Bữa tối, Hạ Tình và Phùng Nhã Kỳ ngoan ngoãn dùng bữa tối như thường lệ, quy tắc chung bàn cơm với dì Trịnh là phải ăn nhẹ nói khẽ, ăn chậm nhai kỹ, ăn không phát ra tiếng, uống không phát ra âm, trên bàn ăn chỉ để người lớn nói chuyện. Người nhỏ tuổi chỉ khi được hỏi tới thì được trả lời, không được nói chuyện phiếm trên bàn ăn. Một món ăn tối đa chỉ được gắp ba lần, hôm nay, Hạ Tình và Nhã Kỳ hoàn thành bữa cơm mà không mắc phải một lỗi sai nào, dì Trịnh cũng lấy làm lạ.
"Hai đứa hôm nay ngoan thế à?" Mọi quy tắc trên bàn ăn đều hoàn thành rất tốt, đây là lần đầu tiên hai cô cháu giỏi như vậy, khiến dì Trịnh lấy làm kinh ngạc.
Hạ Tình hì hì cười.
"Thì tại... Ờm... Tại cháu đã quen rồi ấy mà."
"Thế à?" Dì Trịnh híp lại đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào đôi mắt thỏ con của Hạ Tình, dì giống như muốn nhìn xuyên thấu qua tâm thất để xem cô đang nghĩ gì.
Hạ Tình nhoe ra nụ cười, cố gắng bày ra vẻ mặt rất bình tĩnh dù trong lòng cô đang hỏn lọn lo sợ.
Ánh mắt dì Trịnh dò xét qua Hạ Tình, nheo liếc nhìn sang Phùng Nhã Kỳ bên cạnh, cô cháu gái bình thường nghịch như giặt ngoại xâm của dì hôm nay vô cùng ngoan ngoãn tuân thủ quy tắt, nhất định có chuyện gì đó mờ ám rồi.
"Kỳ Kỳ hôm nay cũng ngoan như thế à?"
"Dì này... Người ta ngoan hồi đó giờ mà hohoho."
Dì Trịnh càng híp sâu mi hơn, đột nhiên lại ngoan như thế này, nhất định không bình thường, dì vờ gật đầu.
"Ồ...Đã vậy thì tối nay không cần nghe pháp với dì, hai đứa lên phòng nghỉ đi, ngủ sớm cho da dẻ hồng hào vào, còn mấy ngày nữa là đến hôn lễ rồi, phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Dạ dạ..." Hạ Tình và Phùng Nhã Kỳ đồng thanh, gật đầu như gà mổ thóc, được cho phép ngoan ngoãn đứng dậy.
"Mọi người ngủ ngon ạ" Cả hai cô gái cúi cúi đầu, lễ phép nhẹ nhàng xoay đi lên tầng lầu.
Hai cô bé đi rồi, dì Trịnh mới lộ ra vẻ mặt rất hoài nghi.
"Hai đứa nó hôm nay..." Dì cảm thấy thật là lạ a.
"Ừm... Tôi cũng thấy lạ" Mẹ Hạ cũng nhận ra điểm lạ, Hạ Tình có thể nhẹ nhàng dùng bữa hợp với quy tắt của dì Trịnh thì có thể hiểu, nhưng cả Phùng Nhã Kỳ hôm nay cũng rất ngoan, không sai phạm một lỗi nào.
Mọi khi con bé dùng bữa không sai cái này thì phạm cái kia, ăn cơm bị dì Trịnh khẽ tay không ít lần, thế mà hôm nay lại như vậy.
"Rất đáng ngờ" Cha Hạ tay xoa gò càm, cha cũng rất nghi ngờ, ba người già trầm tư, sau đó dì Trịnh thở ra một hơi nặng trĩu, ánh mắt già dặn nghiêm lại.
"Anh chị tối qua canh trộm cùng tôi một phen."
"Á à" Cha mẹ Hạ đã hiểu ý dì Trịnh, gật gật gù gù với nụ cười nguy hiểm.
Phùng Nhã Kỳ và Hạ Tình đi lên phòng liền lựa chọn nhảy múa vũ điệu câm lặng, cả hai hú hí với nhau đi vào phòng tắm ngâm bồn nước lớn. Phải thật xinh đẹp cho nên hai chị em ăn diện lắm, ngâm trong phòng tắm tẩy rửa bụi trần cũng hết hai giờ đồng hồ.
Cả hai khoác váy trắng ngà mong manh, thướt tha thiếu nữ vai gầy, cả hai hú hí trong phòng tắm, vừa cười vừa nói đi ra khỏi phòng tắm.
Đập vào mắt cả hai là một hàng ngang ba người, cha mẹ Hạ đứng hai bên, dì Trịnh đứng ở giữa. Tay dì Trịnh cầm chiếc gậy tập dưỡng sinh, gõ lên lòng bàn tay từng nhịp lách tách.1
Nụ cười trên môi hai cô thiếu nữ đông cứng lại, toàn thân cứng ngắt nhìn dì Trịnh.
Dì Trịnh nâng ra nụ cười yêu thương, ánh mắt nghiêm trọng nhìn hai cô cháu cưng, giọng nói dịu dàng đến mức hai thiếu nữ trẻ hoá đá.
"Đẹp quá, mặc đẹp quá, không biết là... Hai cháu định đi đâu mà lại ăn mặc đẹp như thế?"
"Ơ..." Hai người đàn bà hoá đá, Phùng Nhã Kỳ nhanh chóng bừng tĩnh, vội vàng biện minh.
"Đẹp ạ?" Nhã Kỳ hố hố cười, mắt liếc dọc liếc ngang "Đơn nhiên rồi, hai đứa cháu đang thử váy a, đang thử xem váy nào đẹp... Để... Ưm... Mặc lên sân bay, haha."
Năm ngày nữa cô sẽ sang Bali để chuẩn bị cho hôn lễ, bây giờ bị bắt gặp như thế, viện cớ thử váy là cớ duy nhất giải cứu được hai cô.
"Ồ... Năm ngày nữa mới đi, đã sốt sắn chuẩn bị rồi à?" Dì Trịnh nghe như chấp thuận lý do của cháu gái, Nhã Kỳ liền gật đầu như gà mổ, hớn hở nói.
"Đúng đúng đúng, sốt sắn lắm rồi, muốn chồng lắm rồi haha."
"Thì ra là sốt sắn muốn lấy chồng, cho nên chuẩn bị quần áo đẹp như thế" Dì Trịnh tay phải cầm chiếc gậy tập dưỡng sinh, gõ lạch cạch lên mu bàn tay trái, bước chân đi lên phía trước đến trước mặt Phùng Nhã Kỳ và Hạ Tình.
Bước đi vòng tròn xung quanh cả hai, ánh mắt nghiêm ngặt nhìn từ ngón chân đến sợi tóc hai cô cháu, dì cười cười, vừa đi bọc ra phía sau lưng hai cô cháu vừa nói.
"Chứ không phải là do có ai đó muốn ăn mặc xinh đẹp để có thể đi ra ngoài, gặp mặt một ai đó khác" Dì Trịnh bước ra phía trước, mắt liếc chằm chằm vào mắt Nhã Kỳ, phát ra khí thế áp bức vô cùng "Không phải sao?"
Hai cô cháu gái đứng thẳng lưng, đến thở cũng không dám, dáng nghiêm như quân đội chống chế chỉ huy.
Dì liếc mắt sáng Hạ Tình, bước đi thêm một vòng tròn xoay quanh hai cô bé.
"Chứ không phải là có ai đó muốn gặp người nào đó, muốn bỏ trốn cùng nhau?" Dì Trịnh vòng ra trước mặt Hạ Tình, ánh mắt nghiêm chặt vào đôi mắt thỏ con đang bối rối của Hạ Tình "Phải không?"
"A ha... Hahaha" Hạ Tình bật cười, hai tay xua xua giả ngốc "Dì nói cái gì cháu nghe không hiểu."
"Đúng đúng đúng, nghe không hiểu nghe không hiểu" Nhã Kỳ lắc đầu dữ dội nói lắp, trán đổ ra giọt mồ hôi lạnh "Không hiểu gì cả."
"Ồ..." Dì Trịnh xoay bước, bước về phía cha mẹ Hạ đứng, xoay đó xoay người nhìn lại hai đứa trẻ đang toác mồ hôi lạnh, âm thanh dì uy nghiêm lạnh lẽo.
"Thật sự nghe không hiểu hay là cố tình nghe không hiểu? Nếu đã nghe không hiểu, vậy thì cấm túc ở trong phòng đến khi nào hiểu được đi."
"A dì à, không không không, cháu có làm chi đâu mà dì cấm túc cháu cơ?" Lát nữa anh sẽ đến, bây giờ dì cấm túc cô trong phòng thì coi như mọi chuyện chấm hết rồi "Cháu thật sự chỉ là thử quần áo để..."
"Được rồi được rồi" Dì Trịnh đã quá rõ sự thật trong lời nói của Nhã Kỳ, chặt lời cô "Cháu chỉ là đang thử quần áo đẹp để ra sân bay thôi, được được, dì không có ý kiến, nhưng mà cấm túc là cấm túc."
"Ớ..." Hạ Tình ngớ ra, ngây ngô hỏi "Nếu dì đã biết lý do chúng con thế này thì sao lại cấm túc nữa chứ?"
"Thích!" Dì Trịnh nâng ra nụ cười hoan hỉ, tay gõ một cái cách vào lòng bàn tay.1
"Dì thích, có ý kiến không?" Lặp lại thêm một lần, kèm theo một câu hỏi uy lực.
Hạ Tình và Phùng Nhã Kỳ lập tức lắc lắc đầu.
Ha, nào có dám ý kiến, ý kiến một câu, chú đại bi sẽ phát cả đêm trong phòng hai cô.1
"Không ý kiến, tốt lắm" Dì Trình cười thật dịu dàng, xoay người, cha mẹ Hạ nãy giờ đứng quan sát vừa cười cười, hai người cũng xoay đi theo dì Trịnh.
"Vậy chúc hai cháu của tôi tối nay ngủ ngon ha, cửa sẽ khoá ngoài."
"..."
"Ngủ ngon" Dì chúc thêm một lần nữa, Hạ Tình và Phùng Nhã Kỳ cười cười hì hì.
Ba người lớn rời đi, âm thanh ổ khoác leng keng khoá ngoài cửa, sau đó là những tiếng bước chân xa dần.
"Hì hì hì..."
"Hô hô hô..."
Tiếng cười nghe lại sao thật bi thương.
"Hu hu hu..."
"Hụ hụ hụ..."
Tiếng cười bi thương thật rồi.
Còn tiếp...
(P/s Hai chị miệng cười mắt khóc tim đau mà tui cười hả hả hả đây.)1
_ThanhDii