Ánh mắt cô khoá chặt vào hạ thân anh, Phùng Thế Phong lập tức rùng mình, anh xoay người, vội đến mức bức chân chao đảo vòng ngược trở về phòng tắm.1
Nhìn anh lủi thủi trốn đi, Hạ Tình nâng người khỏi bức tường, phồng má, dậm chân đùng đùng đi đến giường ngủ của anh, độc chiếm giường ngủ của anh mà nằm xuống.
Lát nữa anh cũng phải đi ra và anh sẽ nhìn thấy cô nằm ở đây.
Ờ hớ.
Cô không tin là anh có thể nhịn được nữa, cô đã xinh đẹp như thế này cơ mà, chuẩn bị cả mấy giờ đồng hồ mới có thể sạch sẽ thơm tho như thế này.
Hạ Tình lại lần nữa nằm nghiêng, dáng nằm tiên cá mắc cạn bất hữu đó, bàn tay kéo xuống vạt áo ngủ để lộ ra gò bồng trắng nõn, áo ngủ mờ ảo che lấp nụ hoa, càng tôn lên quỷ mị thướt tha.
Cô nằm trên giường, chờ đợi anh đi ra.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm lần nữa phát ra.1
Hạ Tình nghe theo âm thanh tiếng nước chảy, hình dung ra thân thể săn chắc phong trần vừa rồi đang đứng dưới vòi sen hứng nước.1
Oa, đẹp!
Chẹp chẹp!1
Đúng là chồng của cô a, thật là soái, thật là đẹp.
Hạ Tình nguẩy nguẩy bàn chân trong lúc chờ đợi anh đi ra, cô thảnh thơi nghịch ngợm réo gọi.
"Chồng ơi chồng ồ, tắm nước lạnh làm chi á, ra đây mà chiếm lấy em a."1
"Chồng ồ, em đang nằm ở đây nè."
"Chồng ơi, hãy ra đây mà độc chiếm em đi."
Phùng Thế Phong ở bên trong phòng tắm, nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào đầy khiêu khích kia, thân anh đứng dưới vòi sen, chế độ nước ở mức thấp nhất, dội vào thân thể anh những dòng nước lạnh ngắt xua đi cơn nóng bức của hạ thân.
Anh cúi khẽ đầu nhìn thấy chính mình cứng ngắt, phân thân bị gọi dậy, mặt nhiễm đỏ ửng lên, bàn tay nắm lấy phân thân chính mình, rít ra một tiếng mắng chửi.
"Mẹ kiếp..."1
Hạ Tình nằm lăn lăn ở bên ngoài, lăn một vòng lại lăm thêm một vòng, mặt úp vào gối của anh, ngửi trong gối mùi hương thuộc về anh. Hạ Tình dừng lại lăn lóc, mặt úp vào gối ngửi lấy mùi hương mà cô nhớ nhung.
Đây là mùi của anh, thật là thoải mái làm sao.
Cô nâng ra nụ cười, hai tay ôm lấy chiếc gối của anh lăn trở lại, nằm bên mép giường cùng chiếc gối, mắt trông chờ nhìn cửa phòng tắm trước mắt.
"Chồng ơi ơi ơi, chồng ởi ởi ởi."1
Hạ Tình réo gọi mãi, anh ở trong nhà tắm gần nửa tiếng sau mới đi ra.
Phùng Thế Phong đi ra với dáng vẻ rất nghiêm túc, cả áo tắm cũng mặc rất chỉnh tề không chừa ra một khe hở nào trên ngực. Nét mặt anh cương nghị, lạnh ngắt bước ra.
Hạ Tình nhìn thấy anh liền vểnh miệng cười.
"Ehe, chồng em đến rồi."
Phùng Thế Phong bước đến bên giường, anh đứng bên giường nhìn thân ngọc trong váy ngủ màu đen mong manh ấy, chúng mỏng đến mức anh có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể mềm mại của cô.
Hạ Tình nhận thấy ánh mắt đang đăm chiêu kia, cô nâng ra nụ cười thật tươi, ánh mắt lấp lánh mong chờ.
"Chồng còn chần chờ chi nữa, người ta đã sẵn sàng hết rồi, chỉ chờ anh thèm khát em thôi a."1
Mi môi Phùng Thế Phong muốn cười nâng lên, nhưng anh vẫn không cười, khoé môi méo lên co co giật giật. Ánh mắt nghiêm ngặt khoá chặt thân thể bé nhỏ, anh ngồi xuống bên giường.
Đúng rồi, phải như thế, anh mau mau thèm khát cô đi a.
Hạ Tình tròn xoe mắt nhìn anh, chờ đợi hành động của anh, Phùng Thế Phong nhìn cô thật lâu, mắt nhìn thấy cô nằm trên tấm chăn. Anh nhếch môi thành một nụ cười thật khẽ, bàn tay nâng lên chạm lên một bên gò má đáng yêu.1
Hạ Tình lập tức hưởng ứng, cô nghiêng đầu tựa gò má vào lòng bàn tay anh.
Bộ dạng thẹn thẹn thùng thùng xấu hổ nhưng mà trong thâm cô hoàn toàn ngược lại, trái tim cô đang đánh trống nhảy nhạc, tâm thất thì đang hò hét.
Anh chạm vào cô rồi a, chạm vào rồi.
Đúng rồi, thèm khát cô đi, hãy thèm khác cô đi và rồi... Độc chiếm cô đi nào.
Để ngày mai tỉnh giấc anh sẽ không còn đường chạy nữa, ngoan ngoãn theo cô trở về nhà.
Bàn tay chạm vào gò má đáng yêu, ngón tay cái xoa xoa gò má, ánh mắt anh nổi lên tia yêu thương thật ôn nhu.
Hạ Tình nhìn thấy mắt anh, cô càng tự tin hơn, nắm chắc phần thắng, hoá thành một yêu râu xanh dụ dỗ.
"Chồng mau mau chiếm đóng em đi chứ? Lâu như thế không giống anh a."
Hồi trước anh cứ dụ dỗ cô cho anh cắm, gấp rút cắm cô lắm kia mà, bây giờ cô mời gọi như thế mà anh vẫn chưa động tĩnh gì a.1
Mời gọi của cô chẳng có chút mị lực nào, nghe chỉ thấy thật nghịch ngợm, giống như đứa trẻ bày trò vậy. Dù thân thể mềm mại ẩn hiện dưới lớp vải mỏng ấy đang dần thiêu đốt anh, nhìn cô như thế này, anh thật chỉ muốn đè cô dưới thân mình.
Đã bao lâu rồi anh không được cắm vào hoa thịt mềm siết chặt như hàng nghìn cái miệng nhỏ vây lấy đó, anh ham muốn cô đến đầu óc điên loạn đi. Vừa mới tắm nước lạnh và tự mình xoa dịu bản thân, hạ thể lúc này lại oi bức ngốc đầu dậy.
Phùng Thế Phong thở ra một hơi nặng trĩu, bàn tay xoa gò má há xuống nắm lấy một bên bã vai.
Á a, chạm rồi a, động thủ rồi.
Hạ Tình chúm chím môi cười, đắc thắng đến mức méo cả miệng.
Vồ đến mà sở hữu cô đi a.
Phùng Thế Phong nắm lấy vai cô, tay kia nắm lấy góc chăn bông bọc vào cô, dùng lực lăn cô xoay tròn tròn trong chăn bông, cuộn tròn cô như một cuốn cơm cuộn.1
"Á này, này này này" Hạ Tình hét lên ba âm, anh cuộn cô đến phía bên kia giường.
Cuộn cô nằm gọn trong chăn, chăn bông bọc lại thân thể cô hệt một cuộn cơm chỉ có cái đầu lú ra.
"Anh làm gì thế?" Cái đầu nhỏ duy nhất lú ra thốt lên, xoay mấy vòng làm cơm cuộn mà đầu óc xoay mòng mòng.
Phùng Thế Phong cuộn xong cô, kéo cuộn chăn to về giữa giường, chính mình nằm xuống rồi ôm lấy cả cục chăn bao bọc cô.1
"Ngủ đi."
Chăn quấn cô lại, anh ôm lấy cô thật gọn vào lòng rồi nhắm mắt nói.
"Không loạn với em nữa, ngủ đi."
Ớ! Ớ ớ ớ!
"Không thèm chiếm lấy em luôn" Cô ngớ ra, vẫn rất chấp niệm với việc chiếm lấy đó "U quao, chồng em không thèm chiếm lấy em luôn."1
Cô bĩu môi, tay chân bị cuốn trong chăn, chỉ có cái đầu lú ra, cái miệng vểnh vểnh lên mặt hất lên nhìn anh.
"Oa, em đau lòng quá, người ta không thèm thèm khát em nữa."
Cô mếu máo, nước mắt cá sấu hít hít cái mũi.
Phùng Thế Phong ôm cô, để cô gối đầu lên cánh tay mình, vòng tay kia ôm lấy cả cô và chiếc chăn, mắng mỏ một tiếng.
"Ngủ đi, chiếm chiếm cái đầu gỗ!"
Cô liền phản ứng lại.
"Chiếm lấy em rồi theo em về nhà, không chiếm lấy em cũng phải theo em về nhà, anh không chiếm là anh lỗ."1
Kết quả duy nhất chỉ có một, anh phải theo cô về nhà.
Phùng Thế Phong thở ra một hơi thật nặng nề, ôm lấy thân nhỏ bé trong chăn, đôi mắt nhắm lại thật điềm tĩnh, âm thanh trầm ấm cất lên thật bình lặng.
"Ngủ đi."
Hạ Tình bĩu môi, bước một thất bại, cô thở phì phì không cam lòng, nhưng nằm trong lòng anh cảm giác thật êm dịu quá.
Mùi hương từ cơ thể anh, hơi thở của anh phủ xuống mang cho cô cảm giác thật bình yên, cảm giác an tâm vô cùng làm cho hai mi mắt Hạ Tình cũng trĩu lại. Vì cô bị cuộn chặt như cơm cuộn, tay chân không cử động được, chỉ có cái đầu để ngó trái ngó phải.
Cô cũng không nghịch ngợm nữa, âm thanh trẻ con trở nên dịu xuống, nhẹ hỏi.
"Anh ôm em chặt một chút..."
Phùng Thế Phong nhắm mắt, hơi thở thật đều, bàn tay nắm lấy cuộn cơm của anh kéo sát vào lòng ôm lại. Hạ Tình được áp sát vào lòng ngực rộng, cô tham lam ủi ủi mặt vào vòm ngực, hít ngửi mấy hơi thật thơm mùi hương bình yên này. Rít vào một hơi đủ làm cho mi mắt cô cay xè, muốn được vùi vào lòng anh thêm nữa, âm thanh nghẹn lại thỉnh.
"Thêm một chút nữa..."
Giọng cô thật khẽ cất lên, dường như sắp khóc, Phùng Thế Phong vòng cánh tay lớn bao bọc cô, đem cô sáp vào lòng ngực, thổi xuống một âm thật ôn nhu dỗ dành.
"Ngoan, ngủ đi."
Hạ Tình được anh ôm, hai mắt cay xè nhắm lại, cô cũng không có sức nghịch nữa, được anh ôm thế này tâm trí cô cũng không đủ tỉnh táo, chỉ muốn chìm ngay vào một giấc ngủ thật say, chỉ là...
"Ngày mai anh về với em... Nhé?"
Cô thật khẽ thật khẽ hỏi, bởi vì sợ anh sẽ lại từ chối.
Phùng Thế Phong không trả lời, chỉ im lặng rồi thở thật đều.1
Hơi thở đều như vậy... Anh ngủ rồi sao?
Cũng thật là dễ ngủ đi, mới đó đã ngủ rồi.
Hạ Tình không nhận được câu trả lời, cô úp mặt vào lòng anh, rỉ ra một âm thật oai oái.
"Em kệ... Anh nhất định phải theo em về..."
Dù anh muốn hay không muốn, cô nhất định phải bắt anh về.
Phùng Thế Phong ôm ấp cơm cuộn, hơi thở thật đôi, bạc môi từ lúc nào đã giương cao thành một nụ cười mỹ mãn.1
Đêm nay, được anh ôm ấp, những bóng đen ám ảnh đó hoàn toàn biến mất khỏi giấc ngủ của Hạ Tình, cô ngủ rất say, rất hạnh phúc nằm trong lòng anh dụi dụi như mèo nhỏ.
Cũng đêm nay, được ôm ấp người mà anh nhung nhớ đến điên dại, những cơn ác mộng đay đớn cũng không còn bủa vây lấy anh nữa, anh ôm chặt cô vào lòng, giữ thật chặt trong vòng tay và ngủ thật say.
Sáng hôm sau...
Anh thức dậy từ sớm, ôm cô ngủ một đêm sáng dậy lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt vờ như không có gì.
Hạ Tình đã mặc chiếc váy khác thật ngay ngắn, chiếc váy ngà hoa nhí nâu hai dây đáng yêu.
Nhìn người đàn ông lạnh nhạt như chẳng có chuyện gì ngồi ở sofa kia, cô ngồi trên giường, bộ điều khiển nhảy số.
Kế hoạch cưỡng chế chồng yêu, bước hai: Ăn vạ.
"Hây dà."
Cô đang ngồi, thở dài thật ngán ngẫm, thật chán chường thở dài thêm một cái rất to.
"Hây dà, hây dà dà dà."
Phùng Thế Phong ngồi ở sofa, tay cầm điện thoại, mắt lại chẳng chú ý vào điện thoại, liếc mắt về cô bé ngồi một cục tròn trên giường. Mặt mày ngó nghiêng, cái miệng chu ra cố tình thở dài cho anh nghe. Anh mím lại bạc môi, im lặng muốn xem cô lại bài trò gì.1
"Ầy dà, hồi trước á, có ai kia á, nói với tui á" Cô hất mặt lên trời, mắt liếc lên trần nhà nói bóng nói gió.
"Có ai đó đó á, nói với tui á, là sẽ tạo em bé với tui, mà giờ tui không có thấy em bé nào hết trơn á, chỉ có mỗi mình tui héo hon gầy mòn thôi" Hạ Tình vểnh môi, á á ba bốn câu rồi lại thở dài.1
"Hầy dà, thật là thất vọng, thật là thất vọng đi mà."1
Nói rồi, Hạ Tình liếc mắt lướt qua anh, Phùng Thế Phong vẫn rất điềm tĩnh ngồi xem điện thoại, anh còn chẳng liếc nhìn cô.
Thặc nạnh nùng* đi!
Cô lại liếc lên trời.
"Thì đó, nghị lực đàn ông gì mà yểu xìu, xí xí, nói tạo em bé mà tạo hoài không được, thật là tuyệt vọng mà."1
Không còn là thất vọng nữa, mà là tuyệt vọng.
Cô bĩu môi, hai tay sờ xuống bụng mình, nắm lấy lớp da bụng.
"Còn không có nổi một ngấn thịt bụng nữa, nói gì đến em bé, hây dà, tuyệt vọng quá tuyệt vọng."
Cô liếc mắt nhìn anh, anh vẫn ngồi ở kia, chỉ là đang làm gì đó mà cúi đầu đến cắm mặt xuống đất, cô không thể nhìn thấy mặt anh nữa, Hạ Tình lại vểnh mặt lên không trung, tiếp tục chu chu cái miệng ra không khí.1
"Ôi chồng tôi, chồng tôi đã tu thành chánh quả rồi, ôi ôi, chồng tôi đã không còn thèm khát tôi nữa" Hạ Tình ngã về phía sau, nằm ịch xuống giường, chán nản nhìn trần nhà.
"Ôi người đàn ông đoạn tình, ôi chồng tôi, người đàn ông đoạn tình."
Cô giơ hai tay lên mặt, hai tay ôm mặt lăn qua lăn lại khóc lóc thật thê thảm.
"Ô ô, chồng tôi là một người đàn ông đoạn tình, hu hu, còn tôi là người đàn bà tuyệt vọng."1
Cô nằm lăn qua lăn lại trên giường, chẳng biết đến Phùng Thế Phong ngồi ở sofa, mặt cúi xuống, tay bịt lại miệng một cách bất lực, đôi vai run run vì nhịn cười bởi tiếng khóc đầy than oán của người đàn bà tuyệt vọng nằm trên giường kia.1
"Ôi, người đàn ông đoạn tình và người đàn bà tuyệt vọng, hụ hụ hụ, tôi tuyệt vọng quá, người con gái mười chín tuổi này tuyệt vọng hơn cả một bà già chín mươi mốt tuổi."1
Còn tiếp...
*Nạnh nùng: Lạnh lùng.
(P/s Tôi cười chớt, tôi cười tôi chớt mất, hẳn là người đàn ông đoạn tình và người đàn bà tuyệt dọng.
Tôi nhớ ngày này của tuần trước, tôi vừa viết vừa khóc mhu mhu, giờ này thì tôi vừa viết vừa cười ẻ ẻ, ôi tôi thiệt là vi diệu làm sao.)1