Một giờ chiều Trần Hân xuất phát, lúc đến trường đã bốn giờ hơn. Sắp đến giờ cơm, cậu định lên phòng thu xếp một tí rồi xuống căn-tin. Lúc đẩy cửa ra, cậu cứ ngỡ đi lầm phòng, vội bước trở ra ngước nhìn biển hiệu: Phòng 305, đúng rồi cơ mà!
Người đang nằm trên giường nhổm dậy: "Ơ kìa, sao không vào đi!"
Trần Hân nhìn hắn, nhoẻn miệng cười: "Phòng, phòng sạch quá, tôi.. cứ ngỡ đi nhầm."
Trước đó, Trình Hâm đã ra tay dọn dẹp quét tước cả căn phòng đến mức sạch như li như lau, rồi hết sức hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình một lúc. Tắm rửa xong, Trần Hân còn chưa đến, hắn đành nhàm chán nằm xem phim trên di động. Trình Hâm vênh mặt lên: "Sạch lắm phải không? Sao giờ này mới đến?"
"Nhà, nhà xa." Việc tốt của Trình Hâm làm cậu hết sức bất ngờ, nhưng Trần Hân là người không quen ăn nói, có muốn khen hắn cũng không biết nói thế nào, muốn mở miệng lại ngượng ngùng.
Trình Hâm hơi mất hứng: "Hừm, cậu cũng thật là, một mình tôi lau dọn đấy! A, cậu cắt tóc đấy à, trông đáng yêu thế nhỉ!" - Trình Hâm không nhịn được đưa tay xoa đầu cậu, tóc ngắn đâm vào tay ngứa ngáy.
Trần Hân đẩy tay hắn ra: "Đừng, đừng xoa đầu. Cám ơn, cậu lau dọn giúp."
Trình Hâm thấy thế cười hì hì: "Sợ làm nấm lùn mãi à? Mà cậu cắt tóc ở đâu nom tức cười thế?"
Trần Hân mím môi, một lúc sau mới nói: "Bà, bà tôi cắt."
Trình Hâm ngạc nhiên nói: "Thật đấy à, bà cậu còn biết cắt tóc. Hừm, tay nghề nghiệp dư thì thế cũng không tệ, nhưng mà.." - Hắn săm soi rồi túm lên vài sợi - "Chỗ này còn một túm chưa cắt này! Ha ha, cậu để tóc ngốc, tóc ngốc!"
Trần Hân vội bưng lấy đầu: "Sao lại, không đâu!" Sáng nay bà nội ra tay cắt tóc cho cậu. Cả nhà từ ông nội đến hai anh em đều qua tay "phó cạo" là bà. Có lẽ vì tuổi già, mắt yếu, lúc sáng Trần Hi lại đi học mất, không có ai nhìn giúp nên bà để sót vài chỗ. Cậu vội chạy đến gương lớn của Trình Hâm, nghiêng qua nghiêng lại nhưng không thấy, Trình Hâm đi qua nắm đuôi tóc sau gáy cho cậu xem. Trần Hân hỏi: "Có, có kéo không?"
Trình Hâm cười tinh ranh, thoăn thoắt chộp lấy di động: "Không có, mà cắt làm gì, ngốc ngốc đáng yêu lắm, ha ha ha!"
Trần Hân luống cuống muốn nhổ phứt đi, lại bị Trình Hâm ngăn lại: "Đừng đừng, để đấy tôi cắt cho, nhìn sang đây nào!"
"Tách!" Trần Hân giật mình: "Cậu, cậu làm gì đấy!"
Trình Hâm tủm tỉm cười gian: "Không gì cả, chút kỷ niệm ấy mà. Nào ngồi xuống đây tôi cắt giúp cho!" Hắn ấn Trần Hân ngồi xuống ghế, rồi lục trong ngăn kéo ra bộ dao da năng Thụy Sĩ sáng loáng.
Trần Hân thấy dao lóe lên, đâm hãi: "Cậu, cậu định làm gì?"
Trình Hâm cười xấu xa ôm lấy cậu: "Ngồi yên, cướp đây! Cướp sắc!"
"Đừng, đừng đùa nữa! Nhanh đi!", rồi nhắm tít hai mắt lại.
Trình Hâm nhìn hàng mi dày run rẩy, thật muốn chà đạp một phen! Hắn vụng trộm lấy di động ra quay lại cảnh tượng ngộ nghĩnh này, sau đó mới cầm dao cắt đi ba sợi tóc: "Xong! A ha, ba sợi tóc, tôi gọi cậu là Tam Mao nhé!"
Trần Hân toan nhổm dậy lại bị đè xuống: "Nhấp nhổm cái gì, còn một túm sau tai kia kìa, bà cậu chơi ăn gian thật đấy, hi hi." Hắn vuốt tai cậu xuống, đột nhiên không dám xuống tay. "Này, chỗ này tôi không dám dùng dao đâu, đợi tìm thấy kéo hẵng hay!" Trần Hân vội chụp lấy cái tai đã ửng hồng.
Trình Hâm chưa phát hiện tâm trạng Trần Hân đã có chuyển biến. Hắn vẫn vô tư cười: "Bà cậu lớn tuổi rồi, mắt không tốt, bỏ sót nhiều chỗ quá. Đi, tôi đưa cậu đến tiệm này, còn sớm, chưa đến giờ đâu!"
Trần Hân nhanh chóng lắc đầu: "Không, không cần mà." Cậu mở hành lý, lấy ra một túi lớn, vờ như lơ đễnh hỏi: "Cậu ăn, ăn khoai lang sấy không?"
"Hả?" - Trình Hâm đến nhìn: "A, nhà cậu tự sấy đấy à! Cho tôi một miếng!"
Trần Hân thấy hắn tỏ ra hứng thú, mở hẳn túi ra. Trình Hâm cầm một lát khoai sấy bỏ vào miệng, tấm tắc khen: "Ngon quá, vừa mềm vừa ngọt." Đây là hắn nói thật. Bà cụ đã chọn những củ khoai chắc bùi, lại khéo tay trộn ngào với đường, khoai sấy khô đúng độ vừa dẻo lại giòn như mứt.
Vẻ mặt Trần Hân nhẹ nhõm, quay sang trải chăn. Trình Hâm ăn vài lát khoai lang sấy, lại cầm di động sang: "Nhìn vào đây nào!"
Trần Hân quay sang, lại bị chụp thêm bức nữa. Cậu hỏi: "Chụp, chụp tôi làm gì?"
Trình Hâm nói: "Tranh thủ chụp, chốc nữa phải giao nộp di động rồi. Nào cười lên!"
Trần Hân ngượng ngập quay đi tiếp tục trải giường. Trình Hâm những muốn chụp một kiểu ảnh chung với cậu, nhưng nghĩ lại cảm thấy làm như thế quá lộ liễu, lại có chút giống bọn con gái nên thôi. Thấy cậu đang loay hoay với chiếc khăn trải, hắn để di động xuống: "Nào, tôi giúp cậu!"
Trần Hân đưa một đầu khăn cho hắn. Cả hai hợp sức, cuối cùng giường đã trải phẳng phiu. Cậu mỉm cười: "Cám, cám ơn nhé."
"Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà! À quên mất, tôi có tin tốt này, kỳ thi vừa rồi cậu đạt điểm tối đa môn toán, đứng đầu toàn khối đấy!"
"Thật, thật thế ư!"
"Thật chứ lị, tôi mà lại nói dối à!"
Trần Hân cười e thẹn một lúc rồi hỏi: "Thế còn cậu?"
"Ha ha, chúng ta đổi đề tài nhé. Phải rồi, tôi có mang theo vài quyển tiểu thuyết theo đọc, cậu xem thử có thích không?"
Trần Hân nhìn đống sách thật dày, hai mắt tỏa sáng: "Cậu, cậu cho, cho tôi mượn à?"
Trình Hâm cố che đậy vẻ mặt đắc chí: "Cậu thích quyển nào?"
Trần Hân đến gần, khao khát nhìn chồng sách đẹp đẽ kia: "Còn, còn cậu thì sao?"
"Ồ, quyển nào mà chẳng được, cho cậu chọn trước đấy!"
Trần Hân cân nhắc một lúc rồi cầm quyển "Bá tước Mông-tơ Cơ-rít-xtô" lên, nhìn Trình Hâm cười ngọt ngào: "Cho, cho tôi mượn quyển này."
Tim Trình Hâm bỗng nhiên đập mạnh, suýt nữa thì dâng cả đống sách cho cậu: "Ừ, quyển đấy hay lắm đấy. Cậu chọn một quyển nữa đi."
Trần Hân lắc đầu, cậu muốn nghiền ngẫm quyển sách thật lâu rồi mới sang quyển khác: "Thôi, tôi muốn, xem thật kỹ, có được, được không?"
"Dĩ nhiên là được chứ, cậu muốn mượn bao lâu cũng được!" Dù sao thì hắn có động đến đâu.
Trần Hân háo hức giở sách ra xem, Trình Hâm một bên nhìn đắm đuối. Thấy cậu mải đọc sách mà không chú ý đến mình, hắn có hơi thất vọng, lại lấy khoai ăn, chợt nhớ đến một chuyện: "Đúng rồi, hôm về nhà, tôi và anh Tuyển có quay lại định đón cậu đến ga xe khách nhưng không thấy đâu cả. Lúc ấy cậu đi đâu mà nhanh thế?"
Trần Hân ngẩng lên: "A, lúc ấy, tôi ngồi xe, xe của bố bạn học."
Trình Hâm hỏi ngay: "Bạn nào đấy? Lớp ta à?"
Cậu lắc đầu: "Không, A6."
Hắn làm bộ hỏi bâng quơ: "Vậy à, nam hay nữ thế?"
"Nữ, nữ."
Trình Hâm ngồi thẳng dậy ngay. Hừ, con thỏ này thế mà quen cả bạn nữ, còn ngồi xe của bố người ta. Hắn khai thác tiếp: "Quen lúc nào đấy, sao không nghe cậu nói gì?"
"Tiểu, học." - Trần Hân thành khẩn khai báo.
"Thế à, hóa ra là thanh mai trúc mã!" - Trình Hâm khó chịu nói.
Mặt Trần Hân đỏ lên: "Không, không phải thế. Bạn, bạn học bình thường."
Trình Hâm bỗng nghĩ đến việc Trần Hân thật ra vẫn còn rất ngây thơ, hẳn là chỉ miệt mài đọc sách và lầm lũi cả ngày, chưa biết đến những cái gọi là "thầm mến" hay "tình cảm lứa tuổi ô mai". "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", hắn lại thăm dò: "Lớp A6 à, tôi cũng quen vài người bên đấy. Thế bạn cậu tên gì thế?"
Trần Hân ngượng ngùng vì bị hiểu lầm có "tư tình" với bạn nữ, đáp: "Thật đấy, bạn, bạn bình thường thôi."
"Bạn bình thường thì có gì mà phải giấu? Nói đi, xem tôi có quen không?"
Trần Hân ngẫm nghĩ, cảm thấy nói ra hẳn cũng không hại gì đến cô bé kia: "Tên, tên Liễu Hòa Thiễn."
Trình Hâm niệm đi niệm lại cái tên đến khi thuộc nằm lòng rồi nói: "Ồ, mới đấy mà đã đến giờ cơm chiều rồi à! Ta cùng xuống căn-tin nhá!"
Trần Hân liếc nhìn đồng hồ, bỏ sách xuống đi theo Trình Hâm.