Từ Tri Tuế tìm khắp toàn bộ khu nội trú, cuối cùng tìm được Kỳ Nhiên trên sân thượng.
Anh ngồi ở rìa nóc nhà, hai chân đong đưa giữa khoảng không, ngẩng mặt lên nhìn trời, ngồi yên không nhúc nhích, bóng lưng gầy gò toát lên nỗi buồn vô tận.
Từ Tri Tuế không dám gọi anh nhưng cũng không muốn để anh cô độc như vậy. Mặc dù cô hơi sợ độ cao nhưng suy nghĩ một chút, cô vẫn gom góp hết can đảm, bước lại đó, yên lặng ngồi xuống bên cạnh anh. May mà ở rìa tòa nhà có rào chắn, chỉ cần cô bám chặt vào lan can và không nhìn xuống dưới thì cũng không đến nỗi cảm thấy quá sợ hãi.
Cô từ từ lấy lại bình tĩnh, giữ nguyên tư thế giống y hệt anh, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Đúng là một ngày đẹp trời, tầng mây quang đãng, bầu trời thắm xanh, xa xa còn có những vệt mây kéo dài từ đuôi những chiếc máy bay lướt ngang qua bầu trời để lại.
Rõ ràng lúc này là khoảng thời gian mà cả nước đang hân hoan chúc mừng, vậy mà ông trời lại trêu đùa số phận của bọn họ bằng trò đùa khủng khiếp như vậy.
Nhận ra cô tới đây, hàng mi của Kỳ Nhiên chớp nhẹ, một lúc lâu sau, anh nói: “Tôi biết tình hình của mẹ tôi không được tốt, bản thân tôi cũng đã có sự chuẩn bị về tâm lý nhưng không ngờ tình hình còn tệ hơn tôi tưởng, có lẽ mẹ tôi sẽ không thể đợi được cho tới khi tôi thi xong đại học.”
Giọng nói khàn đặc của anh ẩn giấu đôi chút run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng của anh tựa như một cây dằm thật dài găm vào tim Từ Tri Tuế làm cô đau đớn. Cô hít một hơi thật sâu, an ủi anh: “Đừng nản chí, không phải bác sĩ đã nói là sẽ dốc hết sức cứu chữa cho dì rồi sao, dì vẫn còn hy vọng mà.”
Kỳ Nhiên cúi đầu, cười buồn rười rượi: “Vẫn còn hy vọng thật sao?”
Từ Tri Tuế không trả lời được, lời an ủi thiện ý ngoại trừ tạm thời trao cho đối phương đôi chút hy vọng ra thì không còn tác dụng nào khác nữa, kết quả sẽ không đảo ngược chỉ vì lời an ủi này, cho nên những chuyện đáng lẽ sẽ xảy ra thì sẽ vẫn xảy ra.
Khóe môi Kỳ Nhiên nở nụ cười đắng chát, anh ngẩng mặt lên trời, nhắm mắt lại, cái nút của chiếc chai chứa đựng hồi ức bỗng bật mở, chuyện cũ ùa về lướt qua trước mắt anh tựa như một thước phim điện ảnh.
“Tôi là trẻ sinh non, ngay từ khi chào đời, sức khỏe đã không tốt, mẹ tôi đã phải rất vất vả để chăm sóc cho tôi. Hồi đó, công ty mới vừa thành lập chưa được bao lâu, có nhiều chuyện cần hai vợ chồng đích thân làm, mẹ tôi buộc lòng phải quán xuyến cả chuyện ở nhà lẫn ở công ty, khoảng thời gian ở cữ không được nghỉ ngơi tử tế nên để lại không ít di chứng. Bà ấy chăm sóc tôi rất cẩn thận nhưng không thích kiểm soát con trai như nhiều bà mẹ khác, ngay cả khi tôi chỉ là một thằng oắt thì mẹ vẫn luôn tôn trọng ý kiến của tôi. Từ nhỏ đến lớn, đám bạn bè của tôi luôn hâm mộ tôi có một người mẹ xinh đẹp, dịu dàng lại dân chủ như vậy, ngay cả Bùi Tử Dập cũng thường hay đùa rằng, cậu ấy cực kì hy vọng hai đứa bọn tôi đã bị bế nhầm ở bệnh viện để cho cậu ấy mới là con trai ruột của mẹ tôi…”
Những năm qua, đối với anh, Thư Tĩnh là người bạn thân khăng khít nhất. Anh không tài nào tưởng tượng nổi ngôi nhà này một khi không còn Thư Tĩnh nữa thì sẽ như thế nào.
Huống hồ, em gái của anh vẫn còn nhỏ như vậy...
Ba tháng? Sáu tháng? Tất cả đều quá ngắn!
Kỳ Nhiên lại nghẹn ngào một lần nữa, anh cúi đầu, đôi bàn tay giá lạnh, cứng đờ xòe ra, che hai gò má. Từ Tri Tuế muốn vỗ vai anh, an ủi anh nhưng tay giơ lên tới lưng chừng rồi lại rút về.
“Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé. Tôi có một người bạn ở quê, cậu ấy vừa sinh ra thì ba mẹ đã ly hôn, cậu ấy được bà nội nuôi nấng. Sau khi học hết lớp chín, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, báo tin cậu ấy đã thi đậu trường cấp ba tốt nhất tỉnh. Thế nhưng, bà nội lâm bệnh qua đời, cả ba lẫn mẹ cậu ấy đều không muốn chi trả tiền học phí và sinh hoạt phí cho cậu ấy, thậm chí còn không về gặp cậu ấy lấy một lần. Cậu ấy không còn cách nào khác ngoài nghỉ học. Cậu thấy đấy, không phải tất cả mọi người sinh ra đều được ba mẹ yêu thương, cũng không phải tất cả mọi người đều xứng đáng là những bậc làm ba làm mẹ. Cậu có một người mẹ tốt như dì ấy đã là một chuyện cực kỳ hết sức may mắn rồi. Số mạng con người là hữu hạn nhưng tình yêu dì ấy dành cho cậu thì không. Nếu như dì ấy biết tình trạng sức khỏe của mình, chắc chắn sẽ không muốn người nhà phải đau khổ như vậy vì mình.”
Cô nhếch môi, cố gắng nói làm sao cho giọng mình nghe thật bình thản: “Hơn nữa, ung thư là chuyện cực kỳ lạ lùng, khó lường, không phải dạo trước báo đài còn đưa tin một người ngoài sáu mươi tuổi nhờ kiên trì rèn luyện thân thể, duy trì tâm trạng vui vẻ nên sau đó đã chống lại được căn bệnh ung thư hay sao? Chưa biết chừng dì ấy lại là kỳ tích y học tiếp theo thì sao?”
Từ Tri Tuế biết mình không nên dùng nỗi bất hạnh mà bạn bè đã trải qua để an ủi người khác nhưng trạng thái trước mắt của Kỳ Nhiên thực sự làm người ta lo lắng, lúc này, cô không thể để tâm tới quá nhiều chuyện được.
Thế nhưng, sau khi cô nói xong, đáp lại cô lại là sự im lặng dài đằng đẵng.
Từ Tri Tuế lặng lẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ chuyện này không thể nôn nóng được, phải dành cho anh một chút thời gian để anh tự tiêu hóa mọi chuyện, ngôn ngữ không thể chữa lành vết thương lòng nhưng việc bầu bạn thì có thể.
Cô ngẩng mặt lên dõi mắt nhìn xa xăm. Đúng lúc này, Kỳ Nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn cô không rõ là muốn bày tỏ điều gì. Tim cô hẫng một nhịp, cứng đờ người quay đầu qua, rụt rè hỏi thử: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi nói sai sao?”
“Không phải. Chẳng qua tôi cảm thấy...” Kỳ Nhiên nghiêm túc nhìn cô: “Dường như cậu luôn luôn lạc quan như vậy.”
Từ Tri Tuế thẹn thùng, cụp mắt, mím môi, bắp chân lơ lửng giữa trời đong đưa bên ngoài mái nhà, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thực ra cũng không phải lúc nào tôi cũng lạc quan như vậy...”
Đối mặt với cậu, cũng có lúc tôi cảm thấy tự ti.
Kỳ Nhiên cong khóe môi, nhìn lên bầu trời, hít thở thật sâu: “Có điều, dù sao cũng cảm ơn cậu đã an ủi tôi.”
Bệnh viện đông người qua lại, người đi đường bên dưới nhìn thấy có hai người ngồi trên sân thượng, vội vàng đi báo cho bảo vệ biết tình hình. Bảo vệ nghe tin giật nảy mình, tưởng là có người định nhảy lầu, lập tức bắc loa hô to: “Hai bạn học sinh kia, có chuyện gì thì từ từ giải quyết, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn đấy!”
“...” Hai người ngồi trên sân thượng nhìn nhau cười một tiếng.
Kỳ Nhiên nhảy xuống khỏi lan can, vỗ vai Từ Tri Tuế: “Đi thôi.”
…
Hai người đi xuống dưới bằng lối thoát hiểm, lướt qua người bảo vệ chạy tới đây kiểm tra tình hình, bảo vệ không nhận ra họ, vẫn hùng hổ chạy vội lên trên sân thượng.
Từ Tri Tuế thè lưỡi, nhìn Kỳ Nhiên bằng ánh mắt đầy vô tội: “Hình như chúng ta gặp rắc rối rồi.”
Kỳ Nhiên quen tay đút hai tay trong túi quần, nhún vai, không nói gì.
Lúc hai người họ quay trở lại tầng mười một của khu nội trú, cửa thang máy vừa mở ra, mọi người chen nhau đi ra.
Người đi ra sau cùng là một cô bé tết tóc hai bím, mặc một chiếc váy bồng bềnh, đôi mắt xoay tròn quan sát xung quanh, trông thấy Kỳ Nhiên, đôi mắt cô bé sáng lên, hất bàn tay người phụ nữ trung niên đang dắt mình ra, chạy tới ôm lấy bắp đùi của anh, làm nũng.
“Anh!”
Từ Tri Tuế thoáng ngẩn người, nhìn “món trang sức” mới gắn thêm vào chân Kỳ Nhiên, hỏi: “Em gái của cậu à?”
“Ừm.” Kỳ Nhiên đáp, nâng khuôn mặt mũm mĩm của cô bé con lên, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô bé đi, hỏi: “Dữu Dữu, sao em lại tới đây?”
Kỳ Dữu bĩu môi chực khóc: “Lâu lắm rồi anh và ba mẹ đều không về nhà, em sợ lắm, em rất nhớ mọi người!”
“Xin lỗi Tiểu Nhiên, Dữu Dữu cứ nằng nặc đòi tới đây, ông bảo là dù sao cứ giấu giếm Dữu Dữu mãi cũng không phải là cách nên bảo tôi đưa Dữu Dữu tới đây.” Người phụ nữ trung niên mặc áo quần giản dị, hẳn là bảo mẫu của nhà họ Kỳ.
“Không sao đâu dì Trương, sớm muộn gì Dữu Dữu cũng phải biết.” Kỳ Nhiên đáp.
Kỳ Nhiên dẫn em gái tới phòng bệnh. Trên đường đi, cô bé con tỏ ra cực kỳ bất an, trốn sau lưng anh trai, liên tục hỏi xem mẹ thế nào, vì sao lại phải ở lại bệnh viện? Bác sĩ ở đây có hung dữ không?
Kỳ Nhiên kiên nhẫn giải thích cho Dữu Dữu. Khi nói tới bệnh tình của mẹ, anh thoáng im lặng rồi chỉ trả lời một câu qua loa. Kỳ Dữu không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng mẹ bị cảm bình thường, giống như cô bé hồi nhỏ phải nhập viện truyền hết mấy chai nước thì được về nhà.
Đến phòng bệnh, Kỳ Dữu nhào lên giường bệnh của Thư Tĩnh, ôm mẹ òa khóc. Thư Tĩnh vừa mừng vừa thương, ráng chịu đau ngồi dậy ôm con gái vào lòng.
Từ Tri Tuế chứng kiến cảnh tượng cả nhà đoàn viên, tự cảm thấy bản thân mình ở đây thật dư thừa nên xách ba lô lên chào tạm biệt Thư Tĩnh: “Dì à, cháu về đây ạ, lần sau cháu lại tới thăm dì sau.”
“Tri Tuế, cháu chờ một chút.” Thư Tĩnh gọi cô lại, giao cô bé cho Kỳ Nhiên, cố ý đuổi anh đi chỗ khác: “Em gái con vẫn còn chưa ăn cơm trưa, con mang em xuống dưới mua ít đồ ăn đi.”
Kỳ Nhiên không biết Thư Tĩnh muốn làm gì nhưng đúng là bụng của em gái đang réo lên sùng sục, anh gật đầu, mang Kỳ Dữu đi.
Đợi tới khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Thư Tĩnh vỗ mép giường ra hiệu Từ Tri Tuế ngồi xuống cạnh mình, hỏi thẳng: “Vừa rồi hai đứa tới chỗ bác sĩ nghe được tình hình bệnh tình của dì rồi phải không?”
Từ Tri Tuế bối rối ra mặt, cô sợ Thư Tĩnh nghĩ nhiều nên vội vàng lắc đầu. Thư Tĩnh lại cười: “Cháu không cần phải giấu dì, sức khỏe dì đến đâu dì biết rõ, cho dù mọi người không nói cho dì thì dì cũng vẫn biết là mình không còn sống được bao lâu nữa rồi.”
Thư Tĩnh cúi đầu xuống, đôi mắt như mặt hồ phẳng lặng, Từ Tri Tuế nắm chặt tay bà ấy, cố nén nước mắt, nói: “Dì đừng nghĩ như vậy, giờ kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến như thế, chắc chắn sẽ chữa khỏi được thôi.”
Thư Tĩnh cười lắc đầu, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô: “Dì không sợ chết, dì đã làm hết tất cả những chuyện mình muốn làm trong đời mình rồi, cũng đã lấy được người mình muốn lấy rồi, không còn gì tiếc nuối nữa. Điều duy nhất dì còn bận tâm chính là Kỳ Nhiên và em gái của thằng bé. Dữu Dữu vẫn còn nhỏ, không biết sau này không có mẹ thì sẽ ra sao.”
“Còn cả Kỳ Nhiên nữa... Từ nhỏ, thằng bé này đã hay suy nghĩ, cháu đừng thấy ngoài mặt thằng bé tỏ ra không để tâm mà nhầm, thực ra thằng bé luôn giấu mọi chuyện trong lòng. Tri Tuế, các cháu là bạn, sau này nhớ giúp dì khuyên nhủ thằng bé nhiều hơn. Nếu như thằng bé có gặp khó khăn gì không vượt qua được, nếu có thể thì mong các cháu hãy chìa tay ra giúp đỡ thằng bé một chút.”
Giọng điệu của Thư Tĩnh cứ như thể đang dặn dò chuyện hậu sự, rốt cuộc, Từ Tri Tuế không kìm nổi, nước mắt rơi lã chã từng giọt thật lớn: “Dì à, những chuyện này không cần dì nói thì bọn cháu cũng nhất định sẽ làm.”
“Ngoài ra...” Thư Tĩnh chăm chú nhìn Từ Tri Tuế, đưa tay vuốt tóc cô: “Tính Kỳ Nhiên cực kỳ bướng bỉnh lại không quen bày tỏ cảm xúc của mình, sau này nếu thằng bé có làm cháu giận thì hãy nể mặt dì, đừng chấp thằng bé được không?”
Từ Tri Tuế ngước mắt nhìn lên, đôi mắt long lanh ánh nước lộ rõ vẻ ngơ ngác, không hiểu sao, cô lại có cảm giác lời Thư Tĩnh nói còn có ý gì đó khác. Thế nhưng, cô còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì cửa phòng đã bị người bên ngoài mở ra.
“Có phải đã làm phiền hai người nói chuyện rồi không?” Kỳ Thịnh Viễn trở về từ văn phòng của bác sĩ, khuôn mặt hơi tiều tụy nở nụ cười giả vờ.
Thư Tĩnh ngoảnh mặt đi, kín đáo lau khô nước mắt ở khóe mi, sau đó cũng nở nụ cười: “Không đâu, tôi chỉ giữ Tri Tuế lại hỏi chuyện của Kỳ Nhiên ở trường một chút thôi. Ông đi gặp chủ nhiệm Phương về rồi à? Chủ nhiệm Phương nói gì vậy?”
Kỳ Thịnh Viễn cởi áo vest ra, theo bản năng, ông ấy né tránh ánh mắt của vợ mình, giả vờ thoải mái nói: “Chủ nhiệm Phương trao đổi một chút về bệnh tình của bà, không có gì đáng ngại, chỉ bị viêm dạ dày thôi, điều trị ít bữa là khỏi.”
Thư Tĩnh nhướng mày: “Tôi đã bảo rồi mà, sức khỏe tôi tốt như vậy, chắc chắn là không sao!”
Hai người đều ra sức che giấu vì nghĩ cho cảm xúc của đối phương. Từ Tri Tuế là người ngoài cuộc duy nhất ở trong phòng hiểu rõ suy nghĩ của cả hai người họ, nghe đoạn đối thoại này xong, lòng càng thêm buồn rầu.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân rất may mắn, ba mẹ khỏe mạnh, bạn bè bình an, vui vẻ, mặc dù ông bà đã mất sớm nhưng hồi đó cô còn quá nhỏ nên hoàn toàn không nhớ gì, bởi vậy nên chưa từng đích thân nếm trải nỗi đau sinh ly tử biệt.
Hôm nay, lần đầu tiên cô nhận ra, hóa ra cái chết lại cách cô gần tới vậy.
Sinh mệnh yếu ớt, chẳng thể biết được những điều ngoài ý muốn sẽ tới vào lúc nào.
-
Kỳ Thịnh Viễn đặt cơm, giữ Từ Tri Tuế lại đây ăn cơm chung với gia đình họ. Từ Tri Tuế khéo léo từ chối, nói rằng buổi trưa ở nhà có việc nên phải về sớm một chút.
Cô ngồi một hồi, không thấy Kỳ Nhiên về nên trên đường rời khỏi bệnh viện, cô gửi cho anh một tin nhắn báo mình về trước.
Quốc khánh thường tắc đường suốt cả ngày, cô chờ xe buýt mãi không được nên đi bộ ra trạm tàu điện ngầm. Mãi tới lúc cô lên được tàu điện, điện thoại của cô mới nhận được tin nhắn trả lời của Kỳ Nhiên:
[Ừ, chú ý an toàn.]
[Ngoài ra, cảm ơn cậu.]
...
Từ Tri Tuế nhắn lại cho anh một emoji đáng yêu “(*^0^*)”, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi.
Lúc cô về tới nhà, Từ Kiến Minh đang nằm ngủ ngoài phòng khách. Tối qua, ông ấy bị bạn làm ăn giữ chân không chuồn về được, mãi tận sáng nay mới được lái xe chở về, không buồn thay quần áo, cứ thế nằm lăn ra sô pha.
Khi say rượu, người ta hay cảm thấy khát nước. Từ Tri Tuế rót sẵn cho ông ấy một cốc nước.
Cốc thủy tinh chạm vào mặt bàn phát ra tiếng động lách cách, Từ Kiến Minh cựa người, bị tiếng động này đánh thức.
“Tuế Tuế về rồi à con?” Ông ấy ngồi dậy một lúc đầu óc mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, không ngờ đã gần sáu giờ rồi, ông ấy vội nói: “Muộn thế này rồi cơ à, con có đói không? Đợi ba một lát nhé, ba đi nấu cơm cho con ngay đây.”
Nói rồi, ông ấy cố dằn cơn chóng mặt và cảm giác nôn nao trong dạ dày xuống, đi khắp nơi tìm giày.
“Không cần đâu ạ.” Từ Tri Tuế ấn ba ngồi xuống: “Vừa rồi con đã qua siêu thị mua một ít đồ ăn sẵn rồi, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được thôi. Ba nằm nghỉ thêm một lát nữa đi, nếu không lát nữa mẹ gọi điện thoại về, biết ba lại uống nhiều rượu như vậy, kiểu gì ba cũng sẽ bị mẹ mắng cho đấy.”
Cũng phải, hiện tại đầu ông ấy đang váng vất, có nấu cơm chắc cũng không ngon. Từ Kiến Minh kéo chiếc gối kê vào lưng cho đỡ mỏi, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy ba sẽ nói với mẹ con là hôm nay con đi ra ngoài chơi cả ngày không về nhà, để xem mẹ con có mắng con không nhé.”
Chẳng mấy khi Từ Tri Tuế không cãi lại, Từ Kiến Minh thấy sắc mặt cô không vui, trong lòng không khỏi băn khoăn, cầm chặt tay con gái, kéo con gái ngồi xuống cạnh mình.
“Sao vậy? Tâm trạng không vui à? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Từ Tri Tuế cúi đầu ủ rũ, bàn tay để trên đầu gối búng búng móng tay. Trong lòng cô không vui, rất muốn tâm sự với ai đó. Thế nhưng, cô không thể kể chuyện nhà của Kỳ Nhiên với các bạn cùng lớp được, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có ba là cô có thể yên tâm kể cho ông ấy nghe.
“Hôm nay con tới bệnh viện, mẹ của bạn học của con bị bệnh.”
Từ Kiến Minh im lặng một lát, nói: “Là mẹ của Kỳ Nhiên phải không?”
Từ Tri Tuế ngước mắt lên ngạc nhiên hỏi: “Sao ba biết?”
“Ba của Kỳ Nhiên là Kỳ Thịnh Viễn phải không? Mọi người đều là người cùng nghề với nhau nên ít nhiều ba cũng nghe ngóng được một ít. Mẹ Kỳ Nhiên thế nào rồi? Bệnh tình có nghiêm trọng lắm không?”
Từ Tri Tuế kể cho ông ấy nghe toàn bộ những gì mình biết, Từ Kiến Minh nghe xong trong lòng cũng cảm thấy rất buồn bã, bùi ngùi bảo: “Đúng là thế sự vô thường, nghe nói dạo này tập đoàn Thịnh Viễn cũng gặp chút trục trặc lại còn thêm cả chuyện này nữa, không biết ông ấy có thể gánh vác nổi không.
“Công ty nhà Kỳ Nhiên làm sao vậy ạ?”
“Nghe nói là nguyên vật liệu bị lỗi kỹ thuật nên ảnh hưởng tới toàn bộ sản phẩm sản xuất ra, cụ thể thế nào thì ba cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là dạo này công ty bọn họ đang cố gắng cứu vãn tình hình nhưng hiệu quả chẳng bao nhiêu.”
Từ Tri Tuế không biết nhiều về chuyện làm ăn. Hôm nay không thấy Kỳ Thịnh Viễn nhắc gì tới chuyện này, cô còn tưởng là không xảy ra chuyện gì lớn, đã giải quyết ổn thỏa cả rồi.
Cô nghiêng người tựa vào vai Từ Kiến Minh, ôm cổ ông ấy nói: “Ba à, sau này ba uống rượu ít thôi nhé, lúc này cũng say xỉn như vậy không tốt cho sức khỏe, con không muốn ba bị ốm.”
Từ Kiến Minh xoa đầu cô, ngập tràn cưng chiều cười nói: “Yên tâm, ba không sao. Ba mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi, nhìn con gái rượu của ba học đại học, đi làm rồi kết hôn, ba còn muốn bế cháu ngoại của ba nữa!”
“... Nghĩ chuyện này từ bây giờ chẳng phải là quá sớm sao ạ!” Cuối cùng, khóe môi của Từ Tri Tuế cũng nhoẻn cười.