Cảnh quay kết thúc, đạo diễn lập tức vỗ tay tán thưởng.
"Tốt lắm tốt lắm! Biểu hiện kinh ngạc của mọi người thật sự rất tốt."
"Chuyện gì vậy đạo diễn? Tiết mục này chúng tôi không được thông báo trước" Trình Tiểu Khả khó hiểu hỏi.
"Tôi cố tình không thông báo cho mọi người mà, nhờ vậy mọi người mới thật sự kinh ngạc với màn xuất hiện của cô Hạ, vậy mới có cảnh quay chân thật này."
Đạo diễn nói, không ngừng khen thưởng "Cảnh này nhất định rất hot, nhất là cậu Phùng, cậu thể hiện rất tốt."
Đạo diễn Lý khen thưởng Phùng Thế Phong, mọi người nghe thấy bị đạo diễn gài bẫy thì không biết nên khóc hay nên cười, dù sao thì cảnh quay rất tốt nên là cứ thở phào trước.
Phùng Thế Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Tình, cô đã được đưa ra giới thiệu với mọi người, bên cạnh còn có cô em Nhã Kỳ.
"Xin giới thiệu với mọi người" Biên kịch Thẩm rất hài lòng về cảnh quay, nét mặt hớn hở giới thiệu người làm cho mọi người một phen ngơ ngác "Đây là cô Hạ, cô ấy sẽ đảm nhiệm vai con gái của ông trùm."
"Cô Hạ vừa rồi hát thật sự hay đó, da gà tôi đã nổi thành cục ấy" Một nam diễn viên ái mộ nói, ánh mắt anh ta nhìn qua liền nhận thấy đã mê say cô gái trước mặt.
Hạ Tình chỉ khẽ cúi cúi.
Đạo diễn Lý liền cười "Cô ấy thật sự bị mù nên là trong quá trình quay mọi người hãy giúp đỡ cô ấy nhé, mọi người cũng làm quen với nhau đi."
Nghe thấy Hạ Tình thật sự bị mù, mọi người lại càng ngỡ ngàng kinh hô thêm.
Biên kịch Thẩm hướng tay về phía Trình Tiểu Khả và Phùng Thế Phong, ngõ ý muốn giới thiệu Hạ Tình làm quen với hai nhân vật chính.
"Cô Hạ, đây là cô Trình, là người nắm vai nữ chính Tinh Tinh, cô Hạ và cô Trình hãy làm quen với nhau đi, hai người có khá nhiều phân cảnh đó."
Trình Tiểu Khả nâng môi cười, đưa tay chủ động nắm lấy tay Hạ Tình bắt nhẹ một cái.
"Tôi là Trình Tiểu Khả, hân hạnh được gặp, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác thật tốt."
Hạ Tình cũng đáp ứng cái bắt tay của Trình Tiểu Khả, thậm chí cô còn cúi cúi đầu.
"Mong được giúp đỡ."
"Còn đây là Phùng Thế Phong, cô Hạ chắc cũng nghe qua tiếng tăm của cậu ấy rồi" Biên kịch Thẩm cười nói.1
Hạ Tình hướng về anh, ánh mắt anh cứ chằm chằm vào người cô, cô không dám chạm mặt với anh, bởi vì khí tức từ anh toả ra rất tức giận, cô còn có thể nghe từng hơi thở rất nặng nề của anh.
Hạ Tình cúi cúi đầu, bối rối không biết phải làm thế nào, có nên giả vờ không quen biết rồi bắt tay với anh không?
Phùng Nhã Kỳ nhìn thấy anh trai cứ chằm chằm nhìn Hạ Tình, không chỉ cô nhận ra ánh mắt của anh mà toàn bộ trường quay đang nhận ra ánh mắt của anh dán chặt trên người Hạ Tình.
Nếu anh cứ lộ liễu như vậy... Người ta sẽ nghi ngờ quan hệ của hai người mất.
Phùng Nhã Kỳ muốn chắn ngang.
"À này... Um ứm!" Cô chỉ vừa mới mở miệng, Lưu An từ đâu xuất hiện sau lưng cô, tay bòng qua bịch miệng Nhã Kỳ, không cho cô chen vào bịch miệng cô lại.
Phùng Nhã Kỳ vùng vẫy vung tay đá chân, gỡ tay Lưu An nhưng gỡ thế nào cũng không ra, chỉ có thể um ứm phán nghị.
"Cậu Phùng?" Đạo diễn Lý nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Phùng Thế Phong.
Mọi người cũng nhận ra điểm lạ bàn tán xì xầm về biểu hiện lạ lẫm của Phùng Thế Phong, đúng là Hạ Tình rất xinh đẹp, nhưng không phải đến mức ảnh đế như Phùng lão đại nhìn chằm chằm như thế.
Hơn nữa, Hạ Tình còn cúi thấp đầu tránh đi ánh mắt của anh, hai tay nắm lấy gấu vấy bấu bấu vải vóc, trông thật bối rối.
Phùng Thế Phong thì có vẻ tức giận nhìn chằm chằm, Hạ Tình thì lại bối rối.
Một bầu không khí thật sự kỳ lạ, bọn họ như thể có quan hệ với nhau vậy, những diễn viên bắt đầu nghi ngờ xì xầm to nhỏ, Trình Tiểu Khả đứng bên cạnh cũng hoài nghi, tròn mắt nhìn biểu hiện của Phùng Thế Phong.
Lúc vừa rồi khi cô gái này xuất hiện trên bục hát, vẻ mặt của Phùng Thế Phong đã như vậy, hai người này... Lẽ nào...1
Lời xầm xì của mọi người lọt vào lỗ tai, Hạ Tình càng bối rối hơn, cô muốn cầu cứu Nhã Kỳ những Nhã Kỳ đã đi đâu rồi.1
Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Anh đừng nhìn cô chằm chằm như thế, nếu cứ chằm chằm nhìn vào cô như vậy thì quan hệ của hai người sẽ bị lộ mất.
Nhưng Phùng Thế Phong cứ nhìn mãi, đôi mắt dán chặt trên mặt cô, anh nhìn đến mức thái dương cô nóng lên, anh còn nhìn chằm chằm trên ngực, ánh mắt nóng rực phủ lên đồi gò bồng đến bỏng rát da thịt.
Hôm nay... Cô cũng thật là biết ăn mặc, chiếc váy cúp ngực ấy phô trương cặp gò bồng trắng nõn vốn chỉ mình anh có thể nhìn thấy.1
Phùng Thế Phong không nuốt trôi nữa, đôi mắt trợn trừng lên, hai lòng bàn tay nắm chặt thành quả đấm, gân tay hằn hộc thành sợi trên nắm đấm tay.
Hạ Tình rùng người, khí tức của anh càng lúc càng nóng giận hơn rồi, cô chau chặt mày, cánh môi hồng khẽ mím lại, lời bàn tán xì xầm cũng rõ ràng hơn rồi, cô không thể để mọi người bàn tán như vậy nữa.
Phải làm gì đó!
"Phùng... Phùng tiên sinh" Hạ Tình khẽ nhỏ giọng, như con thỏ trắng rụt rè trước một con thú hoang dại đang gầm gừ, bàn tay nhỏ chạm rãi mò ra phía trước muốn bắt tay chào hỏi.
Bởi vì... Không thể để lộ cho nên là, phải lịch thiệp chào hỏi.
"Xin... Xin chào... Phùng tiên sinh."
Phùng Thế Phong rít vào một hơi nặng trịch, hơi thở anh làm cho tóc gáy Hạ Tình dợn lên, anh khoanh hai cánh tay trước ngực, ánh mắt bạc lãnh khoá chặt trên gương mặt nhỏ đang cố trốn tránh.
Tình thế gì đây? Một người muốn bắt tay rất rụt rè, người kia lại khoanh tay như một cách để từ chối, mọi chú ý trên trường quay lúc này đổ dồn về nữ diễn viên mới xuất hiện và ảnh đế lão làng.
Anh khoanh tay, thở ra một hơi thật nặng, bạc môi nhếch lên phi ra một tiếng cười, lặp lại xưng hô vừa rồi.
"Phùng tiên sinh?"1
"..." Hạ Tình không biết phải né mặt vào đâu nữa, dù cô né đi hướng nào ánh mắt nóng rực của anh vẫn phủ xuống đầu cô, bị nhìn chằm chằm làm cho cô thật sự khó chịu. Tay cô vẫn đưa ra ngõ ý được bắt tay, bàn tay nhỏ trong không khí có điểm run rẩy "Tiên sinh..."
Làm ơn a, anh đừng như vậy, hãy nhanh chóng bắt tay cô và vờ như không có chuyện gì đi, sau đó... Về nhà rồi sẽ nói chuyện sau.
Phùng Thế Phong bước lên một bước, hai tay vẫn nghiêm ngặt khoanh trên ngực, bước đến trước mặt, Hạ Tình cũng đã thu tay lại, nếu không ở giữa chốn đông người cô lại chạm vào người của nam thần khét tiếng, hơi thở của anh phủ xuống người cô.
"Nói lại xem? Em gọi anh cái gì?" Giọng anh thật trầm, cả phim trường im bặt đi.1
Từ câu nói của anh, mọi người nhận ra hai người này thật sự có quan hệ, cả trường quay câm nín chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Hạ Tình túm lấy làn váy, hai bàn tay nắm ngấu nghiến làn váy trắng, giọng cô ẩm thấp lo lắng, cô không hiểu anh đang nghĩ gì nữa, ngay lúc này chẳng phải là anh nên vờ như không quen biết cô sao? Sao lại hỏi cô như thế?
"Phùng... Phùng tiên sinh..."
"Ồ" Phùng Thế Phong hô lên, bật ra tiếng cười trào phúng sau đó lại lặp lại "Phùng tiên sinh?"
"..." Hạ Tình mím chặt môi, cô cảm giác đầu sắp cúi xuống đến chạm mặt đất rồi, anh đừng truy nữa, mọi người sẽ nhận ra, anh không sợ bị phát hiện sao?
"Tình, em gọi anh cái gì?" Phùng Thế Phong thả ra cái khoang tay, ánh mắt gắt gao nhìn cô, không ngại thân mật gọi tên cô.1
Một tiếng gọi thân mật làm cho trường quay mở to mắt, Phùng Nhã Kỳ đang giãy dụa cũng ngừng lại.
Lão anh già? Anh định làm gì vậy?
Đừng có bảo là lão anh già ấy định...
"Tình!" Phùng Thế Phong lớn giọng gắt lên.
Hạ Tình lập tức giật bắn mình.
"Dạ..."
"Gọi anh cái gì?" Anh lại truy, âm thanh lạnh ngắt yêu cầu "Gọi cho đúng vào."1
"..." Những ánh mắt kinh ngạc đang dán chặt vào người cô, lần đầu ở bên ngoài lại bị nhiều người nhìn chằm chằm, đôi vai nhỏ run lên, Hạ Tình nhăn chặt mày, miệng mấp mấy rỉ ra tiếng nói nhỏ xíu.
"C... Chồng..."1
Âm thanh cô dù rất nhỏ, nhưng trường quay đều im bặt trông chờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe nên âm thanh của cô là rõ ràng nhất, giọng cô rỉ ra, mấy người diễn viên liền há hốc, đạo diễn Lý và biên kịch Thẩm càng trợn tròn trợn trắng.
Đối với bất ngờ của bọn họ, Phùng Thế Phong rất bình thản, ánh mắt chỉ nằm trên người cô, tức giận, khó chịu không nuốt trôi nữa.
"Ừ, vợ anh" Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi "Em đi đâu đây?"1
"Em..." Thì đã rõ ràng quá rồi mà, vừa rồi cô làm gì thì anh cũng biết rồi "Em..."
Đạo diễn Lý chóng đỡ vầng trán "Hình như... Hình như có hiểu nhầm gì thì phải."1
Phùng Thế Phong liếc mắt sang đạo diễn Lý, anh nâng lên bước chân, tay nắm lấy bàn tay Hạ Tình kéo cô rời đi.1
Hạ Tình bị anh lôi đi, mọi người ngớ đến sắp ngốc, một vài cô gái hiểu ra vấn đề ôm lồng ngực ngất xĩu.
Phùng lão đại có vợ rồi?!
Phùng Thế Phong rời khỏi, ngay sau đó điện thoại của Lưu An rung lên, Lưu An buông ra Phùng Nhã Kỳ, Nhã Kỳ được thả ra liền thở phì phì.
"Tôi nghe... Vâng... Tôi biết rồi."
Lưu An tắt máy, gương mặt đen xì xoay đầu nhìn Phùng Nhã Kỳ, ánh mắt anh đầy khó chịu ghét bỏ phán một câu xanh rờn.
"Đúng là rãnh rổi, cô sinh ra chỉ biết ăn rồi phá hoại à?"1
"Ớ?" Đột nhiên bị mắng, Phùng Nhã Kỳ nhăn mặt "Anh tôi không mắng tôi thì thôi đi, anh dám mắng tôi?"
"Chỉ được cái gây chuyện, phiền phức!"1
Lưu An bỏ lại một câu rồi xoay bước đến chỗ đạo diễn.
Gây chuyện?
Phiền phức?
Anh nói cô phiền phức? Anh nói cô gây chuyện?
Phi!
Đây là chuyện cô gây cho anh trai cô, cũng không phải gây chuyện với anh, mắc gì anh mắng cô?
Lão anh già vừa rồi còn chưa mắng cô kia mà?1
Còn tiếp...
(P/s Anh ta mắng chị tại anh ta phải đi dọn dẹp cái đống hỏn lọn mà chị gây ra đó, phải đi nói chuyện thoả hiệp với từng người trong trường quay hôm nay để giữ kín chuyện vừa rồi.1
Chị bé nghĩ anh sẽ giả vờ như không quen biết, chị bé thiệt là ngốc nghếch a, anh ta đánh dấu chủ quyền giữa bao người ấy chứ! Không đánh dấu thằng khác lại ngó thì khổ anh, anh sợ mất vợ lắm kakaka.)1
_ThanhDii