"Thế Tình có muốn có em bé không?"Cao khuất môi trường hỏi.
Hạ Tình tròn xoe đôi mắt, cái đầu nhỏ như đo hoa đào sớm, chú ý nở nụ cười rất mạnh mẽ đáp lại.
"Có ạ."
Phùng Thế Phong bật tiếng cười, anh tựa lưng ngồi sau cười lớn, tiếng cười rất sảng khoái, cô nghe anh cười đến phát ngốc, không hiểu vì sao anh cười như thế, chỉ biết nghe anh cười với gương mặt ngơ, đôi mắt tia sáng.
Phùng Thế Phong nắm lấy thân mình, kéo cô ngã về phía sau giống như nâng lên, anh ôm lấy phần mềm, vừa bình tĩnh lại có chút gì hư hỏng trong giọng nói.
"Em chưa đủ lớn để mang em bé đi đâu."
"Thế sao hôm qua anh bảo là đủ lớn rồi" Cô phản hồi, đêm qua anh đã bảo là cô đủ lớn rồi, bây giờ thì lại nói là chưa đủ, rốt cuộc là cô đủ hay chưa đủ lớn?
"Haha" Anh cười "Nghịch ngón tay có hai lần mệt mỏi, em làm sao chịu nổi chỗ này của anh."
"..." Ấy, Hạ Tình câm nín, đúng là ngón tay kia chọt vào cũng đủ mệt.
"Không nói nữa" Anh vẫn còn dư âm cười, âm thanh rất sảng khoái "Khi nào đủ lớn, anh sẽ cho em mang em bé."
"Thật?"Cô quả thật có thể mang được em bé?
Oa, thật là kỳ diệu đi.
"Thật" Anh định lại một lần, tay ôm ấp cô, hỏi nhỏ "Anh là gì của em?"
Ấy, anh thật là thích hỏi cái này đi, nếu đã hỏi thì cô phải trả lời thôi.
"Chồng..."
Phùng Thế Phong cất ra tiếng cười rất thú vị.
Người này... Thích cô ấy gọi là chồng đến mức như vậy sao?
...
Xe dừng lại ở Phùng gia, lâu đài màu đồng như trong truyện cổ tích, chỉ tiếc là Hạ Tình không thể nhìn thấy toà lâu đài này hùng vĩ đến mức nào.
Cô bước xuống xe, một vòng tay ấm áp bọc lấy cô, giọng nói thật nhẹ nhàng.
"Tình đến rồi, mẹ chờ con mãi đó."
Âm thanh thật nhẹ nhàng này là của Phùng phu nhân, mỗi năm người đều đến Hạ gia chơi vào dịp lễ tết, cô cũng có thân thuộc với người phụ nữ này.
“Dì vẫn khỏe ạ?” Cô thăm hỏi.
"Uầy" Phùng phu nhân bất mãn "Dì cái gì, mẹ là mẹ chồng của con đó, gọi là mẹ."
"..." Hạ Tình xấu hổ, cúi đầu giấy đi gương mặt "Dạ mẹ."
"Ôi tình yêu của mẹ, xinh đẹp làm sao? Càng lớn càng thấy xinh xắn thôi" Mẹ phùng vén sợi tóc trên gương mặt cô bé nhỏ lên mang tai để nhìn gương mặt đẹp đáng yêu của con gái,
sau đó lại tán dương "Đúng là con gái của mẹ mà, chật chật."
"Nào, mẹ dẫn vào nhà" Phùng phu nhân cầm tay Hạ Tình, sự chú y va vào chú cún bông trắng tinh Tiểu Bạch "Tiểu Bạch lớn thế này rồi à? Chà, trong cưng quá."
"Dạ" Hạ Tình giơ ra hai ngón tay hình chữ v đáp "Tiểu Bạch được hai tuổi rồi."
"Đáng yêu, đáng yêu quá" Phùng phu nhân hạ tình vừa nói, Phùng Thế Phong đi phía sau cùng cha.
“Con có dự án đi đâu nữa không?” Cha cùng anh đi vào nhà hỏi.
"Tạm thời trống lịch trong năm ngày tới" Anh vừa đi vừa trả lời cha.
"Như vậy là tốt rồi, ở nhà với bé Tình vài ngày cho bé nó quen rồi muốn đi đâu thì đi" Cha đáp.
Phùng lão và Phùng phu nhân rất thương Hạ Tình, cả ông nội cũng rất cưng chiều cô bé Hạ này, từ nhỏ khi Hạ Tình ra đời. Phùng gia đến chơi nhìn thấy đứa nhỏ yếu ớt, nhà họ Phùng xin lập hôn phối giữa hai gia đình thân thuộc, cho nên cả ông bà và cha mẹ đều rất yêu thương Hạ Tình.
Hạ Tình ở Phùng gia chỉ có cưng chiều đến tận trời, chỉ có duy nhất một người không ưng ý.
Phùng Nhã Kỳ, em gái ruột của Phùng Thế Phong.
Phùng Nhã Kỳ đứng trên ban công nhìn xuống cha mẹ đang đón cô gái họ Hạ vào nhà, người sẽ là chị dâu của cô.
Phi! Người vừa mù vừa tàn như cô ta sao có thể làm chị dâu của cô, lại còn nhỏ tuổi như vậy, nhỏ hơn cô cả năm tuổi, thế thì sao cô lại phải gọi cô là chị, sao anh lại chọn kẻ mù loà như cô ta kia chứ, cô ta có làm trò trống gì cho gia đình này chứ, mắt mù thì chỉ có ăn hại như một kẻ tàn phế.
À phải rồi, do cô ấy chính là tàn phế.
Cô ấy không phù hợp với vị trí của chị dâu, cô ấy không phù hợp với anh trai, người phù hợp với anh, vừa vặn với vị trí của chị dâu chỉ có thể là Khiết Hinh thôi.
Mặc dù nhìn qua cô ấy cũng có chút nhan sắc xinh đẹp, nhưng với Khiết Hình thì hoàn toàn không bằng, họ Hạ mù loà đó so với chị Khiết Hinh thì chẳng khác gì đoá hoa nhài so với bãi phân trâu..Còn lại không làm được gì, hoàn toàn thua xa so với chị Khiết Hinh, cô ấy chỉ là sự thất bại, một kẻ thất bại hoàn toàn.
Không, cô không thừa nhận.
Chỉ có chị Khiết Hinh mới xứng với vị trí bên cạnh anh Phong.
Bước vào Phùng gia, Lâu đài tráng lệ ánh vàng, Hạ Tình không thể nhìn thấy sự uy nghiêm của nó nhưng cô ấy có thể cảm nhận được bản thân đang ngự trị ở một nơi rất sang trọng. Bởi trong mùi không khí có hương của trang vật dụng đắc tiền, mùi bạch kim, mùi đá hoa cương, một tay Hạ Tình giữa dây cáp của Tiểu Bạch, một tay được Phùng phu nhân nắm lấy.
Mẹ Phùng đưa cô đến ghế sofa bằng đệm, đặt cô ngồi xuống ngay ngắn, mẹ cũng ngồi xuống ngay bên cạnh, hướng về người làm việc trong nhà bảo đảm.
"Bác Lí mang nước với trái cây lên đây."
"Vâng" Âm thanh hiền hậu phát, Hạ Tình nhận đó là giọng của bác người làm.
Cha Phùng và Phùng Thế Phong cũng ngồi xuống phần ghế đối diện, hai người cùng nhau trò chuyện.Cô ngồi bên này cùng mẹ Phùng, mẹ nói.
"Ông bà nội đi thiện nguyện ở viện dưỡng lão thành chưa về, buổi tối ông bà nội sẽ về đó."
Hạ Tình gật đầu "Con biết rồi."
Tâm trí cô nghĩ một lúc rồi thở phào, vậy là Phùng gia không có ai xa lạ cả. Có cha mẹ Phùng, có ông bà nội đều thân thuộc, thế nhưng sao cô ấy lại nghe có nhiều tiếng bước chân như vậy, trong căn nhà không chỉ đơn giản là có cha mẹ, anh và bác người làm vừa rồi, có thêm rất nhiều tiếng bước chân.
Hạ Tình không khỏi thắc mắc quay về phía mẹ hỏi.
"Mẹ ơi, nhà mình có bao nhiêu người vậy?"
Phùng phu nhân trả lời rất nhanh "Hiện tại có hai mẹ con chúng ta, có cha con và cả thằng Phong, à... Còn em gái nữa, cơ mà Nhã Kỳ còn ở trên phòng."
"Nhưng con nghe có rất nhiều người..." Cô cảm thấy rất nhiều tiếng bước chân, phải có gần mười người ở đây mới phải.
Mẹ Phùng ngớ ra "Có ai khác đâu chứ?"
Bà chợt nghĩ lại, sau đó hình như bà đã hiểu đến con gái đang đề cập đến ai, mẹ Phùng giải thích.
"À, đó là người làm trong nhà, còn người trong gia đình thì chỉ có cha mẹ với Nhã Kỳ thôi" Mẹ Phùng đáp, tay ra kí hiệu với một phụ nữ bên cạnh, cô hầu gái đi đến, mẹ Phùng liền nói "Cô lên phòng bảo Nhã Kỳ xuống đây chào chị dâu một tiếng, con bé đó làm gì mà giờ không chịu ra khỏi phòng."
"Dạ vâng" Nữ hầu vâng lời rời đi.
Hạ Tình nghe theo tiếng bước chân của chị hầu gái vừa rời, nghe tiếng chị bước xa dần, tầm hai mươi bước mới có âm thanh chị bước lên bậc thang.
Cô có thể hình dung ra căn hộ này rất lớn, khoảng cách từ chỗ ngồi đi lên cầu thang cũng gần hai mươi bước chân nữ hầu, trong không khí còn có mùi kiêu sa của loại vật dụng đắc tiền kia mà.
Hạ Tình không ngừng suy nghĩ, tập trung trở lại, cô hỏi.
"Nhã Kỳ là em gái của anh Phong ạ?"
Đúng rồi "Mẹ Phùng đáp, gương mặt hiền hậu tươi cười, bàn tay xoa mái tóc đen dài của Hạ Tình.
Bà rất thích mái tóc của cô bé, vừa đen vừa dài, tự nhiên uốn xoăn như những đám mây bồng bềnh, thật là xinh đẹp làm sao.
"Ơ mà ..." Mẹ chợt nhớ đến một chuyện "Theo tuổi tác thì Bé Kỳ nó lớn hơn con năm tuổi, nhưng theo vai vế thì con là vợ thằng Phong, bé Kỳ phải gọi là chị dâu."
Hạ Tình ngớ ra, đôi mắt mở to, cô gái kia lớn hơn cô năm tuổi, thế mà phải gọi là chị dâu, chắc chắn rằng cô gái kia sẽ rất khó chịu, bản thân cô còn khó mà gọi người lớn hơn mình đến năm tuổi là em gái được.
Hơn nữa, cô ấy chưa từng gặp qua Nhã Kỳ, không biết được tính cách của cô ấy như thế nào, có tốt hay không?
Vừa rồi suy nghĩ đều là người nhà mới thở phào, lúc này, Hạ Tình trở nên căng thẳng, mỗi khi cô căng thẳng thì lại cúi đầu xuống, hai tay đan xen các ngón tay vào nhau, môi nhỏ cứ bậm lại cắn cắn cánh môi dưới.
Phùng Thế Phong ngồi đối diện nói chuyện cùng cha về những công việc trong gia đình, chú ý của anh vẫn không rời khỏi cô, nhìn thấy cô lại bắt đầu bối rối, bộ dạng có chút đáng thương.
Anh xoay về phía sau lời nói nhỏ với một nữ hầu đứng bên cạnh, Hạ Tình nghe được âm thanh anh nói nhỏ với cô hầu.
"Mang cho em ấy một cốc nước ấm."
Cô chợp khẽ mắt, ngón tay đan xen nhau có điểm dừng, anh nhận ra cô đang căng thẳng, từ giờ anh vẫn đang nhìn cô.
Đột nhiên nghĩ đến anh vẫn để ý chỗ cô trong khi nói chuyện với cha, anh rõ vẫn bình thường nói chuyện với cha Phùng nhưng vẫn biết cô đang rất căng thẳng, trái tim Hạ Tình tự nhiên rạo rực, anh còn biết khi căng thẳng, cô sẽ muốn uống nước ấm bình tĩnh hơn.
Hmm, chuyện này có thể là anh dò từ cha mẹ của cô rồi.
Nữ hầu ưu tiên mang lên cốc nước ấm cho Hạ Tình, cô nhận lấy cốc nước ấm liền uống một ngụm, sau đó hai bàn tay ôm chiếc cốc giữ cốc nước trong lòng bàn tay. Hai ngón tay cái bấm bấm đầu móng tay vào cốc thủy tinh ấm, đây là cách cô xua đi căng thẳng, mân mê một chiếc cốc nước ấm.
Tiếng bước chân từ trên tầng lầu bước xuống thật uy quyền, khác hẳn những bước đi thật nhẹ nhàng của người hầu trong nhà. Hạ Tình hướng về phía cầu thang, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía người đi xuống.
Mẹ Phùng nhìn theo ánh mắt Hạ Tình, mẹ nhìn Nhã Kỳ trong bộ quần áo ngủ lười biếng, mẹ nhìn lại Hạ Tình đang ngơ ngác nhìn về phía Nhã Kỳ.
Bà phải bất ngờ đến mức mở to mắt, bởi Hạ Tình phản ứng nhanh quá, Nhã Kỳ vừa bước xuống cầu thang thì cô bé đã nhìn về chỗ Nhã Kỳ.
Nếu không phải là người quen biết, bà còn tưởng Hạ Tình không phải có bệnh về mắt, nếu là người khác nhìn vào chắc chắn tưởng rằng Hạ Tình có thể nhìn thấy.
Người khác nhìn vào thì có ai sẽ tin rằng cô bé này bị mù? Cô bé phản hồi với mọi loại âm thanh, vừa rồi còn nhận biết được trong nhà có rất nhiều người.
Mẹ Phùng hướng về con gái út trên cầu thang nói.
"Nhã Kỳ, nhanh xuống chào chị dâu một tiếng."
"Xì ..." Nhã Kỳ khó chịu lẩm bẩm "Nhỏ xíu tuổi mà phải gọi bằng chị ..."
Lỗ tai của Hạ Tình rất thính, khoảng cách từ chỗ ngồi của cô ấy đến cầu thang đúng là rất xa, nhưng với khả năng duy nhất là ánh sáng của cô ấy, Hạ Tình có thể nghe thấy mọi âm thanh của Phùng Nhã Kỳ.
Từ âm hưởng không mấy vui vẻ đó, Hạ Tình có thể dự đoán được cô em chồng này sẽ không có thiện cảm với cô ấy.
Quả đúng như Hạ Tình dự đoán, Phùng Nhã Kỳ đi đến chỗ bọn họ, âm thanh giọng nói rất chanh chua.