Không ổn là không ổn như thế nào?
Bỗng nhiên những thứ cô vừa nói với Hạ Tình lặp lại trong tâm trí cô.
"Những bức tranh này, đều vẽ sau tranh của em, ở đời trước, khi mà em rời bỏ anh ấy.
Khi mà anh ấy vẽ hoàn tất những bức tranh của em, anh ấy vẽ những thứ này, em có biết những thứ này chứng tỏ cho điều gì không?
Người mà em cho rằng sau khi em đi, sẽ có thể một mình vượt qua và sống thật tốt. Anh ấy hoàn toàn không vượt qua được, mà đã đau khổ đến mức không còn tỉnh táo nữa, những thứ này... Những bức tranh này... Là của một người tinh thần không ổn định vẽ ra, là của một người điên đấy Hạ Tình!"
Lại thêm một lần nữa lặp lại thật vang dội hai bên tai...
Người mà em cho rằng, sau khi em đi thì có thể sống thật tốt. Anh ấy hoàn toàn không vượt qua được, mà đã đau khổ đến mức không còn tỉnh táo nữa...
Sau khi em đi...
Đau khổ đến mức không còn tỉnh táo nữa...
Ôi không...
Không không không! Lão anh già của cô không được phép xảy ra chuyện gì!
"Bác tài nhanh một chút! Làm ơn chạy nhanh một chút!"
...
Sau khi cô ấy đi, tưởng chừng anh sẽ có thể sống thật tốt.
Chỉ là tưởng chừng...
Sau ngày hôm đó ở Hạ gia, anh trở về nhà, anh giam mình vào phòng tranh, chẳng ai có thể gặp mặt anh, mỗi bữa ăn sẽ được đặt trước cửa phòng. Anh giam mình như thế màn đêm phủ xuống căn phòng của anh, màn đêm nuốt chửng anh từng giây từng phút một.
Đôi mắt anh đã nhuộm màu máu, ký ức của ba mươi chín năm đớn đau tiền kiếp cũng đã nhấn chìm anh, y hệt cái cách mà tiền kiếp nhấn chìm Hạ Tình, thậm chí, anh còn đau khổ hơn gấp bội.
Vì mười năm sau khi Hạ Tình mất đó là mười năm kinh khủng nhất cuộc đời anh, ký ức mười năm đó ăn mòn vào từng tế bào Phùng Thế Phong, anh đã bị chúng bào mòn.
Anh ngồi trong phòng tranh, hành động giống y hệt tiền thân, ngồi trên ghế gỗ khom người cắm xuống mặt bàn, cặm cụi cầm bút chì vạch ra những nét vẽ nguệch ngoạc, đè nặng đầu bút chì kéo ra từng nét rối nùi không xác định. Đôi mắt anh mở to, tay cầm chiếc bút dùng lực cọ xát chiếc bút vào bức tranh, kéo ra từng nét vẽ đến gần như thủng giấy.
Nguệch ngoạc, thật nguệch ngoạc, xấu xa, thật xấu xa, tàn nhẫn... Thật tàn nhẫn!
Kéo đến chiếc bút tà đầu chì, anh cầm con dao cứa vào đầu bút chì chuốt từng cái roẹt roẹt như đang cắt da cắt thịt một ai đó, đôi mắt như một kẻ đừng trừng trừng, chuốt xong đầu bút lại tiếp tục cắm xuống bức tranh quậy nét bùi nhùi hoạ ra những con rối không đầu.
Vẽ xong chúng, anh thoả mãn nhếch cao bạc môi tươi cười.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, anh co rút trong căn phòng ấy, những bức tranh vẽ về cô vây kín anh, có những hôm anh ngồi thẫn thờ.
Giống hệt tiền thân sau khi Hạ Tình mất đi, ngồi thẫn thờ, mắt mất đi linh hồn, giống như một cái xác rỗng, thân xác anh ở đây, linh hồn anh phiêu bạc ở nơi nào... Làm cho anh giống như một người điên.
"Tình à... Em đang làm gì thế?" Anh ngớ ngẩn hỏi, giống như một kẻ ngu ngơ tự nói chuyện một mình.
"Tình à... Em đâu rồi?"
"Tình của anh đi đâu rồi?"
"Em bé của anh đi đâu rồi?"
Thẩn thờ như người điên mất trí lẩm ba lẩm bẩm hỏi những câu hỏi mãi không có người trả lời liên tục mấy giờ trôi qua, anh cuối cùng cũng có câu trả lời.
"Lại bỏ đi rồi..."1
Anh bật ra tiếng cười, cười haha thật lớn, cười thật sảng khoái, và rồi tiếng cười chuyển thành tiếng khóc nấc từ khi nào, anh vừa ôm lấy lòng ngực mình vừa khóc, móng tay cào cấu vào lòng ngực nơi vị trí trái tim đau nhói, móng tay cào rách da thịt trên ngực nhưng anh không cảm giác được cơn đau.
Bởi vì cơn đau trong trái tim anh đã quá lớn, anh chỉ cảm thấy trái tim vỡ nát đau mức dù anh cào rát lòng ngực thì anh cũng chẳng cảm thấy đau.
Anh ôm lấy lòng ngực toàn là máu, nước mắt cứ thế mà chảy xuống.
Người phụ nữ đó... Vì sao lại độc ác như vậy?
Lần này đến lần khác rời bỏ anh? Anh đã làm gì không phải với cô? Anh đã làm gì sai trái với cô? Anh đã làm gì để mà... Một chút lòng thương hại cô cũng chẳng thể dành cho anh?
Anh chẳng cầu mong gì nhiều cả, chỉ cần một chút lòng xót thương mà nán lại bên cạnh anh, còn lại thì để cho anh thương cô.
Anh thương cô đến tê tâm liệt phế, vậy mà cô một chút thương hại cũng không dành cho anh.
Thật... Tàn nhẫn quá...
Em bé của anh à... Em bé của anh thật là xấu tính...
Khóc đến liệt, đến mắt sừng phù, đến tâm chết lạnh, anh bình tĩnh lại thì toàn thân đã rỉ máu, anh sẽ tự mình băng bó cho chính mình.
Có những hôm, anh chỉ ngồi như một bức tượng đá, đôi mắt vô hồn trơ trọi mở, anh không một tiếng la hét, không một cái nhăn mày nào, nước mắt cứ thế chảy xuống, tí tách rơi xuống như những hạt thủy tinh vỡ.
Ngồi như thế cho thời gian trôi qua, cho tiền thân giết chết anh.
À... Anh đã chết rồi.
Anh không còn là anh của kiếp này nữa, anh đã hoàn toàn y hệt mười năm đau đớn ấy, anh đã bị tiền thân chiếm lĩnh.
Một đêm đó, đầu thật đau, đau đến đầu não nức nẻ, hai bàn tay nắm lấy đầu, mười ngón tay cào cấu da đầu đến bong tróc. Anh đau đớn ôm lấy đầu mình, càu cấu chính mình để mong mỏi giảm bớt đi cơn đau cắn đứt dây thần kinh kia, đau đến một người đàn ông trưởng thành bật khóc, vừa khóc vừa cầu cứu người con gái ấy.
"Tình... Tình... Anh đau quá..."
"Em đâu rồi... Tình à... Anh đau quá..."
Hệt như mười năm của tiền kiếp, dù anh có kêu gọi thảm thiết đến thế nào, Tình của anh cũng không thể xuất hiện xoa dịu anh nữa.
Vì cô ấy đã đi rồi, của kiếp trước thì chết rồi, của kiếp này thì rời đi rồi, cả hai đều bỏ rơi anh.
Đau đến đập vỡ đầu đi chăng nữa, lăn lộn với cơn đau trên sàn nhà, cầu xin thảm thiết đến thế nào nữa, cô ấy cũng không xuất hiện để xoa dịu anh.
Chỉ khi nào cơn đau hút cạn sinh khí, anh kiệt quệ mà ngất đi, cơn đau ấy may ra mới buông tha cho anh.
Rồi một hôm ấy, anh ngồi vẽ những nét nguệch ngoạc ấy, đè mạnh đầu bút bị gãy, anh nắm chặt chiếc bút dùng lực đâm chiếc bút xuống mặt bàn, đâm nát bấy đầu bút, chiếc bút gãy đôi thì anh nắm chặt nắm đấm của mình đấm xuống mặt bàn.
Đấm liên tục rầm rầm rầm xuống chiếc bàn, đấm đến bàn tay đỏ tím rồi rách da, máu tứa ra anh vẫn đấm rồi đấm, đấm đến máu đỏ bấy bét trên mặt bàn, đến các đầu ngón tay gần như gãy mới ngừng lại.
Khi bình tình lại, anh sẽ tự băng bó cho chính mình.
Những ngày sau đó, anh chỉ ngồi thẫn thờ, cũng không nói chuyện một mình, chỉ lặng im mà ngồi đó. Tay phải cằm con dao gọt bút chì, đưa lưỡi dao cứa cứa vào cổ tay trái, anh cứa rất nhẹ, không cứa đứt mạch máu của chính mình mà cứa vừa đủ rách da chảy máu.
Cứa rách chỗ trên cổ tay, anh di chuyển con dao nhít sang một chút cứa tiếp tục, cứa rách da, máu chảy ra thì ngừng lại, di chuyển con dao nhít ra một chút.
Cứa, rách, máu chảy thì nhít ra, cứa, rách, máu chảy nhít ra.
Cả cánh tay trái đều là vết cứa, từ cổ tay cho đến cù chỏ. Cứa nát rồi, anh sẽ băng bó và chuyển sang tay phải, cứa nát tay phải, anh sẽ băng bó và chờ đời chúng lành vết thương.
Vết cắt liền lại, anh sẽ tiếp tục cứa như thế.
Lặp đi lặp lại, cứa nát hai cánh tay rồi chờ đợi vết thương vừa khép miệng để tiếp tục cứa nát.
Việc này chính là thú vui của anh trong kiếp trước, thú vui này ở kiếp trước kéo dài mấy năm dài cho đến cái ngày anh chết đi, là do người thân duy nhất của anh cũng đã rời khỏi, anh không còn vướng bận nào nữa, anh không thể chịu đựng hay cầm cự thêm nữa, anh cứa đứt mạch máu mình.
Hôm nay, anh đã cứa đứt mạch.
Kiếp trước là dày vò bản thân mười năm, đến khi không còn vướng bận là ông bà nội, anh mới tự kết liễu mình. Kiếp này, chỉ hai tháng lại có thể giết chết anh, nỗi đau của đời trước và đời này đồng loạt giết chết anh.
Chỉ hai tháng, anh đã cắt đứt mạch máu mình.
Khi cha mẹ Phùng cảm thấy tình hình anh không tốt, đã hai tháng rồi anh vẫn không tốt lên, hôm nay muốn khuyên nhủ anh, mẹ Phùng đứng ngoài cửa gọi anh mãi, gọi mãi anh cũng không trả lời.
Mọi khi anh sẽ trả lời, rằng hãy để cho anh ở một mình hoặc là đừng làm phiền anh, hôm nay anh hoàn toàn im bặt, mẹ hỏi mãi hỏi mãi cũng không có âm thanh đáp trả. Vì lo lắng quá cha Phùng đành phải phá cửa đi vào, cánh cửa bị phá vỡ, Phùng Thế Phong nằm gục trên bàn, hai tay buông lỏng xuống, máu thành dòng chảy từ cổ tay men xuống những đầu ngón tay rỉ xuống sàn nhà.1
Nhĩu giọt tí tách, tí tách.
Còn tiếp...