Trần Hân thoáng chốc đau cả đầu. Một mình Trình Hâm còn chưa đối phó nổi, giờ lại thêm Từ Tuấn Thưởng ở đâu nhảy vào. Từ Tuấn Thưởng hăm hở: "Đi câu ở đâu đấy?"
Trình Hâm quay lại lườm cậu ta một cái, miễn cưỡng nói: "Ở nhà Trần Hân."
Từ Tuấn Thưởng hơi bất ngờ, hết nhìn cậu lại xoay sang nhìn hắn: "Nhà cậu ấy có hồ cá sao?"
Trần Hân xua tay: "Không, không có."
Trình Hâm nói: "Lần trước tao tiện đường đưa cậu ấy về nhà, thấy có nhiều ao chuôm, câu cá ở đấy thì còn gì bằng. Lần này tao định sang chơi hai ngày." Đương nhiên mục đích chủ yếu là đưa người ta về nhà.
Từ Tuấn Thưởng nhướn mày khi nghe đến hai tiếng "tiện đường" mà Trình Hâm nhấn mạnh, sau đó cười ý nhị: "Nhà Trần Hân ở đâu thế? Có xa không?"
Trần Hân cười căng thẳng: "Xa, xa lắm, ở, ở trấn Mễ."
Từ Tuấn Thưởng ném cho Trình Hâm một cái nhìn tinh tướng, nhưng cũng không tra hỏi hắn thêm, chỉ nói với Trần Hân: "Tôi chưa đến trấn Mễ bao giờ cả. Sẵn dịp đến chơi nhà cậu nhé?"
Khóe miệng Trình Hâm nhếch lên một nụ cười gian, bóp vai Từ Tuấn Thưởng: "Được đấy, vui phải biết. Trần Hân, nhanh đi sắp xếp hành lý đi, ta tạt sang nhà tôi một chốc rồi sẽ về nhà cậu. Tuấn Thưởng, còn mày?"
Trán Trần Hân đã lấm tấm mồ hôi, chẳng biết làm thế nào.
Từ Tuấn Thưởng từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua cuộc sống ở nông thôn nên lần này vô cùng háo hức: "Tao gọi bố tao mang hộ hành lý của tao về, còn tao đem theo vài bộ quần áo là được. Xe cộ thế nào?"
"Chú Lưu chở. Nhưng nói cho mày biết trước, ở vùng quê gian khổ lắm đấy, mày chuẩn bị tinh thần đi là vừa!" - Trình Hâm nói nửa đùa nửa thật.
Từ Tuấn Thưởng "điếc không sợ súng": "Mày mà còn đi được, chả nhẽ tao lại chùn? Trần Hân này, bọn tôi đến có làm phiền gia đình cậu không?"
Trần Hân liên tục gật đầu. Ngờ đâu Từ Tuấn Thưởng vỗ vai cậu, cười khanh khách: "Ha ha, vậy thì đành làm phiền mọi người vậy!"
Trần Hân khóc không ra nước mắt. Cũng may anh em Tào Kế chả thấy đâu, nếu không thì cả bọn chỉ có nước ra ngoài đồng mà ngủ. Dưới sự thúc ép, hăm dọa, mè nheo, nũng nịu, dỗi hờn của Trình Hâm, Trần Hân bất đắc dĩ thu dọn vừa xong, bị nhét ngay vào ô-tô nhà hắn. Xe chạy đến khu biệt thự nguy nga của bố con họ Trình, Trần Hân bị lôi ra khỏi xe, rồi bị kéo xềnh xệch vào nhà.
Trình Hâm khệ nệ bê đống hành lý to oạch, bảo cậu cứ tự nhiên như ở nhà mình. Không phụ lòng Trình Hâm, Từ Tuấn Thưởng vào bếp mở tủ lạnh lấy hai chai nước khoáng, ra đĩnh đạc ngồi trên bộ xa-lông, vắt chéo chân, cầm điều khiển mở điều hòa: "Trần Hân, sang đây ngồi cho mát!"
Trần Hân đứng khép nép, nhìn sàn nhà sáng loáng. Từ Tuấn Thưởng đang uống nước ừng ực vội kêu: "Cởi giày làm gì, có lên lầu đâu! Lại đây, uống nước đi. Giời ơi, lại còn khách sáo!"
Trần Hân rụt rè ngồi xuống chiếc ghế đơn trong góc, đưa mắt nhìn quanh gian phòng khách mà ngẩn ngơ. Trước đây, cậu chỉ thấy cảnh tượng xa hoa thế này trên truyền hình.
Dì giúp việc bưng ra một đĩa trái cây ướp lạnh đã gọt sẵn, cười đon đả: "Tuấn Tuấn bảo bạn ăn hoa quả này!"
Từ Tuấn Thưởng cười nói: "Cám ơn dì ạ! Trần Hân, ăn đi!" rồi xiên một miếng lê cho vào miệng.
Trần Hân vội nói: "Cháu, cháu cảm ơn bác."
Dì giúp việc cười: "Cứ tự nhiên cháu nhé. Muốn ăn gì cứ bảo dì." rồi quay vào bếp.
Trần Hân dè dặt nói với Từ Tuấn Thưởng: "Tuấn, Tuấn Thưởng, nhà, nhà tôi, không có điều, điều hòa, nóng, và muỗi, muỗi lắm." Cậu không dám nói nhà mình còn chẳng có cả toa-lét gạt nước, chẳng có vòi tắm gương sen, cũng chẳng dám nghĩ hai vị thiếu gia làm sao chịu nổi vài giờ cứ đừng nói là qua đêm ở đấy. Truyện Nữ Phụ
Từ Tuấn Thưởng sờ cằm: "Thì ra là thế, quả thật là hơi thiếu tiện nghi. Nhưng không sao, một người diễn viên tương lai như tôi cần phải trải nghiệm cuộc sống của bà con quần chúng." - nói xong cười tít mắt với Trần Hân.
Dì giúp việc lại đem lên bánh ngọt mới ra lò: "Ồ, sao cháu không ăn? Ăn đi cháu, ngại cái gì!"
Trần Hân gật đầu nói: "Cháu, cháu cám ơn." - rồi nhìn đĩa hoa quả lạ mắt, cầm lấy một miếng lê. Cậu bắt đầu sốt ruột, chả biết Trình Hâm làm gì mà lâu thế.
Từ Tuấn Thưởng đẩy một đĩa bánh ngọt đến trước mặt cậu: "Còn sớm, vội làm gì. Cậu ăn đi, không lại đói."
Bánh vàng ươm tỏa hương như mời gọi. Trần Hân cầm thìa lên. Mẩu bánh ngọt mềm tan ngay trong miệng. Ngon quá.
Đến lúc cậu ăn xong bánh ngọt thì Trình Hâm mới từ trên lầu chạy xuống. Hắn mặc áo phông trắng, quần thể thao đen, mũ bóng chày dạ quang, đeo kính râm, tay xách chiếc túi du lịch chống nước gọn gàng: "Tôi xong rồi đây!" Hắn đẩy kính râm lên đỉnh đầu, cầm hai ba miếng lê dồn vào miệng nhai rau ráu, lại cầm vài túi nhựa, mở tủ lạnh lấy lê nhét đầy túi, đưa cho Trần Hân: "Cậu giữ cái này. Tuấn Thưởng, bỏ mấy quả măng cụt với na vào túi đi." Vừa nói hắn vừa tọng bánh ngọt vào mồm ngấu nghiến.
Dì giúp việc bước ra, nhìn Trình Hâm: "A Hâm đi chơi à?"
Trình Hâm nốc vội ngụm nước rồi trả lời: "Vâng ạ, cháu đến nhà bạn chơi hai ngày, chốc nữa sẽ gọi điện cho bố."
"Gượm đã, nhà bạn nào, ở đâu?"
Trình Hâm xách túi du lịch, chỉ Trần Hân: "Sang nhà cậu ấy câu cá. Cháu đi đây, tạm biệt dì!"
Hắn mở cửa chạy mất. Từ Tuấn Thưởng và Trần Hân cũng chào dì giúp việc rồi theo sau. Bên ngoài trời nắng chang chang. Bước vào trong xe mở điều hòa sẵn, Trình Hâm nói: "Chú Lưu ơi, ta ghé siêu thị nhé, cháu cần mua vài thứ."
Chú Lưu nói: "Ừ. Cháu gọi điện cho bố chưa?"
Trình Hâm rút di động ra: "Gọi ngay bây giờ đây ạ."
Trần Hân và Từ Tuấn Thưởng ở ghế sau nghe hắn nói qua điện thoại: "Bố ạ? Con nghỉ hè rồi. Sang nhà bạn chơi vài hôm, lúc về sẽ học phụ đạo. Chú Lưu đưa bọn con đi."
Ngừng một lúc, Trình Hâm liến láu: "Vâng con biết rồi. Không, con nói dối làm gì, bố thử hỏi chú Lưu xem, còn có Tuấn Thưởng này! Khiếp, có hai hôm ấy mà.. Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! Con lớn ngần này rồi chả nhẽ.. Vâng, vâng. Thôi nhá, vâng. Vâng, chào bố!" Ngón tay vội vàng tắt máy.
Chú Lưu bật cười: "Bố cháu nói thế nào?"
Trình Hâm bĩu môi: "Nói thế nào nữa ạ, cứ dằng dai mãi, bảo cháu không được gây chuyện." Hắn tức tối lầm bầm: "Chỉ suốt ngày thành kiến, nghi oan cho người ta!"
Từ Tuấn Thưởng: "Ha ha. Ai bảo chiến tích của mày chồng chất thế làm gì!"
"Hừ!"
Đến trung tâm bách hóa, Trình Hâm và Từ Tuấn Thưởng xuống xe. Hắn giục: "Ơ kìa, xuống đi! Cứ ở mãi trên xe thế!"
Trần Hân chả muốn mua gì, đành lẽo đẽo theo sau, thỉnh thoảng nhìn quanh các quầy hàng, hơi choáng ngợp. Trình Hâm mua kem chống muỗi, lại mua một đống hoa quả và quà vặt, cuối cùng sang quầy đồ chơi, hỏi cậu: "Em trai cậu thích món gì?"
Trần Hân nhảy dựng: "Đừng, đừng mua cho nó!"
"Sao lại không, mua cái mô hình này nhé? A, chiếc máy bay điều khiển từ xa này cũng oách này!"
Cậu níu tay Trình Hâm: "Đừng, đừng mua mà.."
Từ Tuấn Thưởng hỏi: "Em trai cậu bao nhiêu tuổi, học lớp mấy rồi?"
"Mười, mười tuổi, lớp bốn, à, sắp lên, lên lớp năm."
Từ Tuấn Thưởng đề nghị: "Hay ta mua sách đi. Ngày còn bé tôi rất thích xem bộ" Tam quốc diễn nghĩa ", còn quyển này.. quyển này, nhiều chuyện mạo hiểm phiêu lưu ly kỳ lắm!"
Trình Hâm gật đầu phụ họa: "Hay đấy!"
Trần Hân vội nói: "Để, để tôi mua!" Lĩnh nhuận bút xong, cậu vẫn muốn mua cho Trần Hi vài quyển sách.
Từ Tuấn Thưởng chỉ: "Khu sách báo ở phía bên trái kìa!"
Đợi cậu và Từ Tuấn Thưởng xoay lưng, Trình Hâm nhanh tay lấy một chiếc xe đồ chơi lắp ráp bỏ vào xe đẩy.
Mãi đến lúc tính tiền xong, Trần Hân mới biết: "Đã, đã bảo đừng mua.."
Trình Hâm cười: "Hàng mua rồi không được đổi hay trả lại."
Cả ba dạo một vòng siêu thị, đã sắp năm giờ. May mà ngày mùa hè dài, đến bảy giờ Mặt trời mới lặn. Lúc ra xe, Trình Hâm bảo: "Tuấn Thưởng lên ghế trên ngồi nhé!"
Từ Tuấn Thưởng cũng vui lòng phối hợp. Vừa lái xe, chú Lưu vừa hỏi: "Hai đứa đêm nay nghỉ lại nhà Trần Hân à?"
"Vâng ạ!"
Trần Hân sực nhớ ra vấn đề cơm nước, liền nói: "Trình Hâm, cho tôi, tôi mượn, mượn di động, gọi, gọi cho bà."
Trình Hâm đưa di động cho cậu. Bà nội Trần Hân nhấc máy: "Hân Hân, có chuyện gì thế cháu, sao lại điện về?"
Giọng Trần Hân khẩn thiết: "Bà, bà ơi! Bạn, bạn cháu, tối nay, về, về ăn cơm, nhà ta, hai, hai người."
Bà cậu hiểu ngay là Trình Hâm đến: "Thế à? Mấy người?"
"Hai, hai người ạ. Còn có chú, chú lái xe, ba người."
"Bà biết rồi. Cháu sắp về đến chưa?"
Trần Hân liếm môi: "Còn, còn đang trong, thành phố ạ. Khoảng, khoảng sáu, bảy giờ, thì, về đến."
"Thế thì tốt rồi! Bây giờ bà bắt con gà. Hân Hân, trên đường về cháu tạt vào cửa hàng trên trấn mua ít thịt lợn nhé? Cháu có tiền đấy không?"
"Có, có ạ!"
"Ừ, ừ, thế nhé!"
Gác máy xong, Trần Hân bảo chú Lưu: "Chú, chú ơi, chốc nữa, làm, làm ơn dừng, dừng xe, cháu mua, mua ít thứ, được, được không ạ?"
"Được chứ! Lúc nào cần dừng cứ bảo chú!"
Trình Hâm cầm một quả tím sậm đưa Trần Hân: "Ăn măng cụt này!"
Cầm lấy quả măng cụt mát rượi, Trần Hân loay hoay mãi chẳng biết làm sao. Trình Hâm cười: "Để tôi." Hắn cầm quả xoay một cái, hai nửa tách rời, lộ ra từng múi hoa trắng nõn.
Trần Hân cẩn thận cắn một cái, nghe sần sật, ngòn ngọt chua chua mát cả người. Quả này là quả măng cụt đấy ư? Chờ cậu ăn xong, Trình Hâm lại bóc quả na, nhìn cậu ăn, trong lòng thỏa mãn.
Xe chạy hai giờ đã đến trấn Mễ. Trần Hân xin chú Lưu dừng trước một cửa hàng tạp hóa khá khang trang. Cậu xuống xe chạy vào chỗ tủ mát nhìn, thấy chỉ còn sót lại vài miếng thịt lợn nạc ít mỡ nhiều thì thất vọng. Trình Hâm đến sau lưng cậu hỏi: "Cậu mua gì đấy?"
Trần Hân nói với người bán thịt: "Chú, chú ơi, Cho, cho cháu miếng này."
Trình Hâm và Từ Tuấn Thưởng đưa mắt nhìn nhau. Cả hai vỡ lẽ rằng mình đường đột. Nhớ đến cú điện thoại lúc nãy của Trần Hân gọi bà làm cơm, Trình Hâm nói: "Để tôi mua nhé, được không?"
Trần Hân vẫn không trả lời, bảo người bán thịt cắt cho sáu lạng. Nhà không có tủ lạnh, bà làm thịt con gà, cậu nghĩ thế này là đủ.
Trình Hâm thấy cậu không để ý đến mình, liền đến tủ mát bên kia, thấy thịt bò tươi, nhờ cô bán thịt gói cho hai miếng. Từ Tuấn Thưởng nói: "Còn có cá kìa, mua một con đi."
Trần Hân vừa cầm gói thịt, nghe thấy thế, vội chạy đến ngăn: "Đừng, đừng mua nữa!"
Trình Hâm nói: "Sao lại không? Tôi thích ăn mà."
Trần Hân ôn tồn: "Thịt, thịt bò thì được, đừng, đừng mua cá, mai, mai câu!"
Từ Tuấn Thưởng thấy có lý, gật đầu: "Ừ nhỉ, thế thì mua thêm con gà nhé?"
"Bà, bà tôi giết, giết gà."
Trình Hâm nói: "Ừ. Thế là đủ ăn đấy nhỉ?"
Trần Hân gật đầu thật lực: "Đủ, đủ rồi!" Không ngờ lại mua thịt nhiều như thế, có lẽ phải sang nhà bác họ gửi nhờ tủ lạnh một đêm.
Lúc tính tiền, Từ Tuấn Thưởng lấy thêm một hộp xúc xích, bảo muốn ăn. Trần Hân muốn trả tiền, thế nhưng không đủ. Cuối cùng đều là Trình Hâm trả. Hắn không muốn gia đình cậu phải tốn kém vì mình.