Trình Hâm sang phòng tìm bọn bạn xuống cùng ăn. Không thấy Từ Tuấn Thưởng, còn anh em Tào Kế thì vừa mới đến. Nghe Trình Hâm rủ ăn cơm, Tào Kế Tiếp ngạc nhiên nói: "Hôm nay mày không ăn ở nhà à? Đến trường lúc nào đấy?" Nhà bộ tứ đều ở trong thành phố, nghỉ cuối tháng xong lúc nào cũng ăn cơm chiều ở nhà rồi mới đến trường.
Trình Hâm nhìn Trần Hân một cái, nói dối ngay: "À, hôm nay dì giúp việc nghỉ, trưa nay tao đã đến rồi."
Tào Kế ngạc nhiên: "Đến sớm thế? Mày chơi một mình cả buổi đấy à, sao không sang gọi bọn tao?"
"Thôi, bọn tao đi ăn, chốc nữa trò chuyện tiếp."
Vừa xuống lầu, cả hai bắt gặp Ngũ Chí Viễn đang khệ nệ xách hành lý đi lên. Ngũ Chí Viễn trừng mắt nhìn Trần Hân một cái. Trình Hâm lập tức nổi trận lôi đình: "Mày trừng ai đấy hả? Tao móc cặp mắt chó của mày bây giờ!"
Ngũ Chí Viễn thấy Trình Hâm dữ tợn, không dám nói gì, khom lưng đi thẳng. Trình Hâm vung nắm đấm: "Thằng chó này chắc chắn biết thẻ ấy là của cậu thế mà vẫn dám tiêu trộm, hôm nay lại còn cả gan xấc láo. Đợi đấy rồi tao cho mày một trận nhừ tử, đồ.."
Trần Hân níu tay hắn: "Thôi mà.."
"Sao phải sợ, nó là kẻ cắp, cậu là người bị hại cơ mà!"
Trần Hân chỉ cười không nói. Trình Hâm không biết cậu từ nhỏ đến lớn thân thể yếu ớt, lại bị tật nói lắp nên thường bị trêu chọc, hà hiếp, nhà chỉ có cụ già, em nhỏ, chẳng ai bênh vực cậu. Trần Hân vì thế quen sống nhẫn nhịn, khép mình, mãi đến lúc đi học đạt nhiều thành tích mới dễ thở hơn đôi chút. Trước nay hễ gặp chuyện là cậu lại lo sợ, trốn tránh. Lúc mới quen, Trình Hâm cũng là một đối tượng đe dọa chứ đâu xa.
Hắn nhìn cậu cười hiền lành, thở dài: "Thật là.. Cứ yên tâm, trong cái trường này không đứa nào dám làm gì cậu đâu! Tôi sẽ bảo vệ cậu!"
Nụ cười Trần Hân thêm rạng rỡ. Từ nhỏ cậu luôn ao ước có anh trai khỏe mạnh để nương nhờ, giờ đây nghe lời hứa hẹn chắc nịch của Trình Hâm, cậu cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Trình Hâm nhìn nụ cười của cậu mà trong ngực dâng lên vạn trượng hào hùng, cảm thấy có thể bay lên vũ trụ hái xuống một vì sao ngay lập tức! Hắn thân thiết nói: "Đi ăn thôi! Cậu không đem tiền đúng chứ?"
Trần Hân lắc lắc đầu. Trình Hâm nói: "Thế thì tốt, việc gì phải đem thêm tiền. Tí nữa lên nói anh Tuyển bắt bọn nó mau xì tiền trả lại."
Trần Hân lại gật gật đầu, dù sao tiền chưa đến tay, trong lòng không khỏi lo lắng. Cậu cầm thẻ học sinh đi nhận thẻ mới, biết trong thẻ chỉ còn hơn 100 đồng liền thở dài. Từ nhỏ, cậu đã dược răn dạy "Nghèo cho sạch, rách cho thơm", bọn Ngũ Chí Viễn kia ăn no mặc ấm lại đi cướp đoạt của người khác, chẳng lẽ không thấy cắn rứt lương tâm?
Lúc ăn cơm, Trần Hân đem tiền của bà cho đưa cho Trình Hâm. Hắn gạt đi: "Không cần phải vội, chờ bọn nó đền đủ tiền cái đã."
Lúc ăn xong, Trình Hâm bảo cậu về trước rồi chạy đi tìm Tào Kế Tiếp. Tào Kế Tiếp thấy hắn bèn hỏi: "Gì đấy?"
"Mày lên lớp tự học à?"
"Ừ, sao thế?"
Trình Hâm đi thẳng vào vấn đề: "Lớp mày có con bé tên Liễu Hòa Thiễn phải không?"
Tào Kế Tiếp gật đầu: "Ừ."
"Chốc nữa đến lớp mày chỉ tao xem con bé ấy nhá."
"Ừ, nó ngồi trước mặt tao. Mà sao mày lại hỏi nó?" Tào Kế Tiếp nát óc suy nghĩ vẫn không hiểu vì sao Trình Hâm trăng hoa lại bỗng nhiên có hứng thú với con bé Liễu Hòa Thiễn béo tròn kia.
Trình Hâm nói: "À, không có gì đâu. Nghe người ta nhắc đến ấy mà."
"Ừ, thế chốc nữa sang lớp tao nhé."
"Đi ngay luôn đi."
Lớp A6 cách lớp A8 một phòng, bọn Trình Hâm thỉnh thoảng cũng lượn sang đây. Tào Kế Tiếp chỉ: "Kia kìa, áo khoác đỏ đấy thấy chưa?"
Trình Hâm vừa thấy cô bé thì đã an tâm rằng cả hai chỉ là "bạn bình thường" như lời Trần Hân. Liễu Hòa Thiễn buộc tóc đuôi ngựa, mặt mày tương đối sáng sủa, phải cái cả người tròn xoay như cun cút, béo hơn cả anh em Tào Kế, chẳng hề gầy guộc "liễu yếu đào tơ" chút nào.
Trần Hân cắp sách bước vào lớp. Đã mấy ngày không gặp, mọi người đang chuyện trò sôi nổi: Có người may quần áo mới, nhiều nam sinh đã cắt tóc như cậu. Ai nấy hỏi han, đùa giỡn, giở quà vặt ra ăn. Trần Hân ngồi vào chỗ, đem quyển tiểu thuyết vừa mượn được ra ngắm nghía.
Một bàn tay to lớn vỗ vai cậu: "Tôi vào với." Trần Hân ngẩng lên, thấy Trình Hâm mặt mày hớn hở. Cậu đứng lên cho hắn đi vào. Thấy cậu đang xem sách, hắn nổi hứng toan kể lể đoạn sau. Trần Hân thoáng nghe vội đưa tay che miệng hắn: "Đừng, đừng nói." Trình Hâm nhìn vào mắt cậu, cười tinh nghịch. Hai tai cậu đỏ lên.
Phương Tuyển bước vào lớp, mở màn hình lên, cắm USB vào: "Mọi người đến cả rồi à? Theo thường lệ, chúng ta đổi chỗ ngồi nhé. Sơ đồ lớp chiếu trên bảng."
Mọi người nhao lên thu dọn đồ đạc. Sơ đồ lớp thay đổi rất nhiều. Trình Hâm và Trần Hân lại là một trong số ít đôi bạn cùng bàn bị tách ra: Trình Hâm xuống bàn cuối, Trần Hân lên bàn thứ hai ngồi cùng với lớp phó học tập Lưu Duệ Dương. Cậu bất ngờ: "Sao, sao lại tách ra?"
Trình Hâm hừ mũi: "Đương nhiên rồi, tôi cao như thế làm sao ngồi bàn nhì được. Chúc mừng cậu nhé, ngồi cạnh lớp phó học tập, tha hồ mà thảo luận."
Trần Hân nhìn Trình Hâm không biết nói gì. Thấy ánh mắt cậu, hắn nói: "Đừng nhìn tôi như thế được không? Ngồi cạnh ai cũng chẳng sao. Lo thu dọn sách vở đi kìa."
Trong phòng học vang lên tiếng í ới gọi nhau, tiếng kéo bàn ken két. Trần Hân cuối cùng cũng nói: "Cậu, cậu có bài nào, bài nào không hiểu, nhớ, nhớ đến hỏi tôi nhé."
Trình Hâm liếm môi, xoa đầu cậu nói: "Thỏ ngốc này, không cần lo cho tôi. Nào sắp xếp sách vở chắc chắn chưa, tôi giúp cậu chuyển bàn." Hắn nhấc bổng cả bàn cậu lên đặt vào chỗ mới rồi vẫy tay: "Tạm biệt!", quay sang chuyển bàn ghế của mình, trong lòng chua xót. Vẫn cùng một tổ, thế mà kẻ trước người sau, như cách cả nửa vòng Trái Đất! Mãi khi nghĩ đến cả hai còn cùng chung phòng ký túc, hắn mới cảm thấy được an ủi phần nào.
Bạn cùng bàn với Trần Hân, Lưu Duệ Dương, là một nam sinh hoạt bát, hết sức quan tâm nói chuyện với cậu. Trần Hân thấy cậu ta nhiệt tình như vậy cũng cố gắng đáp lễ vài câu, nhưng nhanh chóng tỏ ra lúng túng. Lưu Duệ Dương chốc chốc lại xoay sang buôn chuyện, Trần Hân chẳng biết làm sao, cuối cùng rụt đầu vờ đọc sách.
Chờ cả lớp trật tự, Phương Tuyển lấy ra bài thi tháng vừa rồi: "Tất cả đã ổn định chỗ ngồi rồi chứ? Thầy trả bài kiểm vừa rồi nhé, các em hãy xem kỹ lại bài. Trần Hân!"
Bài của cậu được đặt trên cùng. Trình Hâm đã nói cho cậu biết trước, thế nhưng lúc nhận bài cậu vẫn cảm thấy hồi hộp. "Ối giàng ơi! 150 điểm cơ à, trâu bò quá!" Cái "đài phát thanh" bên cạnh nổi lên, lập tức cả lớp đều biết Trần Hân đạt 150 điểm.
Phương Tuyển mỉm cười nói: "Lần này lớp ta giành được thủ khoa môn toán."
Trước đây, danh tiếng của Trần Hân mới gói gọn trong nội bộ "bè lũ bốn tên", nay lập tức lan ra khắp lớp. 58 cái miệng nhao lên, bàn tán về một ngôi sao mới nổi. Ngoài khổ chủ, một cái miệng khác cũng không thèm lên tiếng mà chỉ nhếch mép tỏ vẻ xem thường nhân thế: "Hừ, bây giờ chúng bay mới biết à! Thỏ của ông là vô địch cái trường này!"
Tối nay không biết thế nào mà các giáo viên bất chấp giờ tự học, tung toàn bộ bài thi đã ỉm mấy ngày qua. "Đài phát thanh" Lưu Duệ Dương không bỏ lỡ dịp trọng đại này, kịp thời công bố khắp nơi điểm số của Trần Hân đến từng chi tiết, làm chấn động bàn dân thiên hạ: Toán 150, Ngữ văn 138, Tiếng Anh 132 trên 150 điểm! Tự nhiên 297, Xã hội 285 trên 300 điểm! Tổng điểm là 1002, phá vỡ kỷ lục mọi thời đại của trường trung học Nhật Thăng!
Tức thời thần dân trong lớp đều chuyển sang nhìn vị kỳ nhân kia bằng con mắt sùng bái. Lưu Duệ Dương xúc động lật đi lật lại bài thi toán của Trần Hân: "Này, cậu cho tớ bài này nhé! Cho đi cho đi mà! Tớ sẽ trang trí thật đẹp rồi dán đầu giường để ngày ngày nhìn vào mà phấn đấu!" Trước khi Trần Hân đến, Lưu Duệ Dương vốn đứng đầu lớp, lần này cậu ta tâm phục khẩu phục, còn đòi bái Trần Hân làm sư phụ. Trần Hân tưởng cậu ta nói đùa, không ngờ đi đến đâu cũng gọi một rằng "sư phụ", hai rằng "sư phụ". Kỳ thật Trần Hân chẳng dạy gì, nhưng Lưu Duệ Dương luôn xem cậu là tấm gương sáng để noi theo.
Trình Hâm nhìn Lưu Duệ Dương suốt ngày láu ta láu táu liền cáu lên: Đồ lắm mồm này, có để yên cho cậu ấy đọc sách không thì bảo!
Phương Tuyển đang trong phòng giáo viên tán gẫu. Thầy toán lớp 10A1 cảm khái: "Có Trần Hân rồi, chỉ sợ Trương Lập Huy từ nay sẽ tụt xuống thứ nhì, lần này thi chỉ đạt 142 điểm."
Một thầy khác nói: "Chẳng có gì lạ cả, Trần Hân vốn là thủ khoa toàn thành phố cơ mà!"
Một cô giáo trẻ nói đùa: "Thầy Phương à, hai ta đổi lớp đi! Cái lớp tôi ấy à, vừa học kém lại vừa xí giai, lòng đã đau mà mắt lại càng xót, thân tôi đến là khổ!"
Mọi người cười phá lên. Một thầy nói: "Đúng đấy, lớp thầy Phương toàn là giai xinh gái đẹp, nếu luận về nhan sắc cứ gọi là đứng nhất trường!"
"Ha ha, thầy đã đẹp giai thì trò cũng phải thế chứ lị!"
Câu chuyện đang hồi vui vẻ, Trình Hâm sầm mặt gõ cửa bước vào. Các thầy cô liền đứng lên giải tán. Trình Hâm ném di động lên bàn Phương Tuyển: "Em giao nộp này."
Phương Tuyển nhìn hắn: "Đã bảo không cho dùng di động rồi còn cố ý đem vào!"
Trình Hâm đang bực dọc, miệng lưỡi cũng chẳng vừa: "Thì mới giao nộp đấy chứ có giấu đâu? Mà sao tự dưng lại cho thằng Lưu Duệ Dương ngồi cùng nhóc cà lăm thế hả?"
"Thế thì sao? Chẳng phải em không muốn ngồi cạnh em ấy à?"
"Em đang nói chuyện Lưu Duệ Dương kia mà, cái" đài phát thanh "kia cứ ra rả suốt ngày làm người ta phiền chết được!"
Phương Tuyển nở một nụ cười sâu xa: "Sao em biết em ấy cảm thấy phiền?"
Trình Hâm tức tối: "Thì đấy, Lưu Duệ Dương cứ xoen xoét mãi, nhóc cà lăm thì ấp a ấp úng, cậu ấy phải ngại chứ sao? Hơn nữa cứ bị lải nhải bên tai thì làm sao tập trung học được?"
Phương Tuyển vốn muốn cho Lưu Duệ Dương nói nhiều ngồi cùng Trần Hân ít nói, để cả hai bù đắp cho nhau. Cả hai đều học giỏi, có thể giúp nhau cùng tiến xa hơn nữa. Nghe Trình Hâm phản ảnh, anh nhíu mày: "Lưu Duệ Dương nói nhiều đến thế cơ à?"
Trình Hâm bĩu môi: "Cứ gọi là nói liên tu bất tận. Chả thế mà bọn nó lại đặt cho cái tên" đài phát thanh "còn gì?"
Phương Tuyển bật cười: "Ha ha, hiểu rồi hiểu rồi." Đôi mắt sắc bén quan sát Trình Hâm: Ngồi tít dưới kia mà còn quan tâm người ta như thế!
Trình Hâm lại hỏi: "Còn tiền thì sao, khi nào mới có?"
"Tiền nào cơ?"
"Tiền mà thằng khốn Ngũ Chí Viễn lấy cắp chứ còn gì nữa, thế nó đã nộp đền chưa?"
Phương Tuyển vỗ tay một cái: "Ừ nhỉ! Phải tìm chủ nhiệm lớp đấy đòi ngay mới được!"