Edit: Thanh Thanh ======= Bùi Xuyên cam chịu thỉnh cầu của Bối Dao.
Đêm hè tháng năm, gió đêm lay động màn che, Bối Dao đóng cửa sổ phòng ngủ lại. Tay cô có chút lạnh, trên ngón trỏ còn dính một nét bút mờ nhạt. Đầu tiên cô rửa tay bằng nước ấm rồi mới trở lại phòng ngủ.
Mùa này vừa lúc không nóng không lạnh, trong phòng không cần mở điều hòa.
Bùi Xuyên ngồi trên sofa nhỏ bên trái trong phòng ngủ, Bối Dao ngồi xổm xuống trước mặt anh. Cô còn chưa đụng vào anh nhưng đã cảm nhận được không khí căng chặt.
Bùi Xuyên không nói một lời giống như đang cùng cô chơi một trò chơi làm anh cực kỳ gian nan.
Bối Dao biết anh cần dũng khí rất lớn mới có thể tiếp nhận chuyện này. Nhưng hai người sẽ ở bên nhau cả đời, có vài thứ cần phải chậm rãi đón nhận. Cô cũng biết chuyện này cần phải từ từ, vì thế ánh mắt cô đặc biệt ôn nhu, nhẹ giọng hỏi anh: "Anh phải gỡ chân giả xuống đúng không?"
Anh đã đồng ý với cô thì sẽ không đổi ý.
Bùi Xuyên rũ mắt, hơi hơi khom lưng, duỗi tay chạm vào phần chân giả sát với phần chân bị cụt. Anh vẫn đang mặc quần dài đi làm, cũng không biết làm sao mà có thể dễ dàng cởi chân giả xuống. Anh đem chân giả đặt ở một bên, ánh mắt không dừng trên đó. Màu sắc của nó tuy đã mô phỏng da người nhưng vẫn cứng đờ, dù sao cũng không phải chân thật.
Bối Dao chú ý thấy dưới đầu gối của Bùi Xuyên, phần chân còn lại dài khoảng ba tấc, sau khi gỡ chân giả thì ống quần chớp mắt liền trống rỗng.
Cô nâng hàng mi dài lên, để anh nhìn thấy ánh sáng nhu hòa bình thản trong đôi mắt mình: "Em bắt đầu đây, nếu đau thì nói với em nhé."
Anh không đáp lời, sắc môi tái nhợt.
Bùi Xuyên thậm chí có chút hối hận đã đáp ứng cô chuyện này, phần chân bị cụt đó...... dù sao cũng vô cùng khác biệt.
Cho dù hàng ngày mát xa thì thương tổn gây ra lúc còn nhỏ cũng khiến chỗ đó héo rút đi rất nhiều.
Bối Dao rũ mắt, tay ấn lên chân anh.
Cô quả thực đã nghiêm túc học qua thủ pháp, cô bắt đầu nhẹ nhàng niết từ đùi, sau đó một đường xuống dưới.
Thân thể anh cứng đờ, cô thậm chí có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp hữu lực trên đùi anh. Bối Dao biết bước đầu tiên thường rất gian nan, bởi vậy lúc này chỉ có thể mặc kệ những suy nghĩ trong lòng anh để làm tiếp.
Bùi Xuyên mím môi thật chặt. Bàn tay cô tuy nhẹ nhàng, bệnh lâu thành lương y nên từ lúc cô bắt đầu ấn anh đã biết Bối Dao đã học qua chuyên môn.
Thủ pháp của cô không thành thạo, nhưng động tác rất tiêu chuẩn.
Tay cô càng ngày càng tới gần đầu gối, anh cơ hồ phải dùng hết sức lực toàn thân chống đỡ mới không lui về phía sau một bước.
Bùi Xuyên gắt gao cắn răng.
Ngay sau đó, cô đã sờ đến phần chân cụt hoàn toàn bất đồng của anh. Bùi Xuyên không dám nhìn biểu tình của cô, vội quay mặt đi chỗ khác.
Bối Dao lướt tay qua đầu gối, xuống một chút liền đụng đến phần chân cụt của anh.
Chỗ này khác với phần đùi trên rắn chắc hữu lực, phần dưới này căng cứng mà kích thước xương bánh chè cũng nhỏ hơn bình thường.
Lần đầu tiên đụng tới nếu nói không có cảm tưởng gì thì đó là giả.
Cảm xúc lúc sờ vào rõ ràng khác biệt nhưng đây vẫn là một phần cơ thể, có thể khác biệt nhiều đến đâu chứ?
Thân thể anh khẽ run.
Bối Dao cảm giác được, mà cô cũng không muốn làm bộ không có việc gì. Cô ngẩng mặt, trong mắt có ánh đèn với mặt anh, cô nói: "Xác thật không giống nhau."
Anh mím môi, ngay sau đó dùng cánh tay chống đỡ thân mình, trầm mặc lui về sau.
Động tác của anh rất kịch liệt, bởi vì anh luôn cúi thấp đầu nên Bối Dao không nhìn thấy ánh mắt với biểu tình của anh.
Nhưng anh sợ hãi, khổ sở, tự ti.
Tất cả những điều này cô đều cảm nhận hết. Câu sau cô còn chưa nói xong, phản ứng của anh quá kịch liệt.
Cô giữ chặt cánh tay anh: "Bùi Xuyên, em không có ý đó." Cô nói, "Đừng sợ, anh nhìn mắt em đi."
Anh nếm được mùi máu trong khoang miệng. Anh sợ, buổi chiều năm ấy, anh ở bên ngoài phòng, chính tai nghe thấy mẹ mình sụp đổ lên án. Tuổi thơ của Bùi Xuyên cũng từng có ấm áp, Tưởng Văn Quyên cũng từng đối xử với anh rất tốt, anh cũng từng có chờ mong nhưng rồi lại thất vọng.
Thế nên anh mới sợ hãi đối mặt với vợ mình như thế.
Anh có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện Tưởng Văn Quyên rời đi, nhưng Bối Dao thì sao? Anh không chấp nhận nổi.
Bối Dao có chút ảo não, sớm biết thế này thì cô đã chẳng nói câu kia. Cô nói: "Thân thể của anh so với suy nghĩ của em thì hồi phục rất tốt, Bùi Xuyên, em thích chính là anh, mỗi một bộ dáng của anh em đều thích. Em vì trạng thái khỏe mạnh của anh mà vui vẻ. Lúc trước nhất định là anh có nghiêm túc rèn luyện đúng không?"
Anh thấy trong mắt cô có ánh sáng lấp lánh, mang theo ý cười ôn nhu.
Trong đó không có ghét bỏ, cũng không có kinh ngạc.
Anh cất giọng khàn khàn nói: "Mát xa rồi thì đi ngủ thôi."
Cô không nói gì, thật lâu sau mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu gối anh.
Anh triệt để cứng đờ.
Cách một lớp quần, kỳ thật cũng không cảm nhận được cái gì, nhưng loại cảm xúc đánh sâu vào trong lòng này tựa như một dòng điện,ngay cả đầu ngón tay anh cũng cảm nhận được loại rung động này.
Cô kéo tay anh đặt lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ cọ: "Bùi Xuyên, chúng ta nên đối mặt hiện thực, không cần trốn tránh. Chỗ đặc biệt của anh chính là linh hồn, không phải thân thể. Trên đời này có rất nhiều người đàn ông kiện toàn nhưng em không thích bọn họ. Chỉ cần anh là anh thì cả đời này em đều thích anh."
Cô đặc biệt nghiêm túc nhìn anh: "Trước khi xuất giá, mẹ có nói về sau em sẽ phải vất vả, bà nói em già rồi còn phải chiếu cố anh."
Anh nhấp nhấp môi, muốn nói sẽ không liên lụy đến cô.
Nhưng cô cười lắc đầu: "Bên nhau cả đời, vốn dĩ chính là một chuyện không công bằng. So đo này nọ để làm gì cơ chứ? Em chỉ cần nhìn thấy anh là an tâm. Bùi Xuyên, trên đời này không có bất kỳ ai cho em cảm giác này. Hơn thế nữa dù sau này anh biến thành ông già thì em cũng biến thành bà lão, không còn xinh đẹp nữa rồi, còn có thể có tính xấu, anh biết kiếm tiền lại thông minh, khi đó biết không chừng anh lại chẳng cần em nữa."
Hốc mắt anh chua xót, đầu ngón tay xoa xoa má cô: "Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em."
Cô nói: "Nếu dù thế nào anh cũng sẽ không rời bỏ em thì những thứ khác chẳng thành vấn đề có đúng không?"
Anh gật đầu.
Cô thấy thần sắc anh thả lỏng xuống thì tiếp tục mát xa, từ đùi xuống đầu gối, lại từ đầu gối lên gốc đùi.
Cô nghiêm túc lại ôn nhu, anh giơ tay lên nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu mềm mại của cô.
Không biết cô nghĩ đến cái gì mà lấy từ trong túi ra một dải lụa màu vàng nhạt, để vào trong tay anh: "Để khen thưởng cho anh, nếu anh khẩn trương thì có thể buộc tóc cho em."
Cô nói xong thì tiếp tục mát xa.
Bùi Xuyên trầm mặc.
Anh đem dải lụa đặt ở một bên, chỉ yên lặng nhìn cô, dưới ánh đèn hàng mi dài của cô tạo ra cái bóng, cái mũi tiểu xảo xinh xắn, môi hồng anh đào.
Để dễ mát xa, cô ngồi xổm giữa hai chân anh.
Bối Dao cúi đầu, bộ dạng nghiêm túc lại ngây thơ.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: "Được rồi Dao Dao."
Bối Dao nói: "Trên sách nói phải tuần hoàn nhiều lần, ít nhất phải nửa giờ."
Lòng bàn tay anh thực ấm, nắm lấy cái cằm xinh đẹp của cô khiến cô phải ngẩng đầu lên: "Anh nói được rồi là được rồi mà."
Cô chớp chớp mắt.
Vừa rồi không phải đã nói xong rồi sao, thế mà người đàn ông hư đốn này lại đổi ý rồi!
Cô không phục, vừa muốn nói cái gì thì lại thấy Bùi Xuyên lấy cái gốm ôm để một bên đè lên hông mình.
Sau đó anh buông tay không dám nhìn cô.
Kỳ thật có chút khó xử.
Quả nhiên vẫn không nên đồng ý cho cô mát xa.
Bối Dao ngơ ngác ngồi xổm giữa hai chân anh, một lúc sau đỏ mặt.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Rất khó chịu sao?"
Anh đè ép tiếng nói: "Em đứng lên trước đi."
"Vâng."
Cô đứng lên, ngồi trên sofa bên cạnh anh, không chớp mắt nhìn anh. Bùi Xuyên nói: "Ngoan, em mang xe lăn đến đây cho anh, sau đó đi rửa mặt rồi đi ngủ."
Bối Dao nói: "Em mát xa có được không?" Bộ dáng chờ mong của cô khiến người ta mềm lòng.
Bùi Xuyên khen cô: "Rất tốt."
"Ngày mai tiếp tục mát xa được không?" Cô nghĩ nghĩ, "Ông......"
Gân xanh trên trán Bùi Xuyên nảy lên, trước khi cô kịp nói ông xã, một tay Bùi Xuyên che miệng cô lại.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, cắn răng nói: "Đi ngủ."
***
Từ đêm đó về sau, ban ngày Bối Dao đến trường học như bình thường. Chẳng qua cô cũng phát hiện ra Bùi Xuyên về nhà sớm hơn nhiều, còn đặc biệt đúng giờ.
Bối Dao học năm 4 nên việc học rất bận.
Học y là một quá trình dài lâu, đại đa số mọi người còn muốn học liên thông lên thạc sỹ. Các cô học đại học đã mất năm năm, những thứ phải học cũng không ít.
Kiến thức đại học cũng không có trong ký ức cho nên mỗi môn học cô đều phải tốn rất nhiều công sức để nỗ lực.
Cuộc sống đại học của cô trôi qua trong yên tĩnh. Cô bẻ ngón tay tính tính, còn mấy ngày nữa là sinh nhật 23 tuổi của Bùi Xuyên rồi.
Năm nay cô nên tặng cái gì cho anh mới tốt đây?
Bùi Xuyên để Triệu Chi Lan cùng Bối Lập Tài mang theo Bối Quân tạm thời dọn khỏi tiểu khu cũ.
Tâm tư anh sâu, nghĩ đến nhiều thứ. Trước mắt tuy không có nguy hiểm nhưng Khương Hoa Quỳnh đã bắt đầu ra tay đối phó với Hoắc Húc.
Năm đó Hoắc Nhiên ly hôn với Khương Hoa Quỳnh. Có lẽ bởi vì cái chết của Hoắc Nam Sơn nên trong lòng Hoắc Nhiên áy náy, cổ phần cho bà ta cũng nhiều hơn 10%. Nhưng trừ bỏ 10% này, nhà mẹ đẻ của Khương Hoa Quỳnh cũng là đại gia tộc, nếu không Hoắc gia cũng đã không chọn bà ta để tiến hành liên hôn thương nghiệp.
Người phụ nữ này trời sinh có đầu óc kinh doanh, bà ta toàn lực ép Hoắc Húc, không cần hai tháng Hoắc Húc đã chịu không được.
Huống chi Khương Hoa Quỳnh như một con sư tử mẹ mất con, thương nghiệp ép không được, bà ta sẽ không từ thủ đoạn nào để giết chết Hoắc Húc và Thiệu Nguyệt.
Đem một nhà Triệu Chi Lan chuyển đến chỗ an toàn thì Bối Quân cũng có thể tiếp tục yên tâm đi học.
Vạn nhất tương lai Hoắc Húc chó cùng rứt giậu thì ít nhất cũng có thể yên tâm chút.
Bùi Xuyên cũng không dám khinh địch, anh biết rõ đạo lý con rết trăm chân chết vẫn còn giãy giụa.
Anh suy đoán cũng không sai, mấy ngày nay Hoắc Húc sứt đầu mẻ trán, căn bản không còn tinh thần mà đến tìm Bối Dao cùng Triệu Chi Lan.
Trong lòng Hoắc Húc trầm trầm, hắn biết kế hoạch của mình đã bại lộ.
Bối Dao đã gả cho người khác, vì an toàn của Thiệu Nguyệt mà Hoắc Húc chỉ có thể đem cô ta đến bên người mình.
Hai người ở biệt thự nhỏ Hương Sơn ở thành phố B, mà Thiệu Nguyệt hiện tại vô cùng lo lắng. Cô ta thời thời khắc khắc sợ người đàn bà điên Khương Hoa Quỳnh đến trả thù, sợ đến mức cửa cũng không dám ra.
Cô ta rất thích vinh hoa phú quý, nhưng mệnh không còn thì ai ham gì phú quý hay không phú quý nữa chứ.
Trong lòng Thiệu Nguyệt thậm chí lặng lẽ oán trách Hoắc Húc lúc ấy không nên nhất thời thất thủ mà hại chết Hoắc Nam Sơn. Cho dù...... Hoắc Húc là vì cứu chính mình.
Cô ta là đầu sỏ gây tội, Hoắc Húc là người xuống tay, hai người đều chạy không thoát.
Bất quá đến ở một chỗ với nhau, gặp mặt rất thuận lợi, không cần trốn trốn tránh tránh.
Thiệu Nguyệt không phải đồ ngốc, cô ta biết một người đàn ông có tiền có thân phận như Hoắc Húc, muốn người phụ nữ nào cũng dễ dàng. Cô ta lại lớn hơn hắn ba tuổi, nếu dễ dàng cùng hắn lên giường thì hắn sẽ mất đi cảm giác mới mẻ với cô ta, không bù được mất.
Cô ta xác thật rất thích Hoắc Húc, nhưng chưa thích đến độ không quan tâm đến cái gì. Trong lòng cô ta luôn có cân nhắc.
Bởi vậy cô ta vẫn luôn theo hắn, khiến hắn cảm thấy tình cảm dành cho cô ta càng ngày càng sâu đậm.
Lần đầu tiên cô ta lên giường với Hoắc Húc chính là vào buổi tối nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn kia. Sau đó Hoắc Húc quả nhiên vì an toàn của cô ta mà theo đuổi Bối Dao.
Mà hiện giờ, Khương Hoa Quỳnh giống như đột nhiên xác định chính là hai người bọn họ giết chết Hoắc Nam Sơn.
Trong lòng Thiệu Nguyệt cũng luống cuống. Để giảm bớt áp lực, buổi tối cô ta và Hoắc Húc ở biệt thự liều chết triền miên.
Đêm khuya tháng năm, bên ngoài gió thổi mạnh.
Thiệu Nguyệt dính trên người Hoắc Húc, cực kỳ động tình.
Hai người đều đã đến đỉnh, Hoắc Húc nhìn khuôn mặt động tình của nữ nhân bên dưới, động tác cũng nhanh hơn, cầm lòng không đậu hô lên một cái tên.
Khuôn mặt hồng nhuận của Thiệu Nguyệt nháy mắt liền trắng bệch.
Cô ta đẩy Hoắc Húc ra, ngồi dậy, run rẩy hỏi: "Anh vừa gọi tên ai?"
Trong mắt Hoắc Húc tình dục còn chưa rút, nghe thấy Thiệu Nguyệt chất vấn thì hắn dường như mới hốt hoảng tỉnh lại từ giấc mộng.
Hắn...... Hắn gọi chính là...... Bối Dao.
Thiệu Nguyệt cực kỳ phẫn nộ, một người đàn ông ôm cô ta làm đến mức sảng khoái nhưng lại kêu tên của người khác, như vậy đã đủ chứng minh mọi thứ.
Cô ta chảy nước mắt: "Em yêu anh nhiều năm như thế... Nhiều năm như vậy, Hoắc Húc, anh lại đối xử với em thế này!"
Cô ta không mặc quần áo, để chân trần bước đến bên cửa sổ: "So với chờ Khương Hoa Quỳnh tới hại chết, chẳng thà em tự mình kết thúc cho xong."
Hoắc Húc có chút kinh hoảng: "A Nguyệt, em xuống dưới đi."
Thiệu Nguyệt lắc đầu: "Anh thật sự yêu em sao? Anh chứng minh cho em xem!"
Trong lòng Hoắc Húc loạn thành một đoàn, nhưng gió lạnh ban đêm cũng khiến hắn bình tĩnh lại.
Hắn xoa xoa mi tâm nói: "Gần đây anh gặp áp lực rất lớn, cũng có nhiều chuyện phải suy nghĩ, nhất thời nói sai, em xuống đi."
Nói sai, đúng là buồn cười! Nói sai!!!
Thiệu Nguyệt quả thực hối hận muốn chết, lúc trước cô ta không nên ra chủ ý kia, hiện tại mất cả chì lẫn chài!