Một câu nói, hai chiếc điện thoại đôi cùng chung một số phận.
Ở quán bar P.J Hanley. Nói xong dứt lời, Tiểu Quỳnh điên tiết dùng hết sức bình sinh ném mạnh điện thoại Lục Minh xuống sàn. Chiếc iphone 14 pro max tắt ngóm trước con mắt kinh ngạc của Lục Minh và đồng nghiệp ở khoa Y.
Cùng lúc đó ở Oxford, người con gái trên môi nụ cười hạnh phúc chưa kịp tan, giọng phụ nữ cảnh cáo pha hờn ghen vọng mạnh vào tai. Chiếc iphone 14 pro max đang áp vào bên má ngay tức khắc biến thành lửa đỏ. Cảm giác bỏng rát khiếnTiểu Ninh giật mình. Cô theo phản xạ quăng luôn vật trong tay vào góc tường. Chiếc smartphone nằm bất động.
Khi qua cơn thất kinh, Tiểu Ninh ý thức được mình vừa ném đi vật gì. Cô hốt hoảng lao xuống giường đưa tay nhặt lại chiếc iphone.
Lớp kính cường lực bên ngoài đã vỡ. Màn hình đang ở chế độ đen. Bàn tay cô run run khởi động lại nút nguồn. Lòng thầm cầu nguyện: Đừng có chết bỏ chị mà đi!
Chiếc iphone 14 này rất quan trọng, rất đặc biệt với cô. Đó là món quà hôm Lễ Valentine Lục Minh gửi về tặng kèm theo lời nhắn: Đôi ta luôn là một cặp trời sinh!
Qua câu nói ấy của anh, cô biết: Điện thoại của cô và anh là cùng một đôi.
Vậy nên iphone yêu quí của chị, em đừng buồn mà bỏ lại chị nha!
Mắt cô chăm chăm vào màn hình nhẩm đếm: “Ba…hai…một.” màn hình cuối cùng cũng phát sáng lên. Tiểu Ninh mừng bật khóc. Cô ôm chiếc điện thoại vào lòng thầm cảm ơn ông trời đã nghe thấu lòng cô.
Cô đưa chiếc iphone vân vê lên mặt gương bị vỡ. Hình ảnh bị cắt xẻ từng mảnh nhìn kiểu gì cũng không còn trọn vẹn nữa. Nhưng theoTiểu Ninh: Còn thấy được vẫn hơn vứt bỏ!
Đó là vật! Còn người giờ cô biết làm sao đây?
Lục Minh có phải chăng lời nói kia là sự thật? Có đúng là lúc này anh cùng Tiểu Quỳnh đang ngủ cạnh nhau không?
Hàng trăm câu hỏi với hàng ngàn lí do nhảy ra liên tục từ nội tâm đang dằng xé của Tiểu Ninh. Tin hay không tin? Hai phán quyết đang đánh đấm nhau nhưng bất phân thắng bại. Cuối cùng cô chọn: Cho anh cơ hội tìm lời giải thích.
Đêm Massa chưa tan. Giấc mộng vẫn còn. Cô lo sợ sẽ nhận thêm những cuộc gọi đau lòng. Đành đưa tay ấn tắt luôn nút nguồn. Đưa điện thoại về chế độ ngủ đông. Như nỗi lòng cô cũng đang dần lạnh.
Oxford đã vào xuân nhưng xem ra tiết trời chưa được ấm. Tiểu Ninh lại chui vào chăn, bỏ lạnh mớ đề ôn bơ vơ bay theo gió ở một góc bàn.
Ở bên kia nước Mỹ.
Qua một giây, Lục Minh ý thức được điều gì đã xảy ra. Anh bàng hoàng hết nhìn Tiểu Quỳnh rồi lại nhìn các mảnh rời nhau của chiếc điện thoại. Hai bàn tay âm thầm cuộn tròn, nắm chặt. Ánh mắt lạnh lẽo như băng hướng vào Tiểu Quỳnh. Nếu không kịp thời ý thức: Cô ta là con gái cưng của người bạn tâm giao ba mẹ mình. Cô ta là bạn từ nhỏ đến lớn của anh. Là người thân duy nhất của anh ở Mỹ. Thì có lẽ Lục Minh đã hạ thủ không lưu tình.
Bởi cô có quyền gì giật lấy điện thoại của anh? Có quyền gì chất vấn việc anh đi hay ở lại Harvard? Lấy quyền gì đả thương người con gái anh yêu?
Tiểu Quỳnh không có quyền gì cả!
Ánh mắt anh lại hạ nhiệt âm thêm vài độ. Hàn băng đang vây bọcTiểu Quỳnh.
Bọn người Lucky thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi âu lo. Lucky thật sự kinh hồn khiếp vía vì màn đập điện thoại vừa rồi của Tiểu Quỳnh. Theo anh cô thật đúng siêu ngầu!
Phải thế thôi! Tổn thương nào cũng có cái giá của nó. Lục Minh đã làm Tiểu Quỳnh tổn thương quá nặng. Tổn thương trái tim cô tả tơi không còn mảnh giáp. Cho dù đó là vô tình không phải lỗi của Lục Minh.
Thế nhưng cái sai của cục diện trước mắt không phải nằm ở chỗ ai đã tổn thương ai? Mà nằm ở lá gan quá ngạo mạn của Tiểu Quỳnh.
Sau khi thành công ném chiếc iphone 14 của Lục Minh vỡ. Cô ta nhìn từng mảnh vỡ của nó cười sảng khoái như một kẻ điên. Cô lấy tay chỉ chỉ vào đó rồi nhìn Lục Minh hét lớn:“Nhóc yêu của anh đã bị vỡ nát bét rồi! Lần này tôi cầu mong sao cô ta sẽ biến mất vĩnh viễn! Biến triệt để trong mắt tôi!”
Hét xong câu đó, Tiểu Quỳnh còn chưa hài lòng, cô nhào tới giật cổ áo Lục Minh lay anh, cô trừng mắt rít qua kẽ răng:" Tôi cầu anh không bao giờ hạnh phúc!
Tiểu Quỳnh tôi đã không còn hạnh phúc thì anh cũng đừng mong sống vui vẻ với người anh yêu!
Đến nước này, Lucky không thể đứng nhìn thêm được nữa. Anh nhanh chân bước đến gỡ bàn tay Tiểu Quỳnh ra khỏi cổ áo Lục Minh.
Cái con nhỏ này đã làm quá lên rồi! Nếu anh còn chần chừ không giải cứu cô ta. Anh nghi chỉ độ hai giây nữa thôi Lục Minh sẽ ban thưởng cho cô vài cái tát. Bởi anh để ý thấy sắc mặt nhẫn nhịn chịu đựng của Lục Minh đã gần tới giới hạn cực đỉnh rồi.
Lucky vừa gỡ vừa ôm Tiểu Quỳnh đi ra. Anh vừa nói với Lục Minh:" Về nghỉ thôi!"
Tiểu Quỳnh bị Lucky lôi đi. Cô không cam lòng. Ở trong lòng anh ta cô còn rướn cổ nói thêm:“Tôi không buông anh đâu! Có chết tôi cũng kéo anh xuống mồ với tôi!”
“Thôi đủ rồi!” Lucky thật sự hết kiên nhẫn. Nếu không nể tình họ đều là đồng nghiệp, là cấp dưới của anh thì anh bỏ thí cô ta tự sinh tự diệt. Đàn bà con gái gì mà miệng mồm độc địa.
Cái bóng làm loạn của Tiểu Quỳnh cuối cùng cũng khuất. Trả lại không gian ồn ào tiếng nhạc ở bar. Lục Minh thả lỏng dần hai bàn tay. Ánh mắt lộ vẻ tiếc thương, khom người nhặt từng mảnh vỡ của chiếc điện thoại.
Trước mắt anh đầy ắp hình bóng Tiểu Ninh. Như chợt nhớ ra điều gì. Anh tháo vội chiếc sim đến quầy bar nơi có anh nhân viên pha chế.
“Làm phiền anh, cho tôi gọi nhờ đi một cuộc!”
Anh nhân viên vui vẻ đẩy chiếc điện thoại về phía anh:“Anh cứ tự nhiên!”
Sau khi nói câu cảm ơn. Lục Minh nhét vội thẻ sim mình vào. Bởi anh biết Tiểu Ninh sẽ không bắt máy số lạ.
Điện thoại được bấm gọi không biết bao nhiêu cuộc nhưng vọng vào tai anh chỉ là câu quen thuộc: Thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau.
Nghe đến lần thứ mười, anh đưa ra quyết định chớp nhoáng: Đặt vé sáng mai trở về Oxford.