
Người quen sao? Trong khoa Quản trị cậu chỉ quen biết với Hứa Dĩ Tranh và Cố Triển Phi.
Nếu với tính cách của Cố Triển Phi chắc chắn sẽ không tham gia diễn kịch rồi, vậy chỉ có thể là Hứa Dĩ Tranh.
Dù sao anh ta cũng là một người hào sảng, Trì Lạc nghĩ rằng mình có thể phối hợp diễn cùng anh ta:"Được rồi, mấy giờ có mặt vậy?"
"Bốn giờ chiều nha."
....
Trì Lạc cầm kịch bản trên tay mà cả người cứng đờ, cậu nhìn người trước mặt rồi lại nhìn lời thoại có phần sến súa kia, nhất thời cảm thấy câm nín.
Ngàn vạn lần cậu không ngờ Romeo lại chính là Cố Triển Phi.
Người nổi tiếng lạnh lùng, vô cảm như vậy mà lại chịu nhận vai này sao?
Không chỉ một mình Trì Lạc mà ngay cả những người khác ngoại trừ Diễn Thy Vân và La Chi đều há hốc mồm.
Đặc biệt là Lâm Khuyết Chi, cô nhận vai trò làm MC trong buổi diễn kịch lúc này đã thật sự hóa đá.
Nhìn cái bộ dạng nghiêm túc đọc kịch bản của anh, Lâm Khuyết Chi không khỏi tức giận mà chất vấn:
"Tại sao cậu lại nói với tớ cậu không tham gia diễn kịch?"
"Tôi nói khi nào?"- Cố Triển Phi trả lời mà chẳng buồn nhấc mí mắt.
Rõ ràng buổi chiều hôm qua Lâm Khuyết Chi đã hỏi anh có ý định tham gia diễn kịch hay không, anh đã trả lời mình không có hứng thú.
Cô giận dỗi nói:"Cậu bảo bản thân không có hứng thú cơ mà!"
"Bây giờ thì có rồi."
Trì Lạc đứng gần hai người họ vô tình nghe được cuộc hội thoại này.
Cậu không biết nên trách Cố Triển Phi quá lạnh lùng hay trách Lâm Khuyết Chi quá ngu muội đây.
Cậu cảm thấy mình không nên xen vào chuyện của người khác nên đành yên lặng đứng đọc kịch bản.
Có một số lời thoại vượt xa cả trí tưởng tượng của cậu, cậu không thể tin được mình và Cố Triển Phi sẽ nói những lời này với nhau.
Cậu len lén liếc mắt nhìn Cố Triển Phi, anh vẫn vô cùng chăm chú với lời thoại nhân vật, xem ra anh không có gì để phàn nàn.
Diễn Thy Vân phân vai cho những người còn lại xong ngước mặt nói với họ:"Mọi người xó thể về nhà học kịch bản cùng với cách diễn đạt nội tâm nhân vật, khoảng chừng ba ngày nữa chúng ta lại gặp nhau để diễn thử với đạo cụ nha.
Bởi vì chỉ còn bảy ngày nữa là diễn ra lễ hội trường rồi nên tớ mong mọi người sẽ cùng nhau cố gắng nha."
Không một ai từ chối cả, mọi người đều rất tán thành, chỉ có Trì Lạc là cảm thấy không ổn cho lắm.
Thú thật thì từ nãy đến giờ ánh mắt soi xét từ trên xuống dưới cả người cậu của Lâm Khuyết Chi đã bị cậu phát hiện, chỉ là cậu không biết phải phản ứng như thế nào nên chỉ đành đứng yên cho cô muốn nhìn đâu thì nhìn.
Cậu dùng ánh mắt cầu cứu Hựu Trí nhưng tiếc rằng cậu ta không tinh ý đến mức nhận ra sự đau khổ của cậu.
Trì Lạc cố gắng lắm mới nhịn được đến lúc ra về.
Cậu ôm balo của mình, đi bên cạnh Hựu Trí thở dài thườn thượt:"Cậu không giúp tớ..."
"Cậu bị sao à?"- Hựu Trí vẫn rất chăm chỉ xem kịch bản vai diễn của mình.
"Tớ nghĩ sau lễ hội trường tớ sẽ bị người hâm mộ của đàn anh lập nhóm anti mất."- Giọng nói của cậu vô cùng tủi thân.
Hựu Trí một lúc sau mới hiểu được ý của cậu, cậu ta cất kịch bản ra balo, bật cười ôm lấy cậu:"Đồ ngốc, cậu là con trai thì làm sao bọn họ ghen với cậu được."
Nói thôi thấy chưa đủ, cậu ta còn làm động tác muốn hôn cậu:"Thôi thương thương, để tớ hôn cho cậu đỡ buồn."
Trì Lạc còn chưa phản ứng lại, Hựu Trí đã cảm nhận được sự ớn lạnh truyền đến từ sau lưng, cậu ta quay lại thì bắt gặp ánh mắt u ám của Cố Triển Phi, Hựu Trí liền cảm thấy rùng mình.
Cậu ta buông Trì Lạc ra, cười gượng nói:"Lạc Lạc, chúng ta về kí túc xá rồi nói chuyện tiếp."
Trì Lạc chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Hựu Trí đã nói vậy cậu cũng chẳng có lí do gì để từ chối.
Cậu gật đầu, theo bước cậu ta trở về kí túc xá.
...
Hứa Dĩ Tranh nhìn khuôn mặt tối đen như mực của bạn mình không biết nên nói gì cho phải.
Ban nãy tâm trạng của anh vẫn vô vùng tốt, vậy mà vừa bước khỏi cửa phòng câu lạc bộ liền trở nên như vậy.
Điện thoại trong túi anh ta rung lên, là Bối Y Tường gọi đến hỏi bọn họ có đi ăn tối không.
Hứa Dĩ Tranh không biết có nên nói chuyện này với Cố Triển Phi hay không.
Sau một lúc đấu tranh tư tưởng quyết liệt, anh ta đành cắn răng đụng nhẹ vai Cố Triển Phi, hỏi:"Tường...Tường Tường rủ chúng ta đi ăn tối...cậu...cậu đi không?"
Sắc mặt Cố Triển Phi vẫn không khá hơn, anh nâng balo lên, đáp:"Đi!".