7.
Tống Hoà đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi, tôi lập tức kéo Tưởng Thiếu Thiên lùi lại.
“A Hoà…” Giang Thịnh Lam đưa tay ra kéo cổ áo của hắn.
Tống Hoà ngoan ngoãn cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi của cô ta, sau đó thổi một hơi vào mặt.
Giang Thịnh Lam từ từ mất đi ý thức.
Ngay lập tức, khí chất của Tống Hoà đã thay đổi. Hắn từ từ chỉnh lại quần áo rồi xuống khỏi giường.
“Tôi đã nói rồi, bảo các người đừng có can thiệp vào chuyện của tôi.”
Hắn từng bước đi về phía tủ quần áo.
Tôi chặn Tưởng Thiếu Thiên lại, hai tay nhanh chóng kết ấn: “Chút nữa tôi ném Hỏa Lôi ra, cậu hãy tranh thủ chạy nhé!”
Tưởng Thiếu Thiên rất có tự giác: “Được! Tôi sẽ không làm chị mất thời gian đâu!”
Tống Hoà dừng lại phía ngoài rèm, một ngón tay dài nhẹ nhàng kéo rèm lên.
Khi Hoả Lôi đã hoàn thành, tôi vung tay ném ra.
Tưởng Thiếu Thiên ngay lập tức theo sau chạy ra ngoài.
Tống Hoà đưa tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy Hỏa Lôi và bóp nát nó.
Bàn tay còn lại chính xác nắm lấy cổ của Tưởng Thiếu Thiên.
Tôi: “…”
Cái quái gì thế này!
Khuôn mặt gần như ma mị của Tống Hoà lúc này trông khá đáng sợ.
Hắn nhếch môi, ném Tưởng Thiếu Thiên về phía tôi.
Một viên đạn hình người đập thẳng vào tôi.
“Đậu má!”
Tôi nghiến răng: “Tưởng Thiếu Thiên, cậu phải giảm cân đi!”
Tưởng Thiếu Thiên gầm lên: “Nếu tôi còn sống…”
Theo quán tính, chúng tôi đâm vào một cái giá đỡ phía sau.
Cảm giác đau đớn tưởng tượng không xảy ra, giá đỡ biến thành hư vô ngay khi chúng tôi chạm vào.
Đây là… Ảo ảnh!
Tôi mở to mắt, cơ thể xuyên qua một lớp màn mỏng như không có, rơi vào một không gian đặc biệt.
Rơi từ độ cao mười mấy mét xuống, long bài trên ngực phát ra ánh sáng nóng rực, ánh sáng bao quanh tôi giữ tôi rơi xuống đất một cách ổn định.
Tôi đưa tay sờ long bài, thở hổn hển: “Cảm ơn chồng yêu.”
“Á…”
Tưởng Thiếu Thiên tiếp tục rơi xuống đất, không thể đứng dậy ngay lập tức.
“Đây là đâu vậy…”
Tôi đứng dậy, nhìn xung quanh những lối đi như mê cung, sắc mặt có chút phức tạp.
“Nếu tôi đoán không nhầm, đây là Yêu Vực.”
Tưởng Thiếu Thiên đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi: “Chị vừa nói gì?”
8.
Từ xưa đến nay, khi bắt những yêu quái có tu vi cao, pháp lực mạnh, rất hiếm có pháp sư nào hành động đơn độc.
Nguyên nhân là gì? Bởi vì những yêu quái này có thể tu luyện ra cảnh vực riêng cho bản thân, trong cảnh vực này, bất kỳ ai cũng chỉ có thể phát huy một nửa sức mạnh của mình.
Trong khi đó, yêu quái sẽ nhận được gia tăng pháp thuật, gần như là bất khả chiến bại.
Nếu Phục Yêu Sư một mình vào Yêu Vực, thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tưởng Thiếu Thiên mặt tái mét: “Chúng ta hôm nay sẽ chết ở đây mất.”
Tôi kéo cậu ấy từ dưới đất lên: “Đừng nói những lời bi quan như vậy.”
“Mặc dù Yêu Hồ có tu vi, nhưng theo tôi thấy, nó vẫn chưa đạt đến mức tu luyện ra Yêu Vực hoàn chỉnh.”
“Yêu Vực này có thể không khó phá vỡ như chúng ta tưởng.”
Tưởng Thiếu Thiên cố gắng trấn tĩnh lại, cậu ta bước lên đứng cạnh tôi.
“Chị Như Ý có cách rồi à?”
“Cũng không hẳn là cách, nhưng có thể thử xem sao.”
Tôi nhìn những lối đi rối rắm trước mặt: “Tôi nghi rằng con Yêu Hồ đã đặt vật trung gian để hấp thụ tín lực trong khu vực yêu vực này.”
“Nó sử dụng nguồn tín lực liên tục để duy trì Yêu Vực này và cũng sử dụng Yêu Vực để bảo vệ vật trung gian.”
Tưởng Thiếu Thiên gật gù: “Hiểu rồi! Chỉ cần tìm ra vật trung gian thì có thể phá vỡ Yêu Vực!”
Tôi nhìn cậu ta: “Ở đây có quá nhiều lối đi, hai người tìm sẽ quá chậm, chúng ta cần phải chia nhau ra. Cậu…”
Cậu ta vỗ nhẹ lên ba lô: “Chị Như Ý yên tâm, nhà tôi đã cho vài pháp bảo để giữ mạng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tôi gật đầu, sau khi dặn dò cậu ta thêm vài lần, chúng tôi mỗi người chọn một lối đi và bắt đầu tiến vào…
…
Trong Yêu Vực không có chút ánh sáng nào, mọi thứ đều đen kịt và xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Tôi niệm Tầm Quang Quyết, lập tức lối đi trước mắt sáng lên một chút. Tôi chạm vào vách đá và cẩn thận tiến sâu hơn vào bên trong.
Con đường tối đen như vô tận.
Thật lòng mà nói, môi trường thế này khá dễ làm người ta tuyệt vọng.
Tôi cố gắng ổn định tâm trí và bước qua một khúc quanh.
“Á!”
Bất ngờ một bóng người lao ra, hét lên một tiếng đầy hoảng loạn.
Tôi giật mình, theo phản xạ định giơ tay chụp lại.
“Chị Như Ý?”
Ánh sáng từ Tầm Quang Quyết chiếu lên khuôn mặt đầy kinh hãi của Tưởng Thiếu Thiên.
Tôi thở phào: “Sao cậu lại ở đây?”
Cậu ta ngồi phịch xuống đất, còn chưa hoàn hồn: “Tôi không biết sao lại đi đến đây, có vẻ như các lối đi này kết nối với nhau.”
Ngồi xuống cạnh cậu ta nghỉ một lúc, tôi đứng dậy và vỗ vai cậu ta: “Được rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm kiếm thôi.”
“Càng ở lâu trong Yêu Vực này, càng bất lợi cho chúng ta.”
Tưởng Thiếu Thiên gật đầu, rồi đứng dậy.
9.
Trên đường đi, tôi và Tưởng Thiếu Thiên thi thoảng trò chuyện với nhau, chủ yếu để xua tan bớt sự căng thẳng.
“Vòng tay đó đâu? Cậu vẫn giữ chứ?”
Tưởng Thiếu Thiên sững lại một lúc rồi mới trả lời: “Vẫn giữ, sao vậy?”
Tôi không quay đầu lại: “Không sao, cậu giữ kỹ đi. Sau này về Phượng Thành nhờ ông nội cậu nghiên cứu kỹ hơn.”
Tưởng Thiếu Thiên: “Ồ, được thôi.”
Tôi nhìn Tưởng Thiếu Thiên: “Cậu làm sao vậy?”
Tưởng Thiếu Thiên ngạc nhiên: “Hả?”
Tôi: “Sao giờ nói ít vậy?”
Cậu ta cười gượng: “Tôi căng thẳng quá.”
Tôi không hỏi thêm, chỉ nhắc: “À, bạn gái cậu hôm qua có gọi, đừng quên gọi lại cho cô ấy.”
Tưởng Thiếu Thiên cười: “Biết rồi.”
Tôi dừng lại, cậu ta không nhận ra mà bước thêm vài bước. Khi thấy tôi không đi tiếp, cậu ta mới quay lại hỏi: “Chị Như Ý, sao vậy?”
Chưa dứt lời, tôi đã tung một cú đấm thẳng vào mũi cậu ta.
Tưởng Thiếu Thiên ngã lăn xuống đất. Tôi lao tới, đè chặt cậu ta xuống và liên tục tung những cú đấm mạnh mẽ.
Tôi nhếch mép cười: “Tưởng Thiếu Thiên, cái thằng trai tân hai mươi năm từ bao giờ có bạn gái vậy?”
Mặt cậu ta biến sắc, cố gắng đẩy tôi ra. Cơ thể dần thay đổi, cuối cùng biến thành một con hồ ly lông đỏ chui ra từ đống quần áo.
Yêu Hồ hứng thú nhìn tôi: “Cô cũng thông minh đấy.”
Tôi cười nhạt: “Là do diễn xuất của mày quá kém thôi.”
Nó cười khẽ, tiếng cười của nó vang vọng trong hang động, nghe như tiếng trẻ con khóc, làm người ta rợn cả người.
“Một nghìn năm qua, tôi ăn không biết bao nhiêu người, nhưng cô là kẻ thú vị nhất tôi từng gặp.”
Tôi cũng cười cợt nhả: “Vậy có phải nghìn năm qua thiên đạo phản phệ đã làm suy yếu pháp lực của mày đến mức này không?”
Nói xong, tôi rút dây trói yêu từ thắt lưng ra, lao thẳng về phía nó. Yêu Hồ phát ra ánh sáng đỏ rực, giúp tôi dễ dàng xác định vị trí của nó. Nó liên tục né tránh, như mèo vờn chuột, trêu đùa tôi.
Bị trêu đùa đến bực mình, tôi móc ra Phục Yêu Kính.
“Trảm yêu phục ma, độ nhân vạn thiên! Dừng lại cho ta!”
Ánh sáng vàng từ Phục Yêu Kính bừng lên, sự kinh hoàng hiện rõ trên mặt Yêu Hồ, thân hình liên tục nhảy nhót của nó bị định trụ.
Nó nghiêng đầu nhìn tôi: “Cô không phải là một pháp sư trừ yêu bình thường.”
Tôi cười tươi: “Tôi chưa từng nói tôi là pháp sư trừ yêu bình thường mà.”
Tôi tiến lại gần với dây trói yêu trong tay, định trói con hồ ly lại, nhưng nó bất ngờ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quỷ dị.
“Cô quá sơ suất.”
Chết tiệt! Tôi theo phản xạ lùi lại, nhưng đã quá muộn. Yêu Hồ nhảy vọt lên, đè tôi xuống đất: “Cuối cùng cũng ép được cô sử dụng hết pháp bảo, Vân Như Ý, còn chiêu nào nữa không?”
Con hồ ly xảo quyệt này! Nó đưa cái mõm nhọn vào cổ tôi, hít ngửi khẽ.
“Đã lâu lắm rồi tôi chưa ăn người, nhưng cô thật thơm, tôi không thể cưỡng lại được.”
Nó tiến sát gần hơn, tay chân tôi bị nó khống chế, không thể động đậy.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người từ cuối hang động loạng choạng chạy đến.
“Chị Như Ý! Chị xem tôi tìm được gì này!”
Tưởng Thiếu Thiên ôm một viên tinh thể lớn xuất hiện ở cửa hang. Khi nhìn thấy tình cảnh của tôi, nụ cười trên khuôn mặt cậu ta lập tức đông cứng.
“Chị Như Ý!”
Viên tinh thể màu hồng mà cậu ta ôm tỏa sáng rực rỡ, bên trong còn có bóng dáng một con hồ ly ẩn hiện.
Đó chính là nguồn gốc của vật trung gian mà Yêu Hồ dùng để hấp thụ tín lực!
Yêu Hồ vừa nhìn thấy, thân hình nó lập tức cứng đờ, rồi nhanh chóng quay đầu lao về phía Tưởng Thiếu Thiên.
Tôi hét lên: “Đập vỡ nó đi!”
Nghe vậy, Tưởng Thiếu Thiên không do dự, lập tức ném viên tinh thể xuống đất.
Yêu Hồ lao đến rất nhanh, chỉ còn chút nữa là đến chỗ Tưởng Thiếu Thiên.
Tôi vung dây trói yêu ra, đuổi theo Yêu Hồ.
Dây trói yêu cuốn chặt vào chân sau của nó, khiến nó khựng lại.
“Rắc!”
Âm thanh viên tinh thể vỡ vang lên trong hang động, nghe thật rõ ràng và đầy ngột ngạt.
…
Khi sức mạnh tín lực ngừng lại, Yêu Vực bắt đầu sụp đổ. Ánh sáng trên người Yêu Hồ lập tức trở nên mờ nhạt.
Tôi đứng dậy từ dưới đất: “Tưởng Thiếu Thiên! Làm tốt lắm!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!