Nhã Kỳ nghe xong điện thoại, tắt điện thoại, bàn tay cầm điện thoại nắm nắm lại. Cô xoay đầu nhìn Hạ Tình, Hạ Tình liền sụp mi xuống, bàn tay mò xuống bàn thủy tinh nắm lấy điều khiển rồi giấu điều khiển vào lòng, tay còn lại ôm bé Tiểu Bạch, mặt dụi vào lông trắng mềm giấu đi gương mặt.
Phùng Nhã Kỳ quay lại sofa, vẽ ra nụ cười ngượng nghịu.
"Bé Tình nè, hôm nay á..."
"Em không!" Hạ Tình không để Nhã Kỳ biện ra một lý do nào, ngay lập tức phản đối, cho dù Nhã Kỳ có nói cái gì đi nữa, Hạ Tình vẫn sẽ ngồi ở đây và xem chương trình ngày hôm nay.
"Tình a, chị nói này..." Phùng Nhã Kỳ giơ bàn tay muốn lấy lại điều khiển mà Hạ Tình đang nắm chặt trong lòng.
"Không..." Hạ Tình ôm cứng bé Tiểu Bạch, giấu điều khiển vào trong lòng, gương mặt căng thẳng trừng trừng hai mắt đỏ hoe về phía Nhã Kỳ, bé Tiểu Bạch ngay lập tức gầm gừ.
"Grừ..."
"Ây..." Biểu hiện này, Hạ Tình đã nghe rõ cuộc điện thoại, cô đã đứng xa như thế mà con bé này vẫn nghe, Phùng Nhã Kỳ cũng không giấu giếm được, thành thật mà nói "Tình này, anh bảo chương trình hôm nay em không được phép xem nên là..."
"Em xem..." Hạ Tình trừng trừng mắt, anh không muốn cô xem điều đó có nghĩa là có điều gì đó không đúng, cô càng phải xem hơn, cô nhất định phải xem.
Uây, con bé này thật là cứng đầu đi.
Nhã Kỳ đưa hai tay về phía Hạ Tình, muốn lấy được điều khiển trong lòng cô bé, bàn tay chạm vào lòng ngực, Hạ Tình liền mếu máo, bàn tay nhỏ túm lấy chú cún, âm thanh run rẩy gọi khẽ.
"Không được... Tiểu... Tiểu Bạch..."
"Grừ! Gâu!"
Bé Tiểu Bạch hướng mặt về phía cánh tay của Nhã Kỳ, động tác vểnh cao đầu sủa lớn, động tác táp lấy cánh tay Phùng Nhã Kỳ.
"Éc!" Phùng Nhã Kỳ oai oái lên, mặt mày trắng bệch, nhanh chóng phản xạ rút tay lại, may mắn là cô nhanh tay, nếu không, tay cô đã bị Tiểu Bạch ngoạm lấy rồi.
Con chó này a, bình thường đáng yêu dễ thương như thế nào, còn là người trong nhà mà lại có thể thẳng thừng táp cô như thế a.
Đáng sợ a!
Xém một chút nữa là phải đi tiêm ngừa nọc chó rồi.
Hạ Tình giấu điều khiển tận trong áo, hai tay câu lấy bé cún, đôi mắt đỏ hoe trừng lên.
"Em xin lỗi..." Cô ôm cứng bé cún, hai mắt đỏ hoe lấp lánh nước mắt, vừa rồi cô đã dùng Tiểu Bạch ngăn căn Phùng Nhã Kỳ lấy lại điều khiển, sợ sẽ làm Nhã Kỳ tức giận, cũng sợ sẽ bị đuổi ra khỏi phòng, âm thanh nhỏ thấp run rẩy.
"Em xin lỗi... Nhưng mà... Nhưng mà... Em phải xem..."
Phùng Nhã Kỳ phì phì thở, cố gắng khuyên ngăn.
"Em thật sự không được xem, anh Phong đã nói không nên xem thì không nên xem, em cứ cứng đầu ngoan cố như vậy nha" Lỡ mà xem phải cái gì đó không hay, thì người buồn vẫn chính là con bé này, cô nói "Phải có chuyện không tốt, anh ấy mới không cho em xem, em ngoan đi, không nên xem."
"Không, phải xem" Hạ Tình vẫn cứng đầu.
Anh giấu cô, anh không muốn cô xem thì bắt buộc càng phải xem, có chuyện gì kia chứ? Từ hôm ấy đến nay mọi chuyện vẫn rất tốt, sao hôm nay anh lại không cho cô xem nữa.
Hai chị em trừng trừng mắt nhìn nhau, màn hình tivi đã bắt đầu vào phát sóng trực tiếp.
Trực tiếp rồi, Phùng Nhã Kỳ không ngăn được nữa, cô tức tối vùng vẫy với không khí, ném điện thoại lên bàn thủy tinh thở hắc ra.
"Thật là bướng đi, mặc kệ, em không giúp được anh!"
Anh trai nhà cô, xác định tự mình mà bò về dỗ vợ đi!
Cô vợ nhỏ này của anh cứng đầu quá, cô nói không được!
Hạ Tình chăm chú về phía tivi, đại khái chương trình nói rằng hôm nay là ngày phát sóng cuối cùng.
Phùng Thế Phong và Huỳnh Khiết Hinh sẽ bày tỏ cảm nhận về cuộc sống hôn nhân một tháng đã trải qua, bày tỏ những cảm nghĩ dành cho đối phương.
Phùng Thế Phong có vẻ như bị phóng viên đặt bẫy, anh liên tục bị hỏi các câu hỏi dính dáng đến Khiết Hinh.
"Trải qua một tháng kết hôn, anh có cảm thấy rung động với cô Huỳnh không?"
Phùng Thế Phong cười khẽ, rất ôn tồn trả lời.
"Tất nhiên là có, tuy chỉ là quay chương trình nhưng mọi hoạt động của chúng tôi đều tự nhiên, tôi cảm thấy khá thoải mái, cô Huỳnh cũng rất phối hợp hợp tác cho nên tôi cảm thấy rất hài lòng, đây sẽ là một kỉ niệm đáng nhớ trong sự nghiệp của tôi."
Anh trả lời rất khéo, luôn luôn lồng ghép công việc vào câu trả lời tình cảm một cách rất tự nhiên, vừa không làm bên nhà gái khó xử, vừa có thể khen ngợi chương trình, một công đôi việc.
Phong viên lại hỏi: "Vừa rồi phỏng vấn cô Huỳnh, cô ấy luôn khen ngợi và chấm anh đạt điểm tối đa, thế còn anh? Cô ấy có phải hình mẫu lý tưởng của anh không? Sống với nhau một tháng qua anh chấm cho cô ấy mấy điểm? Thang điểm mười nhé."
Phùng Thế Phong nhấc nhẹ đầu lông mày, cười khẽ đáp.
"Tôi có thể nói cô ấy là hình mẫu lý tưởng của tất cả cánh mày râu, cô ấy đàm đương vai trò một người vợ rất tốt, chúng ta hoàn toàn không thể bàn cãi xinh đẹp của cô ấy, cô ấy lại còn rất đáng yêu nữa, cho nên là tôi cũng có thể cho cô ấy tối đa điểm. Nhưng nói về hình mẫu lý tưởng của tôi... Ừm... Thì có lẽ là không phải."
Rất nhiều câu khen ngợi, cuối cùng lại là một câu phủ định, phóng viên không khỏi kinh ngạc.
"Không phải sao?" Anh phóng viên có chút bất ngờ với câu hỏi, vì theo lý thì Phùng lão đại phải đẩy xuôi theo câu hỏi, không phải lội ngược dòng như thế này "Thế hình mẫu của anh là như thế nào ạ?"
Phùng Thế Phong tuấn tú cười, hai bàn tay đan vào nhau, đan mười ngón tay thon dài nắm lại.
"Ừm cũng phải là một người rất xinh đẹp."
"Vâng, với nhan sắc của anh thì hình mẫu của anh đương nhiên phải rất xinh đẹp" Anh phóng viên haha cười đùa, sau đó lại tiếp tục đề cập "Về phương diện xinh đẹp thì chẳng phải cô Huỳnh hoàn toàn đáp ứng sao?"
"Đúng, cô ấy rất xinh đẹp" Phùng Thế Phong khen thương, ánh mắt loé qua một tia ưu ái "Nhưng tôi thích kiểu hơi ngốc một chút, à không, rất là ngốc đi, như thế mới đáng yêu."
"Á à, ra là đại nam thần của chúng ta thích kiểu như các cô nàng thỏ bạch."
"Đúng vậy" Phùng Thế Phong cười đáp.
Hạ Tình hừ ra một tiếng, mắt tròn về phía Nhã Kỳ hỏi.
"Em ngốc lắm sao?"
"Ha..." Phùng Nhã Kỳ che mặt lắc đầu, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười thầm "Vốn em không ngốc lắm đâu, nhưng mà em phun ra câu hỏi đó làm cho em ngốc lắm luôn."
Hạ Tình bĩu môi, mắt lại đăm đăm nhìn màn hình tivi.
Phóng viên lại hỏi: "Anh có cảm giác gì khi quay tập cuối này không?"
"À... Đây là kịch bản" Phùng Thế Phong đột nhiên nói, phóng viên lại lần nữa ngớ ra, sắc mặt sượng ngắt không hiểu nhìn đại nam thần.
Phùng Thế Phong lại lặp lại "Tập cuối này là kịch bản, dẫu vậy tôi nghĩ sẽ rất bùng nổ mọi người, chương trình kết hôn của tôi đến đây là khép lại rồi, cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và cũng như là cảm ơn mọi người đã yêu thích chúng tôi, tôi thật sự rất biết ơn mọi người đã luôn ủng hộ và đồng hành cũng chương trình thời gian qua."
Anh phóng viên chỉ có nuốt nước bọt, lấm chấm mồ hôi ngượng cười.
"À vâng..."
Màn hình chuyển sang cảnh khác, cuộc phỏng vấn đến đó xem như là kết thúc, màn hình tivi chuyển cảnh sang một nhà hàng rất sang trọng, trên màn hình nổi lên dòng chữ, Phùng Nhã Kỳ liền đọc cho Hạ Tình.
"Đây là tập cuối, là kịch bản sẵn trước."
Hạ Tình liền tò mò hỏi "Đang quay cái gì vậy ạ?"
"Ờ..." Phùng Nhã Kỳ nhìn màn hình, thuận tiện đáp lời "Nhà hàng lớn... Ờ đúng rồi, bọn họ đang ăn tối ở một nhà hàng, có đèn lấp la lấp lánh nè, còn có hoa, có rượu đỏ."
Hạ Tình nâng ra nụ cười đáng yêu, ngây ngô đáp "Như mấy cảnh cầu hôn trong phim ha."
"Đúng rồi, nó đó" Phùng Nhã Kỳ gật đầu nhanh, tiếp tục làm thuyết minh "Bọn họ đang ăn tối, vừa ăn vừa nói chuyện, ôi mà nhà hàng này là ở đây nhỉ? Đẹp thật đó."
Nghe chị trầm chồ, Hạ Tình chớp chớp mắt, đang hình dung ra khung cảnh nhà hàng về đêm, một nhà hàng ở tầng cao nào đó, có ánh đèn lấp la lấp lánh mạ vàng, có hoa, có nến, có đèn, có rượu.
"Oa..." Cô cũng thốt lên kinh hô.
Phùng Nhã Kỳ liền nhăn mặt "Oa cái gì mà oa, có thấy được đâu mà oa oa trầm trồ y như thật đấy."
"Không thấy được nhưng mà mường tượng ra được mà" Hạ Tình vểnh vểnh chiếc môi nhỏ đáp lại.
Cô chỉ là không nhìn thấy được, đâu phải là mất luôn nhận thức đâu kia chứ?!
Hai người họ dùng xong bữa, vừa cười vừa nói cùng nhau uống rượu đỏ, Phùng Nhã Kỳ luôn quan sát sắc mặt của Hạ Tình. Lo lắng cô em dâu... À mà không, cô chị dâu nhỏ này sẽ khó chịu.
Hạ Tình rất bình lặng ngồi lắng nghe, đến giai đoạn tình tiết cao trào, ánh mắt cô trùng xuống vụt đi tia sáng.
Cô nghe tiếng hôn rồi.
Phùng Nhã Kỳ liền có nhã ý muốn ngừng xem.
"Xem như vậy là đủ rồi, tắt đi."
Hạ Tình lắc lắc đầu, vẫn lắng nghe từng tiếng hôn thật thẹn người, cô khẽ hỏi.
"Bọn họ... Đang ở đâu rồi?"
"Ờ..." Nhã Kỳ khó xử liếc trái liếc phải, cô có nên nói không, nói bọn họ đã vừa hôn vừa lăn vào phòng ngủ rồi.
Ặc, vẫn là không nên.
"Đây là kịch bản thôi, cho nên em đừng bận tâm" Nhã Kỳ nhắc nhở.
Hạ Tình lặng người, nghe tiếng hôn kèm theo tiếng bước chân lấn áp, sau đó là một tiếng ngã xuống.
Cô biết, họ đang làm gì rồi, cô cũng biết họ đang ở đâu.
Không còn ở nhà hàng nữa...
Tiếng hôn mút thẹn thùng, tiếng thở thật nhẹ của thiếu nữ xấu hổ, còn có âm thanh sột soạt cởi quần áo, mi mắt Hạ Tình sụp xuống, đôi mi ánh bạc trở nên tối đen, cô nghe thấy...
Bọn họ lên giường với nhau rồi.
Sau một loạt âm thanh thẹn thùng của cảnh nóng, chương trình kết hôn cũng chính thức kết thúc, phản ứng cuồng nhiệt của dân tình mới là thứ khiến Hạ Tình để tâm nhất.
Phóng viên phỏng vấn đến đâu, các cô nàng, các anh chàng rất phấn khích hò hét cổ vũ, họ nói.
"Em biết đó là kịch bản nhưng mà... Choáy quá rồi, thật sự rất điên rồ đó!"
"Ôi em chết mất, chết mất thôi."
"Thật sự rất tuyệt vời, không còn từ nào để diễn tả nữa, hai người họ giết chết em rồi aaa."
"Phấn khích quá đi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!