Sau bao lâu mất tích không xuất hiện trước mặt Vĩ Đình hôm nay Tiểu Bạch đột nhiên lại tới Trương gia thăm mọi người.Tiểu Bạch vừa vào nhà liền đi tìm Vĩ Đình. Cô thấy Vĩ Đình đang ở sân sau tưới cây. Nên cô liền đi tới.Tiểu Bạch nhìn Vĩ Đình tưới lan một cách cẩn thận như trước đây. Nên Tiểu Bạch liền lên tiếng:
- Em vẫn vậy....vẫn rất thích tự tay chăm sóc những bông hoa lan của mình như ngày nào.
Tiểu Bạch nhìn tới cây lan bông trắng mà Vĩ Đình đang tưới mà lên tiếng. Vĩ Đình nghe tiếng nói quen thuộc mà lâu rồi cô tưởng chừng không bao giờ nghe được nữa. Vĩ Đình liền ngay tức khắc xoay lưng lại tìm tiếng nói kia, quả thật Tiểu Bạch đang đứng trước mặt cô.
Nhìn vẻ mặt đang nhìn mình mà cười của Tiểu Bạch đáng ghét nhường nào. Dù những ngày Tiểu Bạch mất tích không bám lấy cô nữa nhưng những ngày đó Vĩ Đình đều rất khổ sở. Khi những hình ảnh xưa từng ngày từng ngày xuất hiện trong mơ của cô 1 cách rõ rệt hơn. Cô thì khổ sở còn tên này vẫn sống ung dung vui vẻ tươi cười. Làm Vĩ Đình thật chỉ muốn đánh cho tên này 1 trận nhớ đời.
-
( Đồ đáng ghét...cô xuất hiện rồi sao?) Cô nói như cô biết vậy?
Dù đang uất ức, bực bội nhưng Vĩ Đình vẫn cố kìm xuống nghênh mặt giả bộ lạnh lùng mà hỏi ngược người kia.
- Tôi biết. Bởi vì nó chính là tôi mua tặng em. Tôi biết em rất thích loại đó, nên khi tôi công tác ở Úc tôi đã mua về tặng em trong ngày sinh nhật hai năm trước của em.Tôi còn nhớ...lúc đó em đã vui đến mức nhảy lên ôm chầm lấy tôi nữa. Rồi ngày ngày chăm nó từng chút...từng chút một...... nhưng cũng lâu rồi.
Tiểu Bạch ôn nhu nói sự tích cây lan đẹp mà Vĩ Đình đang tưới. Nghe Tiểu Bạch nói tay Vĩ Đình chợt run lên. Không biết Tiểu Bạch nói đúng không nhưng cô xác nhận rằng loại lan này đúng thật cô rất thích. Nhưng nghe là của Tiểu Bạch mua làm cô khó chịu liền cầm chậu lan quăng xuống đất cho bể.
- Sao em làm vậy?
Nhìn Vĩ Đình ném đi chậu lan mà mình tặng cho cô mà không khỏi bất ngờ. Tiểu Bạch liền nắm tay Vĩ Đình mà gặng hỏi. Dù rất tiết chậu lan nhưng Vĩ Đình cũng không xao xuyến gì. Vì giờ không biết vì điều gì mà cô vừa ghét vừa giận vừa có chút uất ức lại vừa thương người kia.
- thích.huk....
Vĩ Đình bực bội nhìn trực diện Tiểu Bạch nghênh mặt khiêu khích nó. Nói rồi cô bỏ ngay vào trong nhà. Một lần nữa Vĩ Đình lại làm tim Tiểu Bạch thắt lại. Tiểu Bạch không nói nên lời cũng không thể níu tay cô lại. Nhưng liệu Vĩ Đình làm vậy là do cô ghét Tiểu Bạch hay là do một nguyên nhân khác.
- (
Đình Đình...chẳng lẽ những chuyện tôi làm, không đổi lại được 1 chút ấm áp của em sao?) Tiểu Bạch nhìn bóng lưng Vĩ Đình đi mà lòng đau thắt. Nó đã cố quên cô nhưng mọi thứ vô ích. Tiểu Bạch hai mắt ương ướt ngồi xuống nhặt từng miếng vở của chiếc chậu lan dưới đất. Trương Thức từ trong nảy giờ cũng thấy hết mọi thứ. Thấy Tiểu Bạch thu dọn những miếng vỡ liền nhanh chạy lại.
- Tiểu Bạch..em đừng nhặt nữa. Để đó người làm thu dọn được rồi.mau..mau đứng dậy đi.
- Không...đây là cây lan mà cậu ấy rất thích, là món quà sinh nhật em tặng cho cậu ấy. Em muốn tự mình dọn.
Tiểu Bạch buồn không nghe Trương Thức nói cứ cấm đầu mà nhặt. Trương Thức nhìn cô mà cũng đau lòng. Nhưng làm gì được chỉ phụ cô nhặt thôi.Một lúc sau cả hai mới vào nhà dùng cơm với gia đình.
- Tiểu Bạch, em ốm đi nhiều đó. Ăn nhiều vào nha.
Trên bàn ăn Trương Thức lại tung chiêu ân cần chăm sóc Tiểu Bạch gấp thức ăn cho cô, nhằm kích thích sự tức của Vĩ Đình để cô có thể phần nào mau nhớ lại. Tiểu Bạch lần này lại bất ngờ nở nụ cười tươi với anh mà gấp thức ăn anh bỏ trong chén ăn ngon lành.
-( Tên chết bầm...đợi đó tôi muốn xem cô cười được bao lâu) Vĩ Đình ngồi đối diện cũng nhìn thấy mọi thứ., trong lòng khó chịu bực bội khi Tiểu Bạch lại vui vẻ với anh mình. Phải chăng cô đã nhớ ra mọi chuyện hay chỉ là cô ghét người kia ở cạnh anh mình thôi.Nhưng rồi cô chợt nghĩ tới 1 chuyện.
***
Hai ngày trước Cách đây hai hôm Vĩ Đình phải tăng ca làm nốt giấy tờ nên khi tan ra trời đã rất tối. Nhưng cô cũng không mấy lo lắng vì cô có xe riêng mà. Nhưng trớ trêu thay cả ông trời cũng muốn hành hạ cô vì cô ức hiếp Tiểu Bạch quá mà. Thế nên trừng phạt cô cả xe cô đề 1 buổi cũng không lên. Vì thế Vĩ Đình đành đi ra xem có taxi không bắt về. -
A...xong rồi...xong thật rồi. Đang lúc lo lắng khi đường không có taxi nào trời thì tối gió thì lạnh làm Vĩ Đình rất sợ. Bất chợt có 1 chiếc xe hơi màu đen chạy tới ngừng ngay trước mặt cô. Và 1 thanh niên bức xuống. -Trương tiểu thư...tối thế này ở đây 1 mình nguy hiểm lắm. Lên xe đi, tôi cho cô có dang. A Tâm từ xa thấy Vĩ Đình liền tấp xe vào. Anh bước xuống xe ôn tồn hỏi thăm người con gái kia. -Cậu là tài xế của Tiểu Bạch mà, phải không? Nhìn người kia quen quen, Vĩ Đình suy nghĩ một lúc thì ra mình từng gặp cậu ta từng đưa Tiểu Bạch đi làm. Nhưng việc anh xuất hiện giúp đỡ cô cũng khiến cô khá bất ngờ vì cô đã tổn thương cô chủ của anh ta mà. -hi. Phải. Tôi tên A Tâm.Tôi đang đi công việc cho tiểu thư về thấy cô nên tấp vô.Ở đây tối rồi không có taxi đâu, cô đứng như vậy hoài nguy hiểm lắm. Lên xe tôi đưa cô về. Nhìn người kia chân thành Vĩ Đình cũng đồng ý rồi leo lên xe. Nhìn thấy hai người lên xe ở đằng xa cũng có 1 cặp mắt nhìn chăm chăm khóe môi lại cong lên. Chiếc xe đang bon bon trên quốc lộ chợt A Tâm lên tiếng: -Trương tiểu thư, cô đừng trách tôi nhiều chuyện. Nhưng tôi thật không thể im lặng khi nhìn tiểu thư nhà tôi chịu tổn thương nữa. Cô biết không??? sao khi rời khỏi Trương thị, tiểu thư của nhà tôi đã rất đau khổ. Cô ấy cứ nhốt mình trong phòng, không ăn....không uống. Thậm chí...cô ấy đã tự tử. -TỰ TỬ??? Vĩ Đình nghe A Tâm nói chuyện Tiểu Bạch tự tử mà hốt hoảng. Cô không hề hay biết chuyện này. Cô không nghĩ bạn thân mình đã khiến người kia tới đường cùng như vậy. -Phải. Cô ấy đã cắt cổ tay tự tử, nhưng rất may bà chủ phát hiện ra và đưa đi cấp cứu kịp lúc....tôi thật không dám nghĩ nếu lúc đó không phát hiện kịp, thì tiểu thư mình sẽ ra sao. Sau trận đó cô ấy cũng nghĩ thông không làm chuyện ngu ngốc nữa. Nhưng tình yêu dành cho cô không hề vơi đi. Tiểu thư tôi ngày ngày đều đứng bên đường đợi cô tan làm. Cô ấy chỉ dám nhìn cô từ xa thôi. Cô còn nhớ có lần cô đi ăn ở 1 nhà hàng Âu mà gặp trời mưa không? -Nhớ chứ. nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến Tiểu Bạch?. -hi. Cô nghĩ lần đó cây dù mà bồi bàn đưa cô là của Nhà hàng thật sao? -Anh nói vậy là có ý gì? -hi. Đó là cây dù của tiểu thư tôi sai tôi đưa cho bồi àn đưa cho cô. Hôm đó tiểu thư của tôi cũng có mặt ở tại nhà hàng đó. Cô ấy thà dằm mưa cũng không muốn cô bị ướt. Chưa hết, ngày cô kí hợp đồng với tên háo sắc họ Lâm, cô nhém bị hắn làm bậy cũng chính tiểu thư đã cứu cô. Cả chuyện tôi gặp cô ở đây, ngay bây giờ.... cũng là do tiểu thư tôi. Từng chuyện một bị A Tâm phanh phui hết, Vĩ Đình ngồi ở ghế phụ lái mà không thể tin được khi Tiểu Bạch phía sau âm thầm làm nhiều chuyện như vậy cho mình. ***
Vĩ Đình ngồi ăn nhớ lại đêm hôm đó mà lòng vừa đau vừa tức cô gái ngốc nghếch trước mặt mình. Cô thề sẽ cho tên Tiểu Bạch này 1 trận nhớ đời. và tức khắc cô liền nhanh nảy ra ý hay.
Cả nhà đang ngồi vui vẻ nói chuyện với nhau ở sofa sau khi dùng cơm. Hạ Vi mặc kệ người khác cứ ngồi chăm nom cho cô vợ mình hết ăn rồi uống. Vì giờ 1 người ăn mà 2 người bổ cơ mà. Những người kia nhìn cũng phải ganh tị.
- A Thức, Đình Đình hai đứa xem. Hi Chi cũng có thai rồi. Hai đứa sau không mau lập gia đình cho ta yên tâm đi hả. Đặt biệt là con đó Trương Thức.
Mẹ Hạ Vi vui vì sắp có cháu nhưng nhìn hai đứa con còn lại cũng lo lắng khi chúng chưa có gia đình. Vĩ Đình sau tai nạn chuyện Tiểu Bạch cũng không có gì thay đổi. Nhưng Trương Thức trước nay đều không hề nghe nói gì tới anh có người yêu hay để ý ai cả khiến bà cũng lo lắng.
Vĩ Đình chợt quay sang nhìn Tiểu Bạch ngồi gần anh mình một lúc rồi lên tiếng:
- Mẹ lo anh hai đi ạ. Con thì có rồi, mẹ không cần lo đâu.
Câu nói vừa dứt thì cả chục cặp mắt đậu trên người cô. Ai cũng bất ngờ với câu nói đó, không lẽ cô nhớ ra quay lại với Tiểu Bạch rồi.Tiểu Bạch ngồi cạnh Trương Thức nghe vĩ Đình nói mà tay run lên. Vì cô biết người Vĩ Đình nói đến là Trịnh Tuấn Khải.
Câu nói của Vĩ Đình khiến cho cả nhà một phen bất ngờ. Ai cũng tò mò vì người mà Vĩ Đình nói là ai. Tiểu Bạch ngồi thì không tò mò mà đau tim.
-
( Người cậu ấy nói là Trịnh Tuấn Khải sao? Không được mình không thể để cậu ấy lấy tên khốn đó. Mình làm sao đây?) Tiểu Bạch là người biết rõ nhất người mà Vĩ Đình nói là ai. Nó đau tim chẳng nói được gì cứ ngồi im lặng nghe cuộc trò chuyện thôi.
- Em muốn nói người đó là Trịnh Tuấn Khải sao?
Trương Thức nhìn Hạ Vi như dò xét phản ứng của nó. Nhưng cả buổi Hạ Vi không mấy có phản ứng gì chỉ đăm đăm ngồi im lặng ăn táo mà nghe chuyện. Nên anh đành lên tiếng trước.
- Dạ. Nhà chúng ta với nhà bác Trịnh cũng là thân thiết mà, chưa hết không phải khi nhỏ chúng em có hôn ước rồi sao?.Chúng em quen nhau cũng 4 tháng rồi ạ. Anh ấy rất hiểu em lại rất tốt với em nữa. Anh ấy nói, sẽ tìm bữa thích hợp mà sang nhà thưa chuyện cưới hỏi ạ.
Vĩ Đình bình thản nói ra chuyện của mình mặc kệ sự bất ngờ của cả nhà. Cô biết Tiểu Bạch sẽ đau lòng nên cũng kể chi tiết nói rõ cho Tiểu Bạch nghe. Cả nhà nghe một phen tá hỏa, khi cô quen được 3 4 tháng mà đã nghĩ tới chuyện cưới hỏi rồi.
- 4 tháng mà cưới gì hả con?
Ba Vĩ Đình nghe con gái nói mà hốt hoảng khi nó quá nhanh đi. Vĩ Đình cũng biết gia đình sẽ sốc nên đã chuẩn bị hết.
- Ba..Con biết 4 tháng không quá dài. Nhưng 4 tháng qua anh ấy rất tốt với con.4 tháng thôi nhưng anh ấy cho con 1 niềm tin rằng chúng con sẽ hạnh phúc. Anh ấy nói tuổi của anh ấy nên thành gia lập thất, sang năm không thể được. Nên nói năm nay luôn. ba mẹ cũng nhìn anh ấy lớn lên mà,ba mẹ cũng biết anh ấy người thế nào mà.
Vĩ Đình không biết ăn nhằm thuốc lú gì mà giờ lại nghe lời Trịnh Tuấn Khải kinh khủng. Thậm chí mới quen nhau chưa bao lâu mà đã nghĩ tới chuyện cưới. Cả nhà nghe con gái nói mà bắt đầu lo lắng im lặng suy nghĩ. Tiểu Bạch thì run lên bần bậc rồi.Trương Thức thấy cô run lên ngồi bên cạnh liền nắm chặc tay cô như 1 cách trấn tỉnh cô lại.
-( Cô sợ rồi sao? vậy sao không lên tiếng đi, con rùa kia. Tôi không tin cách này mà cô còn bình tỉnh được đó) Nhìn anh mình tay nắm tay Tiểu Bạch Vĩ Đình rất khó chịu, những ngày vừa qua Tiểu Bạch gián tiếp hành hạ cô quá nhiều rồi. Sau khi A Tâm kể mọi chuyện cho cô nghe thì lòng càng đau đớn và giận người kia hơn.
Hi Chi nhìn Tiểu Bạch sắc mặt thay đổi rồi nên bắt đầu lo lắng. Nhưng cô thấy mọi người chẳng ai nói tiếng nào nên quay sang nắm tay Hạ Vi lắc nhẹ như muốn nó lên tiếng.Nhưng không cần cô làm vậy nó cũng muốn lên tiếng rồi.
- không có cưới hỏi gì cả.
Hạ Vi ngồi lạnh lùng nghiêm nghị chỉ nói vài từ ra thôi. Vĩ Đình nghe nói cũng trố mắt nhìn chị hai mình.
- Chị hai...Tuấn Khải có gì không tốt, anh ấy là con của bác Trịnh là bạn thân của ba mẹ. Từ nhỏ em và Tuấn Khải đã chơi với nhau rồi, em hiểu anh ta. Em có hạnh phúc chị không muốn sao? chị muốn em yêu cô ta mới chịu sao?
Vĩ Đình nhìn Hạ Vi lạnh lùng phản đối thì liền có cái đẩy cao trào câu chuyện lên. Cô giả bộ bực bội cãi với Hạ Vi chỉ tay về hướng Tiểu Bạch.
- CHỊ KHÔNG CẦN BIẾT. CHỊ NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG.
Hạ Vi nổi nóng lên nghiêm mặt đập mạnh tay xuống bàn đứng dạy cương quyết.Cuộc cải vã bắt đầu căn thẳng.Vĩ Đình cũng không thua, uất ức khi chị hai mình thấy mình hạnh phúc mà lại can ngăn.
- Chị hai..trước giờ trong nhà, chị là người thương em nhất. Vậy mà bây giờ em hạnh phúc,chị lại ngăn cấm. Chị bắt em yêu một cô gái mà em không yêu. Chị vì cô ta là bạn của chị dâu mà ủng hộ mặc kệ hạnh phúc của em. SAO CHỊ CÓ THỂ ÍCH KỈ NHƯ VẬY?
Vĩ Đình uất ức lớn tiếng với Hạ Vi với những từ khó nghe. Hạ Vi nghe từng chữ của Vĩ Đình khiến cho những tia máu trong máu nổi lên hết.
[bốp]
Một cái tán cực mạnh từ Hạ Vi giáng xuống cho Vĩ Đình với sự hốt hoảng của cả nhà. Vĩ Đình cũng thấy nên nhắm mắt chịu đựng. Nhưng âm thanh cái tát vang lên rồi nhưng sau má Vĩ Đình vẫn không đau.
-( cô ta đở cho mình?) Vĩ Đình từ từ mở mắt ra thì bóng dáng trước mắt mình khiến cho cô không khỏi bất ngờ. Cái tát của chị hai mình lại được Tiểu Bạch đở dùm mình. Hạ Vi cũng bất ngờ khi mà Tiểu Bạch lại nhào ra đở cho Vĩ Đình.
- Chị...em biết chị thương em. Nhưng nhiêu đây đủ rồi. Chị...đừng căn ngăn em ấy nữa.
Cuộc tình này đã khiến quá nhiều người không vui, quá nhiều người mệt mỏi rồi. Tiểu Bạch không muốn vì mình mà chị em Vĩ Đình cãi nhau thôi thì mọi thứ cô chịu hết.
- EM ĐI RA...tôi phải cho con đần này sáng mắt ra.
Hạ Vi biết nếu bản thân tiếp tục nổi nóng đánh Vĩ Đình thì thế nào Tiểu Bạch cũng sẽ nhào ra đở. Nên nó giận dữ bỏ ngay lên phòng lấy cái gì đó.
- Đình Đình em không sao chứ?
Tiểu Bạch nhìn Hạ Vi bỏ đi rồi mới yên tâm xoay lại xem sét Vĩ Đình phía sau lưng mình.
-(Cô ta bị chị hai tán thành ra như vậy mà không lo, chỉ lo lắng cho mình thôi. Tại sao mình lại thấy ấm lòng lại thấy có chút bi thương thế này. Đến bây giờ cô ta vẫn hèn nhát không chịu mạnh mẽ giữ mình hay sao?) Vĩ Đình nhìn bên má Tiểu Bạch đã hằn lên 5 dấu tay thon dài của Hạ Vi rồi. Nhưng người trước mắt không lo lắng cho bản thân mà chỉ ôn nhu lo lắng cho mình. Cảm giác quen thuộc uà về, Vĩ Đình chỉ căm lặng nhìn gương mặt Tiểu Bạch như muốn nhớ ra điều gì.