*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến tận sáng hôm sau Thịnh Lộ Yên vẫn còn giận Tầm Lại, lúc Tôn ma ma đến, Thịnh Lộ Yên vẫn đang bực mình.
Tôn ma ma biết ngày thường phu nhân nhà mình dậy muộn, đêm qua còn lăn lộn hồi lâu, nên vẫn không tới gọi nàng dậy. Tới khi sắp đến giờ hẹn, bà mới tới chính phòng.
“Phu nhân mau thay quần áo đi, chốc nữa chúng ta phải đến phủ Giản Dực hầu đấy.” Tôn ma ma vừa thúc giục Thịnh Lộ Yên vừa phân phó Xuân Đào đi tìm quần áo.
“Ôi, phải làm gì với mấy cái vết trên người phu nhân đây, thế này thì không mặc được bộ màu tương phi rồi.” Tôn ma ma nhìn dấu vết trên cổ Thịnh Lộ Yên và nói. Cổ áo của bộ màu tương phi hơi rộng, không thể che nổi những dấu vết trên cổ này.
“Phải trát bao nhiêu phấn mới che hết được đây, sao đại nhân lại không để ý vậy chứ.” Tôn ma ma cúi đầu tìm hộp phấn trong hộp trang điểm(**), miệng không ngừng phàn nàn.
“Không cần đâu ạ.” Thịnh Lộ Yên xụ mặt nói.
“Hả?” Tôn ma ma thoáng giật mình, quay đầu nhìn Thịnh Lộ Yên. Không cần che? Dấu vết rõ ràng như vậy, không che làm sao được! Phàm là phụ nhân đã thành thân thì chỉ cần nhìn một cái là biết chuyện gì xảy ra ngay, đến lúc đó, phu nhân nhà bà sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành mất. Ngày thường phu nhân cũng rất chú trọng những điều này, dù không ra ngoài mà chỉ ở trong phủ cũng sẽ che đậy một chút, hôm nay làm sao thế nhỉ?!
Tôn ma ma đang định hỏi vài câu thì bấy giờ Xuân Đào đã quay về tay không.
“Quần áo đâu?” Tôn ma ma hỏi Xuân Đào trước.
Xuân Đào nhìn Thịnh Lộ Yên, rồi lại nhìn Tôn ma ma với vẻ mặt lung túng. Nàng tìm thấy quần áo rồi, chỉ là… rách rồi, còn giống như từng được người ta giặt qua, giờ đang phơi ở trên giá.
Nhưng nàng không biết nên nói thế nào.
“Mặc bộ màu xanh nhạt đi ạ.” Thịnh Lộ Yên nói.
Tôn ma ma nhìn dấu vết trên người phu nhân nhà mình, lại nghĩ đến tiếng động trong phòng hôm qua thì đoán ra đôi chút.
Thấy phu nhân nhà mình không có vẻ bất ngờ, bà nhớ hôm qua nàng còn thích bộ màu tương phi như vậy, vội cười an ủi nàng: “Lão nô vốn thấy bộ màu xanh nhạt rất đẹp, phu nhân mặc nó là đẹp nhất, lại còn tôn lên thân phận cao quý của người. Bộ màu tương phi mỏng hơn, cũng nhỏ hơn, chắc đến đầu xuân năm sau là không mặc được nữa rồi. Chi bằng mấy ngày nữa chúng ta lại làm bộ mới.”
Những lời này của Tôn ma ma khiến tâm trạng Thịnh Lộ Yên tốt hơn một chút, song vẫn chẳng thể làm vơi đi sự trách cứ trong lòng nàng với Tầm Lại.
“Thôi đừng làm ạ, bộ quần áo này mỏng quá, làm xong cũng chỉ mặc được vài lần, chờ đến đầu xuân năm tới không biết có còn mặc được không.” Thịnh Lộ Yên nói. Tức thì tức thật, nhưng lý trí vẫn có. Tuy bộ màu tương phi đẹp thật, nhưng thời tiết bây giờ cũng chẳng mặc nổi mấy lần. Nếu nàng béo như bây giờ, đến lúc đó sẽ không thể mặc được nữa, thế thành ra lại lãng phí.
“Vâng, vậy thì chúng ta không làm nữa, đợi đến đầu xuân năm sau rồi làm. Qua mấy ngày nữa ta sẽ gọi tú nương tới, chúng ta làm vài cái áo choàng màu sắc tươi sáng để mùa đông mặc.”
Thịnh Lộ Yên rất hài lòng với những lời này, cuối cùng vẻ mặt đã không còn phụng phịu nữa.
“Dạ.”
Sau khi thu dọn xong, đoàn người ngồi xe ngựa đến phủ Giản Dực hầu.
Vào thời kỳ đầu lập quốc, toàn bộ Đại Lịch đều bị các thế gia thâu tóm. Kinh thành là nơi tập trung đông đảo các thế gia, những gia tộc có chức tước nhiều không đếm xểu. Ngoài phủ Thịnh Lăng hầu và phủ Thừa Ân hầu có quyền thế nhất, còn có phủ Tuyên Bình hầu và phủ Giản Dực hầu.
Hiện giờ Thịnh Lăng hầu đã tự xin rời kinh đi biên quan đánh giặc, phủ Thừa Ân hầu lại vì Đích trưởng nữ vào cung làm Hậu, nên chỉ còn phủ Tuyên Bình hầu và phủ Giản Dực hầu. Hai phủ này khác với phủ Thịnh Lăng hầu và phủ Thừa Ân hầu ở chỗ, cả hai đều đông con nỗi dõi, tuy hầu hết con cháu đều không thành tài nhưng dù sao vẫn được coi là nhân khẩu thịnh vượng.
Lần này Thịnh Lộ Yên không còn bị đối xử chểnh mảng như lần ở phủ Đông Nghi bá nữa, giờ nàng vừa xuất hiện đã được quản sự chào đón nồng nhiệt, hết sức cung kính dẫn nàng vào trong.
“Lão nô bái kiến phu nhân Chỉ huy sứ, mời phu nhân vào trong.”
Nghe thấy cách gọi này, Thịnh Lộ Yên liếc nhìn quản sự phía trước.
Tới bên trong, có một nửa người tới chào hỏi nàng. Những người qua đây hầu như đều xuất thân từ hàn môn, trong đó cũng có một số người từ thế gia tới chào hỏi nàng.
“Bái kiến phu nhân Chỉ huy sứ.”
“Dung mạo của phu nhân thật đẹp, tươi đẹp có một không hai.”
“Phu nhân tuổi trẻ khí sắc tốt, dẫu tìm khắp kinh thành cũng chẳng thấy ai đẹp hơn phu nhân.”
Gió đổi chiều nhanh ghê!
Dường như những người này cuối cùng cũng nhớ ra nàng đã là người có gia đình, không còn gọi nàng là Đại cô nương của hầu phủ nữa.
“Đa tạ phu nhân khen ngợi, mọi người cứ dạo chơi trước đi, ta đi gặp hầu phu nhân đã.”
“Nên thế, phu nhân đi thong thả.”
Nói rồi, Thịnh Lộ Yên bèn rời khỏi chỗ này và đi về phía chính viện.
Nàng vừa xuất hiện, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
“Bái kiến hầu phu nhân.” Thịnh Lộ Yên hành lễ với phu nhân Giản Dực hầu.
Nàng còn chưa làm lễ xong, phu nhân Giản Dực hầu đã ngăn cản nàng.
“Cháu làm gì thế, làm cái lễ lớn như thế làm gì?”
Trong phủ Đông Nghi bá ngày hôm đó, hầu phu nhân này còn làm như không nhìn thấy nàng, không thèm đáp lại nàng. Cho dù nàng tiến đến thỉnh an thì vẻ mặt của hầu phu nhân vẫn thản nhiên, khẽ đáp một tiếng rồi quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Hôm nay thế mà lại niềm nở ra phết.
“Lễ nghi không thể bỏ.” Thịnh Lộ Yên làm xong lễ rồi nói.
“Đúng là đứa nhỏ thành thực, ta nhìn con khôn lớn, quan hệ của chúng ta thân thiết như thế, con có lòng là được rồi.” Phu nhân Giản Dực hầu ân cần nói.
Thịnh Lộ Yên mỉm cười, không nói gì.
Tuy nàng không nói gì, nhưng trong lòng như gương sáng. Nàng hiểu rõ tại sao bây giờ những người này lại đối đãi với nàng như vậy.
Hai phủ quyền lực nhất trong các thế gia thì có phủ Thừa Ân hầu đã quy thuận Hoàng thượng, chỉ còn phủ Thịnh Lăng hầu chống đỡ phía trước, nhiều thế gia đều trông cậy vào phủ Thịnh Lăng hầu. Thế nhưng, bây giờ Thịnh Lăng hầu lại tự xin rời kinh, khiến các thế gia như rồng mất đầu.
Mọi người đều rối rắm về nguyên nhân tự xin rời kinh của Thịnh Lăng hầu. Nhưng, gần như tất cả mọi người đều công nhận một sự thật, rằng sở dĩ Thịnh Lăng hầu rời kinh đều vì Tầm Lại. Tuy không biết Tầm Lại đã dùng cách gì, nhưng chắc chắn là hắn đã giở trò mờ ám. Có người cho rằng hắn bắt được thóp của Thịnh Lăng hầu, cũng có người cho rằng Tầm Lại đã dùng ám chiêu….Tóm lại, các thế gia đều đang suy đoán.
Nhưng mà, mặc kệ là nguyên nhân gì, mọi người đều biết được một sự thật, đó chính là Tầm Lại đã đánh bại Thịnh Lăng hầu.
Thịnh Lăng hầu còn không thắng được Tầm Lại, huống chi là bọn họ. Cho nên, mặc dù trong lòng bọn họ vẫn căm ghét Tầm Lại, vẫn lén mắng chửi hắn, nhưng đã không còn ai dám công khai đắc tội hắn nữa.
Nữ tử của thời đại này có địa vị thế nào, đều phụ thuộc vào phu gia.
Thế nên, địa vị của Thịnh Lộ Yên trong các thế gia lập tức được đề cao. Tuy mọi người chưa đến nỗi bợ đỡ nàng, nhưng thái độ khi đối đãi với nàng đã trở nên khách khí hơn.
Những người này vẫn chưa biết Thịnh Lộ Yên là nguyên nhân khiến Thịnh Lăng hầu phải rời kinh, nếu họ biết được, không biết trong lòng sẽ nghĩ gì.
“Quả thực khí sắc của cháu đã tốt hơn trước rất nhiều, xem ra Tầm đại nhân đã tìm cho cháu rất nhiều thuốc tốt.” Phu nhân Giản Dực hầu nói.
Bấy giờ, một vị phu nhân bên cạnh xen lời: “Phải đấy, nghe nói Tầm đại nhân còn đặc biệt đến đất Bắc xin thuốc cho phu nhân. Sau khi quay về, bệnh của phu nhân đã khỏi hẳn.”
Thịnh Lộ Yên: …
Sao việc này lại trở thành công lao của Tầm Lại rồi.
“Dạ, phu quân quả thực đối xử với cháu vô cùng tốt, nhưng bệnh này của cháu là do Thiệu viện sử chữa khỏi ạ.”
Nàng vẫn nên biện giải về việc này một chút. Chung quy, danh tiếng của Thiệu đại nhân đã bị sa sút rất nhiều vì bệnh của nàng, nàng phải bù đắp lại mới được.
“Thiệu đại nhân y thuật cao minh và có đôi tay kỳ diệu. Sau nhiều năm nghiên cứu, ông ấy đã tìm ra bài thuốc thích hợp để trị dứt bệnh của cháu.” Vì áy náy với Thiệu viện sử, nàng bèn bổ sung thêm hai câu.
Mọi người cũng hùa theo lời nàng mà khen Thiệu đại nhân vài câu.
Sau đó, mọi người lại nhắc tới Liễu Thị.
“Không ngờ bà ta lại là người như vậy. Bà ta đã hại chết hầu phu nhân, còn muốn hại cả người, may nhờ Tầm đại nhân có năng lực xử án tốt, nếu không lại để cho ả độc ác kia thoát tội.” Người nhắc đến việc này đương nhiên không phải là thế gia, mà là gia quyến của quan viên xuất thân từ hàn môn.
Tuy người của thế gia e ngại Tầm Lại, nhưng sẽ không bao giờ khen hắn.
“Đúng vậy, để loại người ác độc như ả ta chết là quá hời rồi.”
“Nên tùng xẻo mới đúng!”
“Đúng là đứa con do nha hoàn sinh có khác, phẩm hạnh chẳng ra làm sao, ta thấy nữ nhi của bà ta cũng là người tàn ác như thế.”
“Thật sao? Ta còn chưa gặp nữ nhi của bà ta cơ, không ngờ cũng là người như vậy.”
“Các ngươi đang nói gì thế, sao ta không biết gì hết?”
Sau đó bèn có người kể cho nàng ta.
Đang hăng say trò chuyện, nào ngờ có người nhắc tới Thịnh Lăng hầu.
“Hầu gia không phát hiện ra tính cách này của bà ta sao?”
“Ngươi nói đúng lắm, chẳng lẽ lại không biết người bên gối mình là người thế nào sao?”
“Có lẽ là biết đấy, nhà nào mà chẳng có chuyện như vầy, nhất là những thế gia….”
Đa số phụ nhân đều thích tám về chuyện nhà chuyện cửa, xem chuyện hài của nhà người khác, vì thế mà các phu nhân xuất thân từ thế gia cũng bắt đầu nhập cuộc rồi cùng nhau mắng Liễu Thị.
Phu nhân Giản Dực hầu thấy đám phụ nhân trong phòng đang thảo luận rôm rả về thế gia, bà nhìn sắc mặt của Thịnh Lộ Yên và nói: “Được rồi, những việc này đều đã qua, chúng ta nhắc lại cũng vô ích. Bây giờ Yên nhi đã khỏe mạnh, đây mới chính là chuyện đáng mừng nhất.”
Thịnh Lộ Yên đưa mắt nhìn về phía phu nhân Giản Dực hầu.
Nhưng phu nhân Giản Dực hầu lại nghĩ sai rồi, nàng nào có lòng tốt giải vây cho Liễu Thị, hoặc không cho mọi người nhắc đến việc xấu trong nhà mẹ đẻ. Trái lại, nàng rất vui khi nghe những lời này. Liễu Thị làm việc sai trái thì nên bị người ta phỉ báng, còn phải luôn bị người ta lôi ra chửi bới mới đúng. Kẻo nhiều năm sau mọi người đều quên mất việc này.
“Cháu lại cảm thấy đây là trách nghiệm của con cái, tìm được hung thủ giết hại mẫu thân, điều tra ra chân tướng năm đó mới là chuyện đáng mừng nhất. Mẫu thân cháu ở dưới suối vàng mà biết, có lẽ sẽ rất vui. Chuyện này được xử lí công khai ở kinh thành phủ nha, Liễu Thị làm nhiều việc ác như thế, bây giờ bị người ta lôi ra chửi mắng là đúng rồi.” Nói xong, Thịnh Lộ Yên nhìn về phía các vị phu nhân trong phòng: “Các vị phu nhân và tiểu thư không cần bận tâm đến ta, cũng không cần vì ta mà chú ý đến thể diện của hầu phủ, việc này nên lấy ra để thảo luận, người làm việc sai trái cũng nên chịu sự khiển trách của người khác, để cho những người muốn phạm lỗi biết được cái giá của phạm lỗi, từ đó không dám mắc lỗi nữa.”
“Phu nhân Chỉ huy sứ nói hay lắm!”
“Phu nhân quả thực thấu tình đạt lý.”
Các vị phu nhân xuất thân hàn môn khen ngợi Thịnh Lộ Yên.
Phu nhân Giản Dực hầu nhìn Thịnh Lộ Yên, nghĩ bụng, Đại cô nương của phủ Thịnh Lăng hầu này cũng chẳng phải người thông minh gì, vậy mà không biết bảo vệ thể diện của nhà mẹ đẻ ở trước mặt người ngoài, để mọi người cười chê hầu phủ.
Có lẽ, bây giờ nàng ta càn rỡ như vậy là vì ỷ vào dung nhan tươi trẻ để có được sự yêu chiều của phu tế, đến khi phủ Thịnh Lăng hầu đổ thật rồi, nàng ta sẽ biết cuộc sống này gian khó biết bao nhiêu. Nếu đã không cảm kích, vậy thì bà cũng không nói thêm nữa.
Sau đó, mọi người lại tiếp tục thảo luận sôi nổi, loại việc này nói đến nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa dừng lại. Ai nói sai chỗ nào, Thịnh Lộ Yên sẽ kể lại cho họ nghe chỗ đó. Những phụ nhân ban đầu còn không biết chuyện gì hoặc không biết nhiều về nội tình, nay đã được nghe rõ mười mươi, đến cả đám nha hoàn đi theo cũng biết hết.
Phu nhân Giản Dực hầu dù sao cũng là chủ nhân của bữa tiệc, hôm nay bà mời mọi người tới là để thưởng cúc, chứ không phải tới nghe những chuyện bí mật của thế gia. Bà thấy bọn họ càng nói càng không ra gì thì bắt đầu ngắt lời.
“Hoa cúc bên ngoài đã chuẩn bị xong, hay là chúng ta dời bước tới ngắm nhìn một chút?”
Mọi người nào muốn dừng lại, nhưng chủ nhà đã nói thì các nàng cũng không tiện tiếp tục nói nữa, vì thế đành phải theo phu nhân Giản Dực hầu ra ngoài.
Thịnh Lộ Yên đi theo mọi người ngắm hoa được một lúc thì phía trước xuất hiện một tiểu nha hoàn.
“Bái kiến hầu phu nhân, bái kiến phu nhân Chỉ huy sứ. Liễu thiếu phu nhân muốn mời phu nhân Chỉ huy sứ qua nói chút chuyện.”
Hầu hết các thế gia đều liên hôn với nhau, biểu tỷ thứ xuất của nhà cô mẫu nàng cũng gả vào phủ Giản Dực hầu.
Tuy vị biểu tỷ này là thứ xuất, nhưng nhà cô mẫu không có tiểu thư do chính thê sinh ra, nên trước khi biểu tỷ xuất giá thì quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Thịnh Lộ Yên chào phu nhân Giản Dực hầu, rồi đi theo tiểu nha hoàn này.
Trước đó nàng đã từng tới phủ Giản Dực hầu, nên biết rõ biểu tỷ đang sống ở đâu. Nhưng nha hoàn này lại dẫn nàng đi lệch hướng, càng đi càng xa.
Hơn nữa, nàng cũng chưa từng gặp nha hoàn này, trông rất lạ mắt.
Thịnh Lộ Yên liếc nhìn Xuân Đào.
Xuân Đào nói: “Vị tỷ tỷ này, phải chăng ngươi dẫn sai đường rồi? Phu nhân nhà chúng ta thường tới hầu phủ, nhớ rất rõ không phải con đường này.”
Nha hoàn kia kính cẩn nói: “Chính là con đường này, năm trước Lục thiếu gia và Lục thiếu phu nhân đã chuyển đến tiểu viện bên này.”
Thịnh Lộ Yên lại nhìn sang Hạ Bồ, ra hiệu cho nàng đi nghe ngóng một chút, Hạ Bồ lẳng lặng đi nơi khác.
Hạ Bồ nhanh chóng quay lại, rồi gật đầu với Thịnh Lộ Yên.
Xem ra biểu tỷ nàng thật sự bị chuyển đến tiểu viện ở xa rồi, việc này thật là kì lạ. Tuy biểu tỷ của nàng không được hầu phu nhân yêu thích, nhưng biểu tỷ phu là con của di nương được hầu gia yêu chiều nhất, hầu gia rất coi trọng đứa con trai này, sao ông ấy có thể để nhi tử của mình chuyển đến bên này được.
Xuân Đào đã bắt chuyện được với tiểu nha đầu này.
“Tỷ tỷ à, còn phải đi bao lâu nữa mới tới?”
“Sắp rồi, qua cây cầu này, rồi đi qua cái sân đằng trước là đến tiểu viện rồi.”
Đến lúc qua cầu, Xuân Đào thấy phía trước trông như một tiểu viện bỏ hoang đã lâu, bèn hỏi tiếp: “Trông tiểu viện này cũng không tồi, sao không có ai ở vậy?”
Tiểu nha hoàn đã thân với Xuân Đào hơn, nên nói thầm với nàng: “Tiểu viện này từng có người chết, không may mắn.”
“Hả? Từng có người chết?”
Tiểu nha hoàn cũng không giấu nữa, láo liêng bốn phía và khẽ nói: “Ừ, người chết còn là một vị gia, hình như là việc cưới xin không thuận lợi nên bị tức chết.”
Thịnh Lộ Yên nhìn tiểu viện tan hoang phía trước. Nàng cũng từng nghe nói về chuyện mà tiểu nha hoàn vừa nói. Song, nàng cũng không biết nhiều, dù sao đây cũng là việc của nhiều năm trước. Khi làm khách ở bên ngoài, nàng từng loáng thoáng nghe được rằng phủ Giản Dực hầu có một vị thiếu gia từng đính hôn với một nữ tử thế gia, về sau nữ tử kia tư thông với thị vệ. Cuối cùng nàng ta và thị vệ bị bắt trở về rồi đánh chết, còn vị thiếu gia phủ Giản Dực hầu cũng chết vì nhục.
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã tới tiểu viện của Lục thiếu gia phủ Giản Dực hầu.
Vừa vào sân, Thịnh Lộ Yên đã ngửi thất mùi thuốc nồng đậm.
Dương Bạch Chỉ nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn, trông thấy người tới, khuôn mặt tiều tụy lộ ra vẻ vui mừng.
“Bái kiến biểu tỷ.” Thịnh Lộ Yên làm lễ với Dương Bạch Chỉ.
“Muội muội khách sao rồi, mau đứng lên mau đứng lên.” Dương Bạch Chỉ tiến lên đón và đỡ Thịnh Lộ Yên dậy.
Sau đó, nàng cho người dâng trà lên.
Sau khi hàn huyên đôi câu, Dương Bạch Chỉ nói: “Trông khí sắc của muội muội tốt hơn trước rất nhiều.”
Thịnh Lộ Yên nói: “Đó là nhờ có Thiệu đại nhân đã tận tình điều dưỡng và tìm ra cách giải độc cho muội trong suốt những năm qua.”
“Ôi, vậy thì tốt quá rồi.” Dương Bạch Chỉ cảm thán, nàng nhìn Thịnh Lộ Yên bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Thịnh Lộ Yên nhìn sắc mặt của Dương Bạch Chỉ và ngửi mùi thuốc trong không khí, rồi hỏi: “Sao trong phòng lại có mùi thuốc nồng như vậy? Biểu tỷ bị bệnh ư?”
Nói đến đây, vành mắt Dương Bạch Chỉ tức thì đỏ lên, khẽ lắc đầu.
Thịnh Lộ Yên hơi cau mày, nói: “Thế biểu tỷ sao vậy?”
Với hiểu biết của nàng về Dương Bạch Chỉ, tuy tính tình của nàng ấy hơi yếu đuối một chút, nhưng cũng không đến mức khóc sướt mướt, dùng nước mắt rửa mặt.
Dương Bạch Chỉ cầm khăn lau nước mắt và nói: “Không phải tỷ bị bệnh, mà là con tỷ bị bệnh.”
Bấy giờ Thịnh Lộ Yên mới biết hóa ra biểu tỷ đã sinh con rồi. Lúc biểu tỷ xuất giá nàng từng tới phủ Bá tước tặng quà, về sau cũng từng gặp biểu tỷ vài lần khi cùng Liễu Thị tới phủ Giản Dự hầu. Nhưng sau đó nàng cũng xuất giá, hai người không còn gặp lại nữa. Vì nàng quá bận rộn, nên cũng không biết tình hình bên này của biểu tỷ.
Người làm mẹ bao giờ cũng bận tâm đứa con của mình, lúc nãy biểu tỷ xúc động như thế cũng là điều bình thường.
“Tại sao lại sinh bệnh?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Dương Bạch Chỉ nói: “Từ nửa năm trước tỷ sinh hạ thằng bé đến nay, thằng bé chẳng khỏe mạnh được mấy ngày, toàn đau ốm triền miên.”
Thịnh Lộ Yên lấy làm ngạc nhiên: “Sao lại như thế?”
Dương Bạch Chỉ sụt sịt mũi, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh, sau đó, người trong phòng đều lui ra.
Đến đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng, Dương Bạch Chỉ mới nói: “Từ lúc trong bụng đã vậy. Phụ thân thằng bé là con ma ốm, nên thằng bé sinh ra cũng thế.”
Thịnh Lộ Yên không ngờ đây chính là nguyên nhân, mặc dù biểu tỷ phu trông có vẻ yếu ớt, nhưng nàng chưa từng nghe nói hắn lại bị bệnh nghiêm trọng như vậy, đã thế còn truyền cho cả con. Tuy rằng phủ Giản Dực hầu có quyền có thế, nhưng nhà cô mẫu cũng không kém, sao cô mẫu không điều tra rõ ràng trước khi thành hôn nhỉ.
Không, không đúng, nói không chừng, đã tra ra rồi….
Nghĩ đến đây, Thịnh Lộ Yên nhìn về phía Dương Bạch Chỉ.
Tiếp đó, nàng lại nghe Dương Bạch Chỉ nói: “Muội muội à, ta thật sự rất ngưỡng mộ muội.”
Nói xong, nàng ấy lại chậm rãi nói: “Ban đầu tỷ cũng không nghĩ gì nhiều, phụ thân mẫu thân bảo tỷ gả cho ai thì tỷ sẽ gả cho người đó. Trước đây ai cũng ngưỡng mộ tỷ, vì một thứ nữ của phủ Bá tước như tỷ mà cũng được gả vào hầu phủ. Đến lúc thật sự gả tới đây rồi, tỷ mới biết trong này khó sống đến nhường nào, cũng biết trên đời này nào có chuyện tốt như thế. Tướng công đã yếu ớt lắm bệnh thì không nói, còn ngày đêm không ở nhà, thường xuyên ra vào chốn ăn chơi đàng điếm. Thành thân chưa đến hai năm, trong nhà đã có năm, sáu di nương. Ban đầu ta chỉ muốn chăm sóc con rồi hai mẹ con sống với nhau qua ngày, nhưng giờ sinh con ra thằng bé lại lắm bệnh giống hắn, điều này khiến tỷ thật sự tuyệt vọng, và cũng sắp không thể chịu đựng được nữa.”
Càng nói Dương Bạch Chỉ càng khóc đau lòng hơn.
Thịnh Lộ Yên không ngờ hiện tại Dương Bạch Chỉ lại sống khốn khổ như vậy.
Từ trước đến nay Dương Bạch Chỉ luôn là người trầm lặng, ít nói, không gây chuyện sinh sự, mà còn vô cùng hiểu chuyện vâng lời. Thế mà bây giờ, tỷ ấy lại bị cuộc sống đày đọa đến nỗi hoàn toàn khác hẳn.
“Muội muội tốt, tỷ tỷ có thể nhờ muội một việc không?”
Nghe thấy lời này, Thịnh Lộ Yên nhìn vào Dương Bạch Chỉ. Vừa nãy biểu tỷ nói nhiều như thế, có lẽ là vì cuộc sống không thuận lợi, nếu tỷ ấy muốn nhờ nàng giúp tỷ ấy thoát khỏi cuộc sống hiện tại, dù phải đắc tội với cô mẫu và phủ Giản Dực hầu thì nàng cũng sẽ làm.
Nàng nghĩ vậy không phải là vì quan hệ giữa bọn nàng thân thiết đến mức nào, mà là vì mấy năm trước Dương Bạch Chỉ từng giúp đỡ nàng. Cô mẫu một lòng muốn nâng cao vị thế của nhà mình, nên không ngừng kết làm thông gia với các thế gia, bà ta từng tìm cách liên hôn với phủ Thịnh Lăng hầu và muốn nàng gả cho Nhị biểu ca.
Vì có được sự trợ giúp từ bên trong của Liễu Thị, ngày đó tên biểu ca kia vào tiểu viện của nàng một cách dễ dàng.
May mà biểu tỷ nói với nàng trước, nàng mới tránh được một kiếp, nếu không thì danh dự của nàng đã bị hủy hoại rồi.
“Được, tỷ nói đi.”
Tiểu viện của phu thê Bạch Chỉ Dương.
Nay tui vừa phát hiện ra 1 chuyện thú zị. Tên của nô tỳ của Thịnh Lộ Yên rất thú zị luôn. Xuân Đào – Đào mùa xuân; Hạ Bồ – Nho mùa hạ. Nghe hay ghê haha